Độc Sủng Nam Hậu

Chương 37: Chương 37: Phụ Tử Tranh Thủ Tình Cảm




Bởi vì hàn khí công tâm nên mặc dù đã được chữa khỏi nhưng thân thể ta vẫn rất suy yếu, đến cả việc tự mình ngồi cũng không làm được “Tiểu Triệt Triệt, ngươi không sao chứ?” Mấy ngày liền nàng cùng lão công của mình tình nồng ý mật đến khi Lãnh Nhược Tư phái người đến nói Tiểu Triệt Triệt xảy ra chuyện thì chồng nàng liền đi, mấy ngày liền vẫn không về nhà. Hôm nay nàng rốt cục nhịn không được mới tiến cung .

“Tuyết Nhi ta không sao a !” Ta suy yếu cười cười.

“Ngươi như vậy còn kêu không có việc gì? Sắc mặt quá kém”

“Tuyết Nhi, ngươi đã đến rồi vậy con của ngươi giao cho ai ?”

“An tâm đi ! Ta có mang theo bà vú, ngươi vẫn là lo lắng chính ngươi đi !” Tiểu Triệt Triệt vẫn cứ suy nghĩ cho người khác mãi.

“Phụ hậu ăn cái gì” Tiểu Vân Vân bưng đồ ăn tiến vào.

“Phụ hậu? Tiểu Triệt Triệt, ngươi cùng hắn trở nên thân mật như vậy từ lúc nào?” Duẫn Tuyết kinh ngạc nhìn ta.

“Ngày hôm qua”

“Phụ hậu ăn cơm”

“Tiểu Vân Vân, ta không muốn ăn” Ta căn bản là không đói bụng a !

“Không được. Phụ hậu phải ăn cơm mới có thể dưỡng thân thể tốt lên a!” Tiểu Vân Vân cầm đồ ăn đi tới.

Tiểu Hương cùng Tiểu Lan nâng ta dậy để Tiểu Vân Vân uy ta. “Phụ hậu mau há miệng, ngoan ngoãn ăn cơm mới là hài tử ngoan”

Hừ ! Ta không phải hài tử ! Ta ăn hai khẩu “Tiểu Vân Vân, ta thật sự ăn không vô” Ta vẻ mặt đau khổ nhìn hắn

“Ta chỉ biết Phụ hậu không thích ta uy. Phụ hoàng uy ngài, ngài liền ăn” Hắn thất vọng cúi đầu.

Hả

~~ ai nói ? Rõ ràng là hắn dùng sức mạnh cưỡng ép ta mà? “Được rồi, đừng như vậy nữa, ta ăn là được” Số ta sao khổ như vậy? Một tên Lãnh Nhược Tư còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một Tiểu Vân Vân

Thấy cảnh tượng này làm Duẫn Tuyết cười nghiêng ngửa “Trời a! Hai người các ngươi đúng là biết đùa giỡn quá nhỉ? Rốt cuộc là ai là lão tử ai là nhi tử a?” Cười chết nàng !

“Không được cười nữa, không là ta sinh khí” Vì cái gì mỗi lần ta rơi vào thời điểm như vầy nàng đều có mặt? Vì cái gì nàng luôn chê cười ta a?

Do Duẫn Tuyết căn bản dừng không được “Ngươi…… Ngươi…… Khụ khụ……” Ta ho khan đứng lên.

“Phụ hậu ngươi làm sao vậy? Mau gọi ngự y a !” Tiểu Vân Vân dọa kêu to.

“Nga ! ta đi ngay” Tiểu Hương vội vàng hướng ra phía ngoài mà chạy.

“Gọi ngự y làm gì chứ? Ta đi tìm lão công của ta”. Duẫn Tuyết vội vàng chạy ra ngoài.

Duẫn Tuyết chạy nhanh vào ngự thư phòng của Lãnh Nhược Tư, hộ vệ ngăn nàng “Hoàng Thượng đang cùng Vương gia bàn bạc. Vương phi, người không thể vào”

“Cút ngay cho ta. Nếu ngươi dám ngăn cản ta, có chuyện gì ngươi gánh nổi sao?” Duẫn Tuyết đe dọa hắn.

Duẫn Tuyết nhân cơ hội thị vệ do dự vọt vào bắt lấy Duẫn Dung kéo đi ra ngoài. Lãnh Nhược Tư trước sửng sốt sau đó ngăn bọn họ lại. “Duẫn Tuyết, lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn. Đến cả nơi này ngươi cũng dám xông loạn vào?” Nữ nhân này cũng sắp vô pháp vô thiên rồi.

“Giỏi câu không đỡ nổi”

“Duẫn Tuyết……” Lãnh Nhược Tư gào lên khiến toàn bộ ngự thư phòng đều có thể nghe thấy.

“Đừng ở chỗ này phát hỏa. Nếu không Tiểu Triệt Triệt tối nay có khả năng sẽ xảy ra chuyện.”

“Cái gì? Triệt Nhi? Triệt Nhi làm sao ?” Lãnh Nhược Tư sốt ruột không thôi

“Vừa đi vừa nói chuyện”

Bọn họ mới tới ngoài cửa đã nghe thấy ta kịch liệt khụ giống như muốn đem phế khụ đi ra. Lãnh Nhược Tư lo lắng đẩy cửa tiến vào rồi ôm lấy ta, khẽ vuốt lưng của ta “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Buổi sáng khi hắn đi vào triều vẫn còn tốt a ! Như thế nào mới một thời gian lại thành như vậy ?

