Lôi Thừa Vân và Phong
Trạch vừa tới nơi, vừa vặn thấy một màn này, đã hiểu chuyện gì xảy ra,
hoàng thượng chú tâm giao tranh với thừa tướng, mà quên mất mối nguy vẫn ở trong cung Vĩnh Thuỵ.
Lôi Thừa Vũ bảo kiếm vẫn kề trên cổ
Triệu thừa tướng, nghe được thanh âm này, trong lòng hắn liền dâng lên
một cỗ sợ hãi, hắn từ từ quay đầu lại.
“Dật nhi!” Ninh Nhược Đình không quản cánh tay đang chảy máu đầm đìa, nàng gắt gao siết chặt hai
bàn tay, lúc này, nàng hận bản thân mình quá vô dụng, cư nhiên để người
đem con trai mình đi như vậy.
Xuân Lan trong tay giữ chặt lấy Lôi Dật, trong tay kia nắm một thanh chuỷ thủ, lưỡi dao sắc bén đạt trên cổ bé, Lôi Dật cảm nhận được nguy hiểm, liền cất tiếng khóc lớn lên, đáng
thương vô cùng.
“ Mau thả Dật nhi ra!” Trong lúc Lôi Thừa Vũ mất cảnh giác, bả vai hắn trúng một kiếm sắc nhọn, máu tươi ròng ròng đổ xuống.
Hắn buông tha cho Triệu thừa tướng, quay đầu hướng về phía Xuân Lan lao đến.
“Ngươi mau lùi lại, nếu không ta đâm chết nó!”
“Dật nhi...”
“ Ha ha ha, Lôi Thừa Vũ, cuối cùng ngươi vẫn bại dưới tay ta!” Thừa tướng ngửa mặt lên trời cười dài.” Ngươi mau quỳ xuống cho ta, dập đầu ba
cái, nếu như ta vừa lòng, sẽ tha con trai ngươi một mạng.”
Ninh
Nhược Đình đau đớn níu lấy tay áo Lôi Thừa Vũ, hốc mắt đỏ ửng, nàng kìm
nén không để nước mắt rơi xuống, lúc này, nàng không được khóc!
“Lôi Thừa Vũ, ngươi bây giờ hãy quỳ xuống cầu xin ta!” Trong mắt Triệu thừa
tướng tàn độc, ánh mắt hắn lúc này giống như loài dã thú khát máu vậy.
Lôi Thừa Vũ trong tay siết chặt bảo kiếm, toàn thân kịch liệt lay động, cho thấy hắn lúc này đã tận lực kìm nén giận dữ.
“Mau lên!Quỳ xuống!”
Đôi chân Lôi Thừa Vũ run rẩy, tưởng như sắp khuỵu xuống. Ninh Nhược Đình
trong lòng khẩn trương vô cùng, một hoàng đế như hắn, thực sự sẽ quỳ
xuống trước phản tặc sao? Trong lòng nàng là thật sâu đau đớn cùng cảm
động. Lúc này, ánh mắt của tất cả một người trong cung Vĩnh Thuỵ đều tập trung đến trên người Lôi Thừa Vũ, không một ai chú ý đến động tác của
tử y nữ tử vẫn luôn âm thầm quan sát cục diện.
Diệp Băng Tuyền hai tay nhanh chóng kết ấn, miệng nhẩm thuật ngữ.
Một tầng u quang trong bóng tối âm thầm lan toả, đem Xuân Lan và Lôi Dật
hai người bao phủ bên trong. Đôi mắt của Xuân Lan dần dần trở nên vô
thức, hai tay không tự chủ ôm Lôi Dật đưa về phía trước, Diệp Băng Tuyền không hề chậm trễ, vội vàng đem bé ôm vào trong ngực.
Cục diện ngàn cân treo sợi tóc phút chốc được hoá giải.
Ninh Nhược Đình không kịp suy nghĩ thêm điều gì, nàng gắt gao ôm lấy con
trai, vỗ về bé. Tảng đá đè nặng trong lòng Lôi Thừa Vũ rơi xuống, hắn
không chần chừ một kiếm giết chết Xuân Lan.
“Nhiếp...Nhiếp hồn
gia?” Không chỉ Triệu thừa tướng, mà Lôi Thừa Vân và Phong Trạch cũng bị làm cho kinh sợ, nữ tử này là ai? Thuật pháp vi diệu của nàng, cũng là
lần đầu tiên bọn họ được mục sở thị. Dù sao ở Hạo Nhiên đại lục, thứ
thuật pháp tà môn này hầu như không người biết đến, họ cũng chỉ nghe
truyền thuyết về nó mà thôi.
