Chúng ta ở lại khách điếm năm ngày “Chúng ta muốn ở đây bao lâu nữa a?” Đáng giận! Ta ở trên giường nằm đã năm ngày rồi đó.
“Hảo hảo nghỉ ngơi. Qua vài ngày nữa rồi đi !” Thân thể Triệt Nhi vốn đã suy nhược, hiện tại lại động thai khí nên dù nói cái gì hắn cũng không yên tâm. Tiếp tục quan sát vài ngày tốt hơn.
“Được rồi !” Hắn đã nói như vậy, ta còn có thể có biện pháp nào khác chứ?
“Tiểu Triệt Triệt, lại tình nồng ý mật với lão công ngươi nữa hả?” Duẫn Tuyết cười cười đi vào.
“Mới không có đâu ! Như thế nào chỉ có một mình ngươi a?” Những người khác chạy đi đâu rồi?
“Lão công bọn ta đều đến hoàng cung Kỷ quốc chuyển nhà đi !” Duẫn Tuyết giải thích.
“Chuyển nhà? Sao lại làm vậy a?” Ta không rõ nhìn nàng.
“Chính là đi đem cái bàn gì đó ở hoàng cung Kỷ quốc đến khách điếm !” Duẫn Tuyết thật tâm trả lời.
“Nga ! Nhưng là vì cái gì lại đem bàn đến đây a?” Ta nghi hoặc hỏi.
“Kia còn không phải do lão công ngươi sao. Chờ thân thể ngươi tốt lên, trực tiếp đi Băng quốc, muốn sớm một chút trở về Lãnh quốc do sợ ngươi lại có chuyện gì?” Duẫn Tuyết tức giận nói.
“Nga ! Nhưng là vì cái gì không đợi thân thể ta tốt hơn rồi mới trở về hoàng cung chứ?” Ta khó hiểu nhìn Duẫn Tuyết.
Duẫn tuyết bị ta hỏi mệt đến trán ứa đầy gân xanh “Tiểu Triệt Triệt, ngươi thật quá nhàm chán đi? Hỏi nhiều như vậy vì cái gì a?”
“Ta…………” Ta ủy khuất trốn vào trong lòng Lãnh Nhược Tư, ta chỉ hỏi một chút mà sao nàng lại đối xử với ta như vậy?
“Duẫn Tuyết, ngươi im miệng cho trẫm!” Nha đầu kia xem ra lá gan càng ngày càng lớn, dám hung dữ với Triệt Nhi?
“Im miệng thì im miệng, ta còn không muốn nói đâu !” Hận
~ hoàng đế đúng là giỏi a?
“Được rồi. Các ngươi không cần cãi nhau nữa đâu !” Nếu không hai người không chừng sẽ đánh nhau thì làm sao bây giờ? Ai đó làm ơn lôi bọn họ biến đi hết đi.
“Ai cùng hắn/ nàng cãi nhau ?” Lãnh Nhược Tư cùng Duẫn Tuyết trăm miệng một lời nói.
“Hai người các ngươi thật là ăn ý nha !” Ta buồn cười nhìn bọn họ.
“Ai cùng hắn ăn ý chứ? Ta thấy là địch khí mới đúng !” Duẫn Tuyết cố ý châm ngòi Lãnh Nhược Tư.
“Không sai ! Triệt Nhi, trẫm như thế nào lại cùng loại đàn bà chanh chua này ăn ý chứ?” Nếu có ăn ý thì cũng là cùng Triệt Nhi mới đúng a !
“Ta là đàn bà chanh chua? Vậy ngươi là cái gì? Hãn phu sao?” Hắn thế nhưng lại dám nói nàng là đàn bà chanh chua? Cho dù là Hoàng Thượng cũng không thể tha thứ.
“Ngươi nói cái gì? Có gan thi nhắc lại một lần nữa cho trẫm!” Nàng thế nhưng ở trước mặt Triệt Nhi chửi bới hình tượng hoàn mỹ của hắn?
Ngô
~ bọn họ thật đúng là ồn mà, ta nên làm sao bây giờ a? Ta cảm thấy trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, vạn nhất thật sự đánh nhau thật thì làm sao bây giờ? Đúng rồi, có biện pháp !“Nhược Tư……” Ta ‘suy yếu’ kêu.
“Triệt Nhi, làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Lãnh Nhược Tư lo lắng ôm lấy ta.
“Ân, các ngươi ồn quá, đầu ta đau quá !”
“Triệt Nhi, trẫm đi thỉnh đại phu đến!” Làm sao bây giờ? Hứa Dương lại không ở đây. Sớm biết thế sẽ không cùng Duẫn Tuyết cãi nhau.