“Hảo khụ khụ

~ đau quá khụ khụ

~~” Ta khụ đến nước mắt đều đi ra .

Duẫn Dung vội vàng tiến lên chẩn mạch sau đó đem một viên thuốc đưa đến miệng ta. Ta nuốt vào sau một lát sau thì không còn khụ lợi hại như vậy, “Triệt Nhi ngươi làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên khụ lợi hại như vậy?” Hắn không rõ nhìn ta.

“Này…… Ha ha……” Bởi vì ta chê cười hắn cùngTiểu Vân Vân chơi đùa”. Duẫn ttuyết biết sai cúi đầu.

Lại là nàng? Nàng không biết lớn nhỏ còn chưa tính, lần này lại đem Triệt Nhi hại thành như vậy? Nàng thật đúng là tai họa a ! “Trước khi Triệt Nhi thân thể tốt hơn không cho phép Duẫn Tuyết ngươi đến đây nữa”.

“Vì cái gì? Ta cũng không phải cố ý”. Nàng biết là mình đã đùa với lửa, biết nhầm rồi thì thôi !

Không phải nàng cố ý làm thành như vậy. Nếu mà thật sự cố ý như lời nói, Triệt Nhi còn không bị tức tử mới là lạ.

Sau đó Duẫn Tuyết bị Duẫn Dung mời nhận về nhà “Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi, hai người các ngươi không cần tới chơi nữa”. Hắn dặn dò chúng ta.

“Dạ, phụ hoàng.”

“Nhược Tư, ngươi đi làm việc đi! Có Tiểu Vân Vân theo giúp ta, ta không có việc gì”. Ta ôm tiểu Vân Vân ngủ sẽ không chiếm dụng thời gian công tác của Lãnh Nhược Tư.

“Được”. Hắn giúp chúng ta đắp chăn rồi mang theo Tiểu Lan và Tiểu Hương cùng nhau ly khai

Đến buổi tối chúng ta vẫn còn ngủ “Hoàng Thượng muốn chúng ta đem hoàng tử trở về hay không ?” Tiểu Lan hỏi.

“Không cần, đừng đánh thức bọn họ”

Cuối cùng chúng ta ba người cùng ngủ trên một chiếc giường. Sáng hôm sau, ta tỉnh lại thấy hắn còn ở đây “Nhược Tư, sao ngươi còn không đi vào triều a?” ?

“Ân, ta muốn ở cùng ngươi”. Hắn hôn mặt ta.

Lúc này, Tiểu Vân Vân đang ở giữa chúng ta tỉnh lại. “Phụ hậu ta cũng muốn”

Ta buồn cười cúi đầu để cho hắn hôn “Tốt lắm, các ngươi tiếp tục ngủ đi! Lát nữa phải nhớ ăn điểm tâm, Triệt Nhi đừng quên uống thuốc” Hắn dặn ta.

“Phụ hoàng yên tâm, ta sẽ nhìn chằm chằm Phụ hậu ăn cơm uống thuốc”. Tiểu Vân Vân làm ra dáng một người lớn.

Sau vài ngày Tiểu Vân Vân ngày ngày theo chúng ta cùng nhau ngủ. Lãnh Nhược Tư bắt đầu bất mãn, hắn thật cao hứng khi Mộc Vân cùng Triệt Nhi quan hệ tốt như vậy nhưng cũng không thể quá mức a? Hắn đang muốn đoạt đi quyền lợi của ta sao? Hại hắn mỗi đêm đều không được ôm Triệt Nhi, nhưng tên nhóc ấy lại được “Phụ hậu, Phụ hậu”. Tiểu Vân Vân chạy vào

Ta vừa định ôm hắn, Lãnh Nhược Tư đã che phía trước của ta “Mộc Vân, đêm nay ngươi ngủ một mình đi” Không cho cùng hắn thưởng thức Triệt Nhi.

“Vì cái gì?” Tiểu Vân Vân lắc lắc đầu.

“Bởi vì ngươi đã trưởng thành” Trên thực tế là hắn ghen tị.

Tiểu Vân Vân đã sắp có bộ dáng muốn khóc “Nhược Tư……”

Ta còn chưa nói Lãnh Nhược Tư liền đánh gãy lời của ta “Triệt Nhi ngươi bồi trẫm”.

Phụ hoàng ngài đừng tưởng rằng như vậy liền thắng, hắn còn chưa có sử dụng tuyệt chiêu nha ! “Phụ hậu, ta nghĩ ta với ngươi ngủ cùng nhau là được rồi!” Tiểu Vân Vân hai mắt rưng rưng nhìn ta, không sợ Phụ hậu không mềm lòng.

“Được, đi lên đi !”

“Triệt Nhi……” Tiểu tử kia lại dám dùng chiêu này, còn gì là công bằng nữa chứ ?

“Có gì sao? Nhược Tư đừng như vậy” Ta thân thân (hôn) hắn.

Sau này phụ tử bọn họ ngày ngày cùng nhau tranh giành, đương nhiên phần thắng luôn nghiêng về Tiểu Vân Vân của chúng ta. Bất quá, thật không biết có cái gì đáng để tranh? Cùng nhau ngủ không phải tốt lắm sao? Cuối cùng phát triển đến mức không có lúc nào là không tranh giành ta, ta dường như có điểm hạnh phúc quá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.