Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 106: Chương 106: Chỉnh đốn quân đội (3)




Edit: Tiểu Mật

Beta: Lá

Lục Di Ninh đang suy nghĩ gì, Tần Dục cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng khi hắn nhìn thấy Lục Di Ninh tới đón mình thì tâm tình liền trở nên vô cùng vui vẻ, thậm chí còn có chút kích động muốn đi lên nắm lấy tay Lục Di Ninh.

Nhưng hắn vẫn phải kiềm chế suy nghĩ của mình lại.

Trời đã tối nên Tần Dục liền từ biệt đám người Lý Sùng An, sau đó mới đưa Lục Di Ninh cùng nhau về phủ.

- -----

Kim Nham vốn đang đứng ở trên tường thành nên từ xa đã nhìn thấy Tần Dục, hắn lập tức đi xuống dưới tường thành mở đại môn nghênh đón Đoan vương trở về. Nhưng lúc này hắn chợt phát hiện ra Quốc sư cùng Đoan Vương trở về!

“Quốc sư!” Kim Nham kinh hỉ nhìn về phía Lục Di Ninh.

Phía trước đã có một tên Chu Khánh rồi, hiện tại lại tới thêm một tên Kim Nham… Tần Dục không muốn để ý tới hắn thêm một phút nào nữa, liền sai thuộc hạ đẩy hắn ra ngoài.

Kết quả Kim Nham vẫn bám theo bọn họ không tha, một đường đi theo vào tận trong thành.

“Quốc sư, phủ Quốc sư đã chuẩn bị tốt. Bây giờ trời cũng đã tối, ngài có thể nghỉ ngơi sớm được rồi.” Đi tới sâu bên trong liền nhìn thấy hai phủ đệ nho nhỏ, Tần Dục liền quay sang nói với Lục Di Ninh.

Những người đi theo phía sau họ quá nhiều, cả Kim Nham cũng đuổi theo họ, cho nên Tần Dục không thể đem Lục Di Ninh cùng đi vào Đoan Vương phủ với mình được. Cũng may là phủ Quốc sư và Đoan Vương phủ vốn thông nhau...

Lục Di Ninh rụt rè gật gật đầu.

“Vương gia, trong phủ Quốc sư không an bài kẻ hầu người hạ, ngài có muốn ta đi sắp xếp một vài người hay không?” Lúc Kim Nham nói tới điều này cũng là do hắn đột nhiên nhớ tới mà thôi, chẳng phải trong phủ Quốc sư đang trống rỗng hay sao.

Ở trong phủ Quốc sư an bài người hầu hạ? Đây chẳng phải là tự rước thêm phiền toái cho mình sao? Tần Dục liền liếc mắt nhìn Kim Nham một cái, hắn cảm thấy tên này đang cần phải dạy dỗ lại một phen. Chính mình còn chưa nói gì vậy mà hắn lại dám mở miệng xen vào?

Sau khi Kim Nham buột miệng thốt ra mới cảm giác được có điểm không đúng, hình như hắn quản quá nhiều chuyện rồi… Hơn nữa, Quốc sư cũng không nghe hắn nói gì đã lập tức đi vào trong phủ…

Lục Di Ninh đang vội vã trở về phủ, căn bản không nghe thấy Kim Nham nói cái gì, lập tức xoay người một cái liền trở về phòng của mình.

“Quốc sư không thích người khác đến gần ngài.” Tần Dục nhàn nhạt nói một câu sau đó cũng quay người trở về.

Đúng lúc đó, Triệu Nam đang sắp xếp người ở bên ngoài tuần tra tối nay cũng đồng tình liếc nhìn Kim Nham một cái. Đang yên đang lành vậy mà tên này lại cứ cố tình chạy đi tìm Vương phi… Cái này không phải là tự rước phiền phức vào người hay sao?

Chỉ mỗi mình Triệu Nam là biết thân phận thật của Lục Dĩ Ninh, lúc này trong người hắn chợt có cảm giác rằng mọi người say chỉ riêng mình tỉnh mà thôi.

Tốc độ đi của xe lăn rất chậm nên Tần Dục muốn trở lại phòng của mình cũng tốn không ít thời gian, khi hắn chuẩn bị đến nơi thì Lục Di Ninh liền từ bên trong chạy ra, nói: “Tần Dục!”

