Ta đáng thương bị Lãnh Nhược Tư kéo vào phòng. Hắn vừa đóng cửa lại đã hung ác nói: ‘‘Nói ! Vì cái gì lén trốn ra khỏi cửa ?’’
“Kia còn không phải do ngươi không cho sao ? Ta không làm thế sao có thể ra ngoài !” . Ta bộ muốn thoải mái ra ngoài mà được sao ?
” Cho nên ngươi tự ý lén đi ra ngoài, thiếu chút nữa lại bị thương trở về sao ?”. Hắn tức giận nhìn ta.
Cái đó ta đâu thể nào dự đoán được a ! “Đúng, ta cũng không cố ý, ngươi hung hăng cái gì ?” Ta cũng phát hỏa.
“Cái gì ? Trẫm hung hăng ? Trẫm thấy ngươi đến một chút ý hối lỗi cũng không có a! Được, từ nay về sau ngươi muốn thế nào sẽ được như thế đó, ngươi vừa ý chứ? Trẫm mặc kệ” Lãnh Nhược Tư nổi giận xoay người rời đi.
Không đến mức không quan tâm ta chứ? Hắn dường như thật sự sinh khí, làm sao bây giờ? Có rồi. “Ân
~~ ân
~ đau quá!”. Ta tở vẻ thống khổ khẽ ngâm, dùng tay vỗ về cái bả vai bị thương.
“Triệt nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải là miệng vết thương lại đau hay không? Nào, trẫm giúp ngươi xem”. Lãnh Nhược Tư lo lắng ôm ta đến bên giường .
Sau đó thật cẩn thận cởi áo của ta, thấy miệng vết thương có chút sưng đỏ, đại khái là do ta khi ra ngoài đùa giỡn thái quá mà ra, hắn cẩn thận giúp ta bôi thuốc. Sau khi làm xong liền ôm lấy ta, thấy vẻ mặt hắn lo lắng thế kia, ta xin lỗi nói: “Thực xin lỗi! Ta không muốn cứ ở mãi trong phòng a!”.
“Triệt nhi, đáp ứng trẫm vĩnh viễn không được không thông báo mà đi. Ngươi có biết khi tỉnh lại mà không thấy ngươi, tâm lí của ta có bao nhiêu sốt ruột, sợ hãi cũng bất lực không?”. Hắn xoa xoa cái trán của ta.
Xem ra hắn bị ta dọa không nhẹ a! “Được, ta tuyệt đối sẽ không như vậy nữa. Ta cam đoan”.
“Đây chính là ngươi nói, ngươi đừng có mà quên”. Hắn cười cười nhìn ta.
Ta sao lại có cảm giác mình bước nhầm thuyền của hải tặc nhỉ ? Mặc kệ…….. Sau vài ngày Tiểu Lan cùng chúng ta ở chung không có việc gì nảy sinh nhưng ta vẫn thấy là lạ, thấy ta nhìn Lãnh Nhược Tư lộ ra ánh mắt khác thường nhưng nàng cũng không có làm gì không đúng a
Thương tích của ta cũng khỏi hẳn. Nhưng Lãnh Nhược Tư lại làm ta buồn nôn. Ở buổi cơm chiều, “Triệt nhi ngoan, mau uống a”
“Không muốn uống ngaz
” . Ta cũng không phải là trẻ lên ba mà cần có người uy.
“Tướng công của Triệt nhi thật thương tâm, ngươi thế lại không uống canh do ta đút”. Một bộ dáng ủy khuất được bày ra.
Không để ý hắn “Triệt nhi, tướng công đau lòng chết mất. Ngươi thế nhưng lại không an ủi ta mà đem chén canh uống”. Cầm chén đưa đến bên miệng ta.
Mẹ nó ! Hắn cao lớn, uy mãnh không ai bì nổi mà lại còn bày đặt giả bộ dạng làm oán phu. Các ngươi nói đó có phải là không muốn bao nhiêu tự nhiên liền có bấy nhiêu không tự nhiên.
Thấy ta nổi trận lôi đình, mắt nổi gân dày đặc, Tiểu Hương vội vàng đem đồ ăn trên bàn dời đi. Ta không thể nhịn nữa liền đập lên bàn một phát, Lãnh Nhược Tư ủy khuất nói: “Triệt nhi, cái bàn không sao cả nhưng đừng tự làm bị thương chính mình, không thì ta rất đau lòng a” . Ta hận trong nháy mắt không thể khóc ra nước mắt.
Đúng là đáng giận a ! Có thể nói là máu sôi trào, đầu muốn bốc khói. Sau đó mặc kệ Lãnh Nhược Tư dùng cách nào dụ ta, ta đều không dễ gì tha cho hắn. Chúng ta cùng nhau trở về phòng, Tiểu Lan liền bưng điểm tâm cùng canh đem vào “Vương gia, cơm chiều ngài còn chưa ăn. Nô tì có chuẩn bị cho ngài chút điểm tâm, Hoàng thượng cũng có phần”.
