Độc Sủng Nam Hậu

Chương 23: Chương 23: Ác Mộng Của Lãnh Nhược Tư – Bệnh Của Ta Nguy Kịch




Lãnh Nhược Tư nhanh chóng mang ta về khách điếm, bọn thị vệ thấy hắn an toàn lập tức tất cả quỳ xuống thỉnh an “Hoàng thượng cát tường”

“Đứng lên đi ! Mau gọi ngự y tới cho trẫm”

Lãnh Nhược Tư sốt ruột ôm ta vào phòng, nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, đắp cho ta cái chăn. Lúc này ngự y bước vào rồi cung kính quỳ xuống “Hoàng thượng vạn an”

“Miễn lễ, mau đến xem xem Triệt Nhi thế nào đi?. Hắn lo lắng nhìn ngự y

” Dạ, thần tuân mệnh”

Ngự y vừa vào tới nhìn thấy ta liền ngây người. Thật đẹp, nữ tử này thật sự quá đẹp, chắc nàng là tân sủng của hoàng thượng “Còn đứng ở đó làm gì ? ’’. Sớm biết thế đã buông mành, làm hại Triệt Nhi bị người nhìn trộm, Triệt Nhi đúng là đẹp quá mà, đẹp đến nỗi tiên còn kém hắn vài phân.

Ngự y bước nhanh tới xem mạch cho ta, vừa xem xong mặt liền trở nên hết sức khó coi. ‘‘ Thế nào?”. Lãnh Nhược Tư nóng vội không thôi

“Hoàng thượng, thương thế vị tiểu thư này cực kỳ nghiêm trọng, chỉ sợ sẽ……….”. Ngự y vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt âm ngoan của Lãnh Nhược Tư.

“Cái gì, ngươi nói là Vương gia sẽ chết đúng không ? Ngươi đúng là lang băm”. Tiểu Lan nổi điên với hắn.

“Vương gia ? Hắn là nam ? Có khả năng đó sao?”. Hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Lãnh Nhược Tư để tìm câu trả lời.

“ Ngươi đối với Hòang hậu của trẫm có nghi vấn gì sao? ”. Lãnh Nhược Tư kiềm chế đến cực điểm

“ Thần………. Thần không dám”. Trời ạ! Chỉ sợ nếu toàn bộ nữ nhân trên thế gian này nhìn thấy Vuong gia Mộ Dung quốc chắc sẽ xấu hổ đến chẳng dám ra khỏi cửa mất

“ Nói, Triệt Nhi rốt cuộc thế nào?”

“Hoàng hậu hắn……… Hắn bị nội thương rất nặng. Hơn nữa trước đó thân thể hoàng hậu đã không được tốt, lần này lại bị trúng một chưởng ngay ngực. Tuy rằng chưởng này đã giảm hết công lực nhưng đối với thân thể không có năng lực phòng bị như Hoàng hậu mà nói cũng đủ trí mạng”. Ngự y nói mà giọng cứ run run, bởi vì ánh mắt như ăn thịt người của Lãnh Nhược Tư cứ chăm chú nhìn hắn.

“ Không còn biện pháp nào cứu Vương gia sao? Ta không muốn Vương gia chết a! ”. Tiểu Hương òa khóc.

“ Thần lực bất tòng tâm ”. Ngự y không dám ngẩng đầu lên, rất sợ chính mình sẽ bị ánh mắt của Lãnh Nhược Tư giết chết.

“Lực bất tòng tâm? Hay cho câu bất lực, trẫm nuôi một phế vật như ngươi làm gì nữa? Người đâu, đem hắn ra ngoài chém cho ta”. Đến cả Triệt Nhi cũng không cứu được thì đúng là phế vật.

“Hoàng thượng tha mạng! Thần có biện pháp nhưng thuốc này cực kỳ quý giá a!”. Ngự y vội vàng cầu xin tha thứ.

“ Ngươi cần thuốc gì?”. Chỉ cần có thể cứu Triệt Nhi cho dù là tiên đan thần dược hắn cũng lấy cho bằng được.

“Thần cần cực nhiệt Liệt Linh Liên làm thuốc dẫn”.

“ Hoàng thượng, Mộ Dung quốc chúng ta có”. Tiểu Hương vui mừng không thôi, Vương gia được cứu rồi.