Lục Di Ninh nhào vào trong lòng Tần Dục, Tần Dục cũng giang tay ôm lấy nàng, có chút áy náy mà nói: “Hôm nay có phải là nàng chờ ta rất lâu đúng không? Vậy thì lần sau khi ta đến đó nhất định sẽ mang nàng theo cùng.”

“Được!” Lục Di Ninh lập tức gật đầu đồng ý.

Thời gian không còn sớm, hôm nay Tần Dục cũng không tiếp tục dạy Lục Di Ninh viết chữ mà cùng nàng đi ngủ sớm, tất nhiên là sau đó không thiếu được việc lại phải chịu đựng dụ hoặc từ tứ chi của mình phát ra.

Lòng có thừa nhưng sức không đủ, Tần Dục liền rơi vào đường cùng, chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy gì, không cảm thấy gì, cố gắng nhắm mắt lại để có thể đi vào giấc ngủ.

- -------

Sang ngày hôm sau, lúc Tần Dục thức dậy thì thời gian đã không còn sớm nữa, vậy mà hắn lại đem Lục Di Ninh ôm vào trong lòng mình…

Nếu không phải hắn biết được tính cảnh giác cao độ của Lục Di Ninh, chỉ cần chạm vào một cái lập tức sẽ tỉnh lại thì Tần Dục cũng muốn sờ sờ nàng thêm một chút…

Tối hôm qua sau khi Lục Di Ninh xuất hiện thì ai nấy đều biết Quốc sư vừa tới biên cương. Vậy nên sáng hôm sau Tần Dục liền đưa Lục Di Ninh theo cùng, rồi lại mang theo những tên cấm vệ quân đó cùng nhau đi đến đại doanh của quân Tây Bắc.

Toàn bộ đại doanh đều vô cùng lộn xộn, có thể do ngày hôm qua hắn liên tiếp đánh mấy người nên giờ những người này trở nên vô cùng thành thật, Chu Khánh còn tự mình đến truyền thụ kinh nghiệm cho Lý Sùng An: “Tổng binh, ngươi xem xem, những người đó bị đánh một trận liền trở nên vô cùng thành thật, căn bản bọn họ đang ngứa đòn đây mà!”

Lý Sùng An: “...”

Hình như là vậy thật!

“Tổng binh...” Chu Khánh còn muốn nói thêm vài chuyện khác nữa thì nhìn thấy nam nhân mặc đồ đen đi bên cạnh Tần Dục.

Chu Khánh được sinh ra ở biên quan nên người hắn sùng bái nhất chính là cường giả, hôm qua Quốc sư chỉ cần vô tình vung tay một cái cũng có thể đem hắn quăng ra ngoài, vì thế làm cho sự sùng bái của hắn đối với Quốc sư lập tức lên đến tột đỉnh. Tối hôm qua hắn còn trằn trọc suy nghĩ rất nhiều, thậm chí cả đêm không ngủ.

Bây giờ nhìn thấy Quốc sư, biểu tình của Chu Khánh liền trở nên vô cùng kích động.

Kể cả Lý Sùng An và Trương Giám cũng có chút rung động.

Đoan Vương quả thực là có mối quan hệ gì đó với Quốc sư!

Trương Giám và Lý Sùng An cùng tiến lên hành lễ, xong xuôi liền muốn nói chuyện cùng với Quốc sư, nhưng căn bản Quốc sư đứng ở bên kia không để ý gì tới bọn họ.

Cuối cùng, Tần Dục vẫn sắp xếp mọi chuyện giống như ngày hôm qua để mọi người lại tiếp tuc đi làm việc của mình.

Đồ ăn hôm nay vẫn để cho những binh sĩ đó tự lo liệu, thế nhưng Tần Dục lại chỉ cho giữ lại lương thực của hai ngày tới, còn tất cả lương thực còn lại hắn đều cho người mang đi hết.

Hắn dự định hai ngày sau sẽ đưa tất cả phụ binh trong quân doanh rời đi, đồng thời Tần Dục cũng muốn thương lượng với mọi người để sắp xếp lại số lượng binh lính, hơn nữa còn phải cho người viết ra một bản danh sách.