Lôi Thừa Vũ và Triệu thừa tướng tiếp tục giao chiến, đúng lúc này, thanh âm reo hò vang dội ập tới.
“ Lật đổ Khang triều!”
“Lật đổ Khang triều!”
Thanh âm liên tiếp như thuỷ triều ào ào xô vào bờ, bên ngoài cung Vĩnh Thuỵ, là một ngàn tinh binh khí thế không thể đỡ.
“Ha ha ha! Tiếp viện đã tới!”
Người dẫn đầu đội quân ấy, không ai khác chính là thành chủ Phi Tinh thành!
“Thừa tướng, ngươi lấy được ngai vàng rồi, nhớ đem mỹ nhân toàn bộ giao cho
ta, ha ha, tứ phu nhân, nàng có thêm đồng hương, có phải hay không cao
hứng?”
Nữ nhân được goi là “Tứ phu nhân” thúc ngựa đi lên phía
trước, khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, vừa
nhìn thấy, Ninh Nhược Đình liền kinh ngạc.
Thượng Quan Yên? Người ai phục ở biên giới Thăng Long quốc chính là Thượng Quan Yên? Không
phải nàng ta đã chết cháy rồi hay sao?
“Lôi Thừa Vũ, ngươi bây
giờ bị dồn vào đường cùng rồi!” Triệu thừa tướng thấy được cứu binh đã
đến, chiến ý trong nháy mắt khôi phục trở lại, hắn hung hãn tấn công Lôi Thừa Vũ. Lôi Thừa Vũ nhanh nhẹn vừa tránh đòn vừa tìm thời cơ hạ sát
thủ, thế nhưng hắn không thể không chú ý đến cục diện bên ngoài, viện
binh của Phi Tinh thành đã vây chặt cung Vĩnh Thuỵ.
Lúc này, người mà hắn mong đợi nhất, không ai khác ngoài Văn Giản!
Bên trong cung Vĩnh Thuỵ, Ngự lâm quân đã không chống đỡ nổi nữa, bọn họ
lúc này chỉ còn chưa tới mười người, tất cả toàn thân đầy vết thương và
máu tươi.
“Cần Vương cứu giá!”
Văn Giản và Văn Thiển Nguyệt đã dẫn binh trở về!
Hắn giương cao trường kiếm, thúc ngựa thẳng hướng cung Vĩnh Thuỵ lao đến,
một thân khôi giáp chiến ý bừng bừng, hừng hực khí thế quyết tâm.
Lôi Thừa Vũ nghe được thanh âm này, hai đầu lông mày giãn ra, Văn Giản đã dẫn viện binh tới thủ hộ.
Đội quân tinh nhuệ khí thế như vũ bão, giương cao lá cờ vẽ hình bạch hổ oai phong lẫm liệt, đó chính là đội quân của nhị thúc Lôi Thừa Vũ năm xưa
lãnh đạo, nay được Văn Giản dùng Hổ phù triệu tập!
“Bạch Hổ chiến binh?” Triệu thừa tướng trợn to hai mắt, năm đó hắn chính là kẻ gài bẫy nhị vương gia, nhằm đoạt lấy Hổ phù, bao nhiêu năm trôi qua vẫn không
thể tìm được nó, ngay bây giờ, Bạch Hổ chiến binh lại đang đông đủ vây
bắt hắn.
Năm xưa khi nhị thúc của Lôi Thừa Vũ rơi vào hiểm cảnh,
đã giao lại Hổ phù cho Văn tướng quân, sai Văn tướng quân mở đường máu
thoát ra ngoài.
Chiến binh Bạch Hổ có gần năm trăm người, mỗi người sức mạnh phi phàm, cùng quân lính bình thường, chính là thiên soa địa biệt.
Hai bên bắt đầu chém giết, tiếng binh khí va chạm chói tai.
Triệu thừa tướng biết được tình thế không ổn, vận hết sức bình sinh, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai túm lấy Ninh Nhược Đình, vận khinh công thoát đi.
“Đuổi theo!”
Lôi Thừa Vũ vội vã đuổi theo, lúc
này, hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa, đầu óc chỉ còn một mảnh hỗn độn,
hắn hận không thể giết chết Triệu thừa tướng, thiên đao vạn quả!
Lôi Thừa Vũ vừa đi khỏi, Lý Đằng cũng lập tức đuổi theo.
