Cả một tuần, đêm nào Lôi Thừa Vũ cũng đến điện Vĩnh Thuỵ, nhưng chỉ qua nửa đêm là trở về tẩm điện.
Trong cung đều nói quý phi đắc sủng, nhưng người ngoài cuộc thì biết cái gì?
Ninh Nhược Đình trong lòng hiểu rõ, hắn chỉ đơn thuần coi nàng là phúc tinh
mà thôi, hậu cung đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ sẵn sàng trèo lên giường hắn? Lôi Thừa Vũ bày trò che mắt thiên hạ, đó là con dao hai lưỡi, vừa bảo
vệ nàng lại khiến nàng phải cảnh giác hơn, những nữ nhân trong cung này, ngoài mặt chỉ thấy sắc nước hương trời, tha thướt lộng lẫy, ai ngờ được trong bụng lại là bể máu tanh?
Hắn thậm chí còn chưa từng nằm cùng giường với nàng, nói gì đến sủng hạnh?
Ninh Nhược Đình nhìn ngắm mình trong gương, tặc lưỡi, cảm thấy bản thân thật quá thất bại, gương mặt này, dáng người này đều đẹp đẽ yêu kiều, vậy mà nam nhân ở bên nàng ngày ngày lại không động lòng.
“Tiểu Thanh, mang nước rửa mặt cho ta!”
“ Vâng!”
Nước rửa mặt còn ấm được mang vào.
Rửa mặt xong, nàng ngồi trước gương, để Tiểu Thanh vấn tóc ình.
Ngày thường, có thể tuỳ tiện búi cao đơn giản phía sau, miễn sao thoải mái.
Nhưng hôm nay muốn ra ngoài, trước bao nhiêu con mắt nhìn vào, nàng
tuyệt đối phải là một quý phi cao sang lộng lẫy.
Tiểu Thanh vấn cho nàng một kiểu tóc không quá cầu kỳ, trang sức nàng có không nhiều, chọn vài món đeo lên.
Nàng mở hộp phấn má, thoa lên một lớp mỏng.
Vừa ra tới cửa, liền đụng ngay Đặng tài nhân.
Nàng ta hành lễ, nở nụ cười dịu dàng.
Ninh Nhược Đình cười nhạt, trong lòng thầm mắng, đừng tưởng ta không biết ngươi làm loạn ở chỗ ta, còn tới gặp thái hậu kể lể.
Ninh Nhược Đình mơ hồ cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình rất kỳ quái.
“ Quý phi tỷ, tỷ cùng ta uống chút trà được không?”
Nàng cười nhẹ” Muội đã có lòng, sao ta có thể từ chối chứ?”
Hai người cùng uống trà trong Ngự uyển, trên nhà thuỷ tạ nhìn ra hồ Yên Hoà.
Gió rất lớn.
Trò chuyện giả tạo như thế này, dù biết rõ ngươi lừa ta gạt, nhưng ngoài
mặt vẫn phải tươi cười, thật khiến nàng chán ghét tận cổ.
Bỗng nhiên da mặt có cảm giác rất khó chịu, ngứa ngáy râm ran, có chỗ còn bị rát.
Nàng hoảng hốt đưa tay lên sờ mặt mình, cảm nhận rõ trên má sần sùi. Ninh Nhược Đình lập tức trở về Vĩnh Thuỵ.
“ Triệu thái y, mau lên!”
“ Vâng, nương nương!”
“ Hoàng thượng giá lâm!”
Ninh Nhược Đình nghe hắn đến, lại nhìn bộ dạng mình trong gương, hai má nổi
lên nhưng nốt màu đỏ li ti rất đáng sợ, nàng liền nhảy lên giường, trùm
chăn kín mặt.
“ Quý phi nương nương, người mau mau hành lễ!” Vương tổng quản lên tiếng, quý phi được yêu chiều, coi thường lễ nghi như vậy!
“ Quý phi?” Lôi Thừa Vũ trầm giọng.
Nàng vẫn giả chết không chịu ra.
Tiểu Thanh vội quỳ xuống : “ Hoàng thượng thứ tội, nương nương bị bệnh, nhất thời không thể tiếp đón người chu đáo!”
Lôi Thừa Vũ bước qua Tiểu Thanh, đến bên giường nàng, nắm lấy mép chăn kéo ra.
Ninh Nhược Đình liều mạng giữ chặt chăn, bộ dạng này, người nàng không muốn gặp nhất chính là hắn.