“Không cần đâu. Để cho ta nghỉ ngơi một lát thì tốt !” Hắn nếu đi tìm đại phu, chuyện ta giả bệnh chả phải sẽ bị vạch trần sao?
“Hảo. Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi được không?!” Lãnh Nhược Tư ôm ta để ta nằm trên người hắn nghỉ ngơi. Mà Duẫn Tuyết cũng thức thời đi ra ngoài.
Một lúc sau, bọn Mộ Dung Vân họ trở lại “Triệt !”
“Im lặng cho trẫm. Triệt Nhi không thoải mái !” Lãnh Nhược Tư quát lớn bọn họ.
“Sao vậy ?” Mộ Dung Vân lo lắng nhìn ta trong lòng Lãnh Nhược Tư.
“Không có chuyện gì lớn. Chỉ là Duẫn Tuyết vừa rồi cùng trẫm cãi nhau, làm cho Triệt Nhi đau đầu !” Hừ ! Duẫn Dung hảo hảo quản lão bà của ngươi. Lãnh Nhược Tư gắt gao nhìn Duẫn Dung.
Duẫn Dung dùng ánh mắt trả lời hắn “Thần sẽ làm !”
Mà lúc này ở Băng quốc cũng đang tiến hành một âm mưu “Chủ nhân, làm như vậy được chứ?”
“Đương nhiên được. Đây là biện pháp tốt nhất!” Người được xưng là chủ nhân, là một nam tử phú quý tuổi chừng trên dưới bốn mươi lăm.
“Nhưng Lãnh hoàng không phải dễ đối phó ! Huống chi còn có Mộ Dung hoàng ở cùng!” Muốn đối phó với bọn họ đúng là khó khăn lại càng khó khăn.
“Không sao. Chỉ cần giết kẻ tối trọng yếu với bọn họ là được !” Việc này hắn cũng không có gì không tốt.
“Dạ. Thuộc hạ đã biết !” Nam tử trẻ tuổi cung kính nói.
“Tốt. Ngươi hiện tại mau chóng xuất phát đi. Bọn họ hẳn là sắp tới Băng quốc, tốt nhất là trước khi bọn họ đến Băng quốc giải quyết mau chóng chuyện này, ngươi có biết không?” Nam tử phú quý yêu cầu.
“Thuộc hạ sẽ cố hết sức !”
“Hảo, ta chờ tin tốt của ngươi!” Xem ra nguyện vọng của hắn nhiều năm qua đang gần trong gang tấc, nghĩ vậy, hắn lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Mà chúng ta thì cái gì cũng không biết. Hai ngày sau, chúng ta vô cùng cao hứng chuẩn bị xuất phát “Nhóm chúng ta hôm nay thật sự sẽ xuất phát sao?” Thật tốt quá !
“Đúng vậy !” Thân thể Triệt Nhi mấy ngày nay cũng tốt hơn, hắn muốn mau chóng trở lại Lãnh quốc để cho Triệt Nhi ở đó chờ sinh.
“Nhược Tư, ta muốn hỏi ngươi một chuyện a ! Chúng ta có đi Mộ Dung quốc hay không a?” Ta nghĩ hẳn sẽ không đi. Tuy nói là tuần tra các quốc gia, nhưng chúng ta hai nước quen thuộc như vậy, hơn nữa khi cưới ta không phải cũng xem như tuần tra qua rồi sao?
“Không. Lúc trẫm đi cưới ngươi thì đã tuần tra qua, hơn nữa trẫm muốn ngươi ở Lãnh quốc sinh, không thì trẫm sẽ lo lắng !” Lãnh Nhược Tư giải thích.
“Ân, tốt. Chúng ta đi thôi !”
“Lăng, xem ra chúng ta phải ở Lãnh quốc thêm một thời gian rồi!” Mộ Dung Vân cảm khái nói.
“Vì cái gì?” Lăng Vân khó hiểu cực kì.
“Bởi vì ta muốn thấy Triệt bình an sinh xong, ta mới yên tâm a!” Nghe nói sinh hài tử rất nguy hiểm. Nói cái gì hắn cũng không yên tâm, nhất định phải đợi Triệt bình an vô sự hắn mới đi.
“Được rồi !” Hắn đã nói như vậy, ta còn có thể làm thế nào nữa?
“Ân !”
Hắc hắc…… Ca ca vẫn là đau ta a ! Sau đó chúng ta vui vẻ đi tới Băng quốc. Mà sát thủ cũng nhanh chóng hướng chúng ta mà đến, nguy hiểm rất nhanh tới gần …