Thừa tướng giữ lấy Ninh Nhược Đình trong tay hắn, khiến cho nàng cảm thấy
ghê tởm, nhưng không sao thoát thân được, chỉ cần hắn buông lỏng này,
nàng sẽ rơi xuống đất, không chết cũng thành phế nhân.
Triệu thừa tướng chạy tới ven tường thành liền dừng lại, hắn kéo Ninh Nhược Đình
chắn ở trước mặt mình, nàng đứng ngay sát mép tường, chỉ cần sơ sẩy một
chút, liền rơi từ trên thành cao xuống tan xương nát thịt.
Bốn người ở trên tường thành giằng co, trên người ai cũng có vết thương, mùi máu tanh hòa vào trong gió, thảm khốc mà thê lương.
Thân ảnh cao ngất của Lôi Thừa Vũ đứng thẳng, long bào phần phật bay trong
gió, hắn như một pho tượng chiến thần uy nghi lẫm liệt, khiến cho con
người ta thần phục tôn kính. Hắn căng thẳng siết chặt chuôi kiếm, một
đôi con ngươi lãnh tĩnh thường ngày chất chứa nỗi lo sợ không kiềm chế
được.
“Ngươi hãy lệnh cho quân lính dừng tay lại, để chúng ta an
toàn đến Phi Tinh thành, nếu không, ta cùng ả đồng quy vu tận!” Vừa nói, bàn tay hắn tăng lực đạo siết lấy cánh tay nàng, vết thương vừa rồi bị
Xuan Lan đâm một dao lại đổ nhiều máu hơn, khiến cho nàng đau đớn cắn
chặt răng.
“Hoàng thượng, không thể được, thả thừa tướng khác nào thả hổ về rừng?” Lý Đằng không kiên nhẫn nói, bội kiếm đã rút râ khỏi
vỏ, chỉ chờ một kiếm lấy mạng Triệu thừa tướng.
Ninh Nhược Đình
đưa mắt nhìn xuống dưới, trong đêm tối, nàng đứng trên thành cao nhìn
xuống còn không thấy được mặt đất, nếu thực sự bị ném xuống đó, nàng hẳn phải chết thảm không hề nghi ngờ. Thế nhưng, lúc này trong lòng nàng
không hề có một tia sợ hãi, bởi nàng đã biết câu trả lời của hắn.
Điều này, chính là tin tưởng, Vì yêu, cho nên nguyện ý tin tưởng, tin tưởng vô điều kiện.
Hắn đã làm quá nhiều cho nàng, vậy còn nàng? Nàng đã làm được gì cho hắn,
hay chỉ biết núp dưới đôi cánh của hắn, nhận lấy yêu thương cùng che
chở?
Ninh Nhược Đình biết rằng, nếu bây giờ nàng rơi xuống, cũng
không thực sự chết đi, chỉ làm một linh hồn lang thang phiêu bạt ở đây
đến khi hết một ngàn ngày. Nhưng nếu hắn vì đánh đỏi mạng sống của nàng
mà tha cho phản thần tặc tử, Thừa Vũ của nàng sẽ bị hậu thế muôn đời sau phỉ nhổ.
“Được, ngươi hãy thả nàng ra, trẫm để ngươi đi!” Lôi Thừa Vũ không do dự mà quyết định.
“Hoàng thượng!”
Lúc này, Ninh Nhược Đình không còn sợ cái chết nữa.
Bàn tay thừa tướng vừa buông lỏng, muốn đẩy nàng về phía Lôi Thừa Vũ, hắn lại phát hiện mình nắm lấy hư không.
Ninh Nhược Đình xoay người, nhảy xuống dưới.
Thân ảnh bé nhỏ của nàng rơi vào hư vô, dường như bị màn đêm bao phủ lấy,
thế nhưng, nàng không hề cô đơn, nàng có tình yêu của Thừa Vũ, của Dật
nhi đồng hành bên mình.
Một bóng dáng màu vàng lóe sáng, từ trên
tường thành lao xuống. Lôi Thừa Vũ vận hết khí lực trong người, bóng
dáng rơi xuống gần bên nàng, hắn vươn cánh tay ôm lấy nàng vào trong
ngực, dùng thân mình che chở cho nàng.
Lạnh lẽo xung quanh thốt
nhiên được thay thế bằng ấm áp dịu dàng, mi mắt Ninh Nhược Đình run rẩy
mở ra, trầm luân trong đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, lúc này,
một ánh mắt đã thay cho thiên ngôn vạn ngữ.