“Hảo, trẫm sẽ phái người đi tìm Mộ Dung Vân. Nếu trẫm cho ngươi dược liệu ngươi cần mà ngươi còn không trị hết co Triệt Nhi như lời ngươi nói, ngươi tự biết hậu quả là gì chứ”. Âm thanh Lãnh Nhược Tư như tuyết sơn ngàn năm vọng đến, lãnh khí tỏa ra lạnh như băng.

“ Thần biết”. Ngự y lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Xem như cái mạng của hắn tạm thời còn giữ được.

Lãnh Nhược Tư ra lệnh cho Đường Huy Hoàng nhanh chóng tìm Mộ Dung Vân. Hắn đi không nghỉ nên đã đến hoàng cung “Hoàng thượng, Vương gia vì cứu Hoàng thượng của chúng ta mà bị trọng thương, cần Liệt Linh Liên làm thuốc dẫn. Khẩn cầu ngài cho ta thuốc đó”. Đường Huy Hoàng vội vàng nhìn Mộ Dung Vân

“ Cái gì, Triệt Nhi bị trọng thương ? Mau, kêu người đem Liệt Linh Liên mang tới mau”. Mộ Dung Vân lo lắng không thôi

Khi thái giám đem Liệt Linh Liên đưa cho Đường Huy Hoàng, hắn liền chuẩn bị chạy trở về nhưng Lăng Vân cả giận mà ngăn hắn lại nói: “Ngươi trở về nói với Lãnh Nhược Tư, nếu hắn không thể bảo hộ tốt cho Mộ Dung Triệt như lời đã nói thì hắn hãy đem Triệt trả lại cho chúng ta”.

“ Đúng vậy! Từ nhỏ đến lớn trẫm chưa từng làm cho Triệt bị thương dù chỉ một chút”. Nếu không phải không còn biện pháp nào khác hắn tuyệt đối không muốn đem đệ đệ mình sủng từ nhỏ đến lớn gả ra ngoài a!

“ Dạ, thuộc hạ đã biết”.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đường Huy Hoàng liều mạng trở về. Mà ở khách điếm, Lãnh Nhược Tư sốt ruột đi tới đi lui “Đáng chết, sao đến giờ còn chưa trở về?”

Bởi vì hắn rống giận, ta mở hai mắt mỏi mệt nhìn hắn: “Nhược Tư, khụ khụ……..”. Kịch liệt khụ lên

“ Triệt nhi ngươi tỉnh, đừng nói gì, hãy hảo nghĩ ngơi cho tốt”. Hắn nhẹ nhàng vuốt ngực ta nhằm giúp ta nhuận khí.

“ Nếu ta………..”. Vừa định nói chuyện thì liền cảm giác được yết hầu mùi máu tươi, đầu hướng đến ngực hắn, một ngụm máu tươi toàn bộ phun ra ở trước ngực hắn.

Thấy máu đỏ sẫm nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo hắn, hắn liền bị dọa đến choáng váng: “ Triệt Nhi, Triệt Nhi, ngươi tỉnh lại, không cần ngủ a!”. Triệt Nhi hắn thế nào lại phun nhiều máu như vậy?

Ngự y và bọn Tiểu Lan nghe tiếng động liền xông vào. Ngự y vừa thấy tình huống lập tức bắt mạch cho ta “ Hoàng thượng, nếu Đường thị vệ trong đêm nay không về kịp thì mệnh Hoàng hậu sẽ khó bảo toàn”.

“ Không thể như thế. Ngự y thử nghĩ lại xem còn cách nào cứu Vương gia không?”. Tiểu Hương cùng Tiểu Lan ôm đầu thống khổ

“ Hạo Nhiên mau đi tìm Huy Hoàng”. Lãnh Nhược Tư vội vàng phân phó.

Đường Hạo Nhiên cuống quít mà đi. Lãnh Nhược Tư lo lắng mà nắm lấy tay ta, một giây trôi qua giống như một thế kỷ vậy. Lãnh Nhược Tư cảm thấy không khí này rất bức người, thời khắc không còn nhiều nữa sao bọn họ còn chưa trở về? Nếu không trở về như đã định thì Triệt Nhi liền…….. Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.

Buổi tối càng ngày càng gần, sinh mạng Triệt Nhi đa chậm rãi xói mòn. Lãnh Nhược Tư thấy khóe miệng ta có máu chậm rãi chảy ra ngoài, hắn bị hoảng mà kêu to: “Ngự y, mau tới đây mau”.

Ngự y bị hoảng sợ vội vàng chạy tới, vừa thấy tình trạng của ta hiểu được là chuyện gì đã xảy ra “Hoàng thượng, thương thế Hoàng hậu đã muốn chuyển biến xấu đến tột cùng rồi, chống đỡ e không được bao lâu nữa”.

“ Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, Vương gia là người tốt như vậy, ngươi cứu ngài đi ! Ô

~~”. Tiểu Hương bắt lấy ngự y dùng sức lay động hắn.

Ngự y cái gì cũng chưa nói “Đều ra ngoài cho trẫm, trẫm muốn mình cùng Triệt Nhi ở cùng một chỗ”. Lãnh Nhược Tư bi thương không thôi.

Bọn họ rời đi ngay, Lãnh Nhược Tư thương tâm cầm tay ta, đem mặt chôn ở trên tay ta, ta có thể cảm giác được nước mắt của một kẻ kiêu ngạo như hắn, ta muốn an ủi hắn nhưng thân thể lại không theo ý ta “ Triệt nhi không thể cứ như vậy mà bỏ trẫm lại. Trẫm cho tới bây giờ chưa từng khóc. Ngươi là người đầu tiên đi vào trong lòng trẫm, ngươi thế nào lại nhẫn tâm với trẫm như vậy, lại muốn vĩnh viễn rời trẫm đi như vậy chứ? Triệt Nhi, chỉ cần ngươi không có việc gì, chuyện gì trẫm cũng đều đáp ứng ngươi, đều đáp ứng ngươi thấy tốt không?”. Nếu đây chỉ là cơn ác mộng thì tốt rồi, tỉnh lại thì sẽ không có chuyện gì nữa, thật tốt.

Tốt! Tốt! Ta tuyệt đối tán thành! Ta làm Hoàng thượng ngươi làm hoàng hậu cũng có thể chứ? Ta muốn tìm mỹ nứ cũng được sao? Ta bảo ngươi thành thụ cũng được sao? Vì những lời này ta tuyệt không thể chết được, nếu không ta không còn cơ hội thưởng thức rồi! Cái này chết đúng là uổng phí công sức ông Trời đem ta đưa tới tận đây a.

Vừa nghĩ như vậy chợt nghe thấy “Triệt Nhi, ngươi dám bỏ lại trẫm một mình như vậy, trẫm sẽ đem toàn bộ người của Mộ Dung quốc chôn cùng ngươi”.

Ô

~ ta đã như vậy mà hắn còn uy hiếp ta? Quá đáng quá mức, bất quá đây mới là đúng là người ta yêu- Lãnh Nhược Tư bá khí kiêu ngạo a! Ai

~ ta không phải đã bị hắn chỉnh thành thụ cuồng ngược rồi chứ?

Ngay tại khi Lãnh Nhược Tư thống khổ vạn phần, Đường Huy Hoàng trở về, bọn họ rở về lập tức cho Lãnh Nhược Tư hy vọng. Ngự y tiếp nhận Linh Liệt Liên mà bắt đầu ngao dược “ Hoàng …….. hoàng thượng, thần có……… có…..”. Đường Huy Hoàng do dự không nói nên lời.

“ Có cái gì nói thẳng ra đi”

Đường Huy Hoàng đem toàn bộ lời Lăng Vân nói lại cho Lãnh Nhược Tư, chỉ thấy khuôn mặt hắn chuyển đen. Bọn họ vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc mình sẽ đem Triệt Nhi trả lại cho bọn họ, Triệt Nhi đã gả cho hắn. Mặc kệ sinh tử thế nào đều phải theo hắn, giờ phút này ngự y đem dược chuẩn bị xong đem vào, Lãnh Nhược Tư lập tức đút cho ta uống vào.

Một ngày sau ta tỉnh lại, thấy Lãnh Nhược Tư tiều tụy không chịu nổi đang ghé vào bên giường ngủ của ta, ta đưa tay sờ sờ khuôn mặt gầy yếu của hắn “Triệt Nhi, ngươi tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”. Hắn bị hành động nhẹ kia của ta mà bừng tỉnh.

Ta lắc đầu “Nhược Tư, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi!”. Hắn nhìn qua mệt mỏi quá rồi.

“ Không, trẫm không muốn rời khỏi ngươi”

Xem ra hắn bị ta dọa không nhẹ a! “Nhược Tư, lên đây đi! Ta thật lạnh”. Trên thực tế là ta muốn cho hắn nghỉ ngơi.

Hắn vội vàng lên giường ôm chặt lấy ta, hắn ôm đúng là ấm áp, ta an tâm mà ngủ tiếp……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.