“ Nhược Đình!” Hắn gầm lên, cố kìm tiếng nói vừa đủ để mình nàng nghe thấy.
Nàng hé mắt ra ngoài, nước mắt đầy mặt, thút thít nói : “ Ta không muốn gặp người!”
Lôi Thừa Vũ mất kiên nhẫn dùng sức, đem chăn giật mạnh ra.
Ninh Nhược Đình hốt hoảng lấy hai tay che mặt : “ Không! Đừng nhìn! Đừng nhìn!”
Hắn mạnh mẽ gỡ hai tay nàng ra, giữ chặt lấy, ánh mắt vừa chạm đến những vết mẩn đỏ kia, lập tức lạnh đi.
Hắn thả tay nàng ra, Ninh Nhược Đình lại vội vàng kéo chăn lên, che kín mặt.
Thái y kịp lúc chạy tới, chẩn trị cho sủng phi của hoàng thượng không thể sơ suất, hoàng thượng lại còn đích thân tới đây, thái y sau lưng vã mồ
hôi, gần vua như gần hổ, càng phải thận trọng.
Ninh Nhược Đình
lại một hai không muốn bỏ chăn ra, Lôi Thừa Vũ đành cho người hầu lui ra hết, hắn ngồi lên giường, một tay ôm nàng, tay kia nắm lấy tay nàng, dỗ dành nàng như một đứa trẻ.
“Hoàng thượng, quý phi đã trúng phải một loại thảo dược gây ngứa ngáy nổi mẩn, nếu không cẩn thận để mưng mủ, sẽ bị huỷ dung!”
Ninh Nhược Đình nghiến răng, nàng thường ngày ít khi ra ngoài, trong Ngự
uyển không đời nào có loại thảo dược này, nên khả năng tự mình trúng
phải là không thể, là ai đã ra tay với nàng?
“ Để trị khỏi, cần
đắp thuốc và uống thuốc trong suốt một tuần liền, không được ra gió, vi
thần có kê đơn thuốc ra đây, nương nương chỉ cần cho người tới thái y
viện lấy.”
“Việc sắc thuốc cho quý phi, mang đến Vĩnh Thuỵ cung,
ngươi phải tự mình làm, quý phi khỏi bệnh, trẫm trọng thưởng, nếu có sơ
suất, trẫm lấy mạng ngươi!”
“ Vi thần tuân chỉ!”
Ninh Nhược Đình cúi gằm mặt, hai tay áp lên má, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng thê thảm bây giờ.
“ Nàng, bỏ tay xuống.” Ngữ khí của hắn không có chút nào nhượng bộ.”
Nàng miễn cưỡng bỏ tay xuống, hai tay vò vò chăn.
“ Hoàng thượng, người không chán ghét bộ dạng này sao?”
“ Ngoại trừ ta, ai có thể nhìn? Trông thật giống quỷ!”
“ Vậy đừng nhìn!” Nàng co chân, úp mặt vào đầu gối, uỷ khuất vô cùng.
Hắn thế mà lại nói nàng giống quỷ!
“ Nhược Đình.”
“...”
“ Ninh Nhược Đình, đừng khóc, nàng biết rõ còn cố hỏi, nếu ta thực cảm
thấy chán ghét, bây giờ còn ngồi đây với nàng, nghe nàng khóc nháo hay
sao? Ta không thể lúc nào cũng bảo vệ nàng, nàng cũng cần phải học cách
cảnh giác thận trọng, có như vậy, mới có thể xứng đáng ở bên cạnh ta!
Ngoại trừ ta, cũng không có ai nghe nàng khóc, những người ngoài kia, dù nàng có gào khóc thảm thiết đến rách cổ họng họ vẫn vô tình bỏ ngoài
tai mà thôi.”
Phải, nàng khóc cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng dùng khí lực ấy tìm ra thủ phạm!
“ Có nghi ngờ ai không?”
Nàng nín khóc, nói rành mạch” Đặng tài nhân.”
Hắn “ ừm” một tiếng, lại tiếp “ Ta giúp nàng trừng trị.”
“ Nếu không có chứng cứ, lòng người không phục, e rằng người căm ghét ta còn nhiều thêm!”
“ Vậy nàng muốn thế nào?”
“ Hoàng thượng, người giúp ta điều tra rõ ràng chuyện này, tìm được bằng chứng rồi trị tội, cũng không muộn.”
“Suy tính cũng thấu đáo. Được, ta giúp nàng.”