Ta đang đói bụng nên bắt đầu ăn. Chờ sau khi ta ăn no, Tiểu Lan thu dọn đi ra ngoài. Bởi vì ta ăn quá no nên quyết định đi ra ngoài dạo rồi trở về ngủ. Đến khi ta trở lại thì thấy Lãnh Nhược Tư cả người đầy mồ hôi “Nhược Tư, ngươi làm sao vậy ?” Ta lo lắng hỏi.
“Mau đi ra” Hắn đuổi ta đi.
Vì cái gì muốn ta ra ngoài a ? “Nhược Tư, ngươi như thế nào ?” Ta hướng hắn đi tới.
“Triệt nhi, ngươi mau đi ra còn không thì lấy dây thừng cột chặt lấy trẫm cũng được” Hắn thống khổ không thôi.
Hắn làm cái quái quỷ gì vậy ? Ta đi qua ngồi lên trên người hắn không rõ hỏi “Ngươi động ?”
“Ân
~ “. Hắn thực thoải mái mà ngâm lên một tiếng.
Thanh âm này nghe thế nào lại thấy không bình thường vậy ta ? “Triệt nhi đừng lộn xộn, mau đi ra, còn đi xuống như vậy trẫm sẽ khống khống chế được chính mình”
Khắc chế ? Động dục ? Ta cảm giác dưới thân có cái gì đó cứng rắn, không cần nghĩ ta cũng biết đó là gì “Nhược Tư, ngươi như thế nào rồi ?” . Ta kinh ngạc nhìn hắn, trước kia ta ngồi ở trên người hắn cũng không thấy hắn có phản ứng lớn đến vậy ?
“Trẫm bị bỏ thuốc, đi ra ngoài mau Triệt Nhi”
Bỏ thuốc ? Ai làm ? Tiểu Lan sao ? Không đúng, chúng ta ăn giống nhau mà, thế vì cái gì mà ta không làm sao ? “Nhược Tư, ngươi xác định là bị bỏ thuốc”
“Xác định. Mau đi ra” Hắn cũng không phải thánh nhân, có người ngồi trong lòng mà vẫn không bị loạn.
“Xem như, ta đến giúp ngươi !” . Nhớ đến hắn trước kia giúp ta bao nhiêu.
Ta chủ động hôn lên hắn. Bị ta làm như vậy làm Lãnh Nhược Tư hoàn toàn điên cuồng “Triệt nhi, đây chính là ngươi tự tìm !”
Cái gì ta tự tìm ? Ta chỉ là nghĩ hôn hắn mà thôi, ta không muốn làm cái gì khác a ? Nhưng Lãnh Nhược Tư lại không nghĩ như vậy ! Hắn cưỡng chế ta, theo sau đó là trong phòng truyền ra những âm thanh ám muội……
Bởi vì đến giữa trưa chúng ta vẫn không có đi ra, Tiểu Hương đến gọi chúng ta nhưng lại nghe thấy những âm thanh ái muội nên đã cho là ta rốt cuộc nghĩ thông suốt, cam tâm tình nguyện bị Lãnh Nhược Tư «ăn».
Bọn họ chỉ có nhiệm vụ là đúng bữa đưa đồ ăn đến, chúng ta ở trong phòng bảy ngày thì ta cũng bị Lãnh Nhược Tư «yêu thương» cả bảy ngày, có thể không nghĩ cũng biết ta thật là thảm a ! Rốt cuộc đến ngày thứ tám, hắn khôi phục bình thường, ta vừa mới đi qua mê man nên chỉ muốn đánh cho hắn một trận. “Thực xin lỗi, Triệt nhi, trẫm cũng không biết là gì cái gì lại như vậy ?”. Hắn đau lòng nhìn ta.
“Đừng…………. đừng lo cho ta…….. bắt lấy tên bỏ thuốc,………. hắn chết chắc rồi” Nói xong ta hoàn toàn ngất đi.
Lãnh Nhược Tư vội vàng thỉnh đại phu đến xem ta “Khụ khụ
~~ vị công tử này không có việc gì cả. Chỉ là «quá mệt mỏi», về sau tiết chế một chút thì tốt rồi” Đại phu uyển chuyển nói.
Lãnh Nhược Tư đỏ mặt, bọn Tiểu Hương cười trộm không thôi. Sau đó Lãnh Nhược Tư giúp ta bôi thuốc ở địa phương kia, ta chỉ cảm thấy lần này bị bỏ thuốc không đơn giản, không nghĩ tới chỉ là bắt đầu, về sau còn cả chuyện lấy mạng……….