“Kim Nham, bây giờ ngươi ở lại đây trợ giúp cho các tướng sĩ trong quân doanh dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Ngoài ra ngươi còn phải từ chỗ cấm vệ quân chuyên phụ trách đăng ký tên tuổi lai lịch của các binh sĩ lấy được bản danh sách, sắp xếp nó lại một lượt cho ta.”

Sau khi nói xong, hắn lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, những tên cấm vệ quân này… Tựa hồ tất cả bọn họ đều biết chữ.

Tuy bọn họ thiếu kinh nghiệm đánh trận thế nhưng lại biết chữ, chắc chắn không nhiều không ít cũng đã từng đọc qua binh pháp, vậy thì không phải cái gì cũng vô dụng.

Tần Dục an bài công việc cho Kim Nham xong liền kêu Lý Sùng An tới để thương lượng việc bắt đầu huấn luyện binh lính như thế nào, mặt khác bọn họ cũng nên huấn luyện lấy một ít kỵ binh thì tốt hơn.

Dùng bộ binh để đánh nhau với người Nhung, không cần nghĩ cũng biết kẻ chịu thiệt là bọn họ, có đôi khi quân Nhung không cần công kích gì, chỉ cần trực tiếp xông tới, vó ngựa của chúng đã đủ giẫm chết binh sĩ của ta rồi.

Bất quá tất cả những việc này đều cần đến tiền, trong thời gian ngắn không thể làm xong được, vì vậy trước mắt họ chỉ liệt kê ra mà thôi.

- ------

Lúc Tần Dục và Lý Sùng An đang thương lượng thì Lục Di Ninh đã đi ra ngoài dạo được một vòng rồi, tới giờ cơm nàng mới trở về.

Bữa cơm này Tần Dục ăn ở trong quân doanh, mà đồ ăn của quân doanh không cần nghĩ cũng biết chẳng ra gì. Thịt thì mặn, tất cả những món xào thì đều rất tệ. Bọn họ lại làm thịt thêm một con gà thì kết quả là con gà kia vô cùng nhỏ gầy, nhìn thế nào cũng chỉ thấy toàn xương với xương.

Bất quá cũng không thể nói là do bọn họ cố ý, vì trước mắt bọn họ đến cả gà hay thịt mặn cũng đều không có… Hơn nữa Tần Dục đã xem qua lương thực dự trữ của bọn họ, xác thực là bao lâu nay bọn họ không có chút thịt nào để ăn cả.

Tần Dục cũng không phải người tham ăn, gặp phải đồ không ăn được thì sẽ ăn ít đi, nhưng cũng không phải là hắn không thể ăn được. Nhưng hắn lại có chút đau lòng cho Lục Di Ninh…

Vậy mà năng lực thích ứng của Lục Di Ninh so với hắn còn tốt hơn, nàng cho người đưa đồ ăn vào lều trại rồi đi vào trong ăn, vậy nên đến lúc Tần Dục tới thì nàng đã ăn sạch sẽ hết tất cả đồ ăn rồi.

“Di Ninh, nàng có ăn được không?” Tần Dục vô cùng lo lắng hỏi.

“Thức ăn vẫn còn tốt, chỉ là hơi ít một chút.” Lục Di Ninh nói.

Chắc những người đó đều cảm thấy Quốc sư chính là ăn gió uống sương, vậy nên lượng thức ăn chuẩn bị cho Lục Di Ninh cũng giống như chuẩn bị cho Tần Dục, thế nhưng chỉ có bằng này thức ăn thì đối với Lục Di Ninh lại có chút thiếu hụt.

“Bên phía Vương phủ hẳn là chuẩn bị đồ ăn cho nàng, để ta sai người mang tới đây.” Tần Dục thấy vậy liền nói.

“Không cần đâu!” Lục Di Ninh không chút nghĩ ngợi gì mà lắc lắc đầu: “Tốc độ đưa đồ ăn của bọn họ quá chậm, để ta tự mình trở về ăn!”

Nàng vừa nói xong liền lập tức phi người ra ngoài từ cửa sổ.

Tần Dục: “…”

“Người đâu.” Tần Dục hô lên một tiếng.

Rất nhanh liền có người tiến vào, sau đó trên mặt tràn đầy nghi hoặc mà nhìn xung quanh, Quốc sư đi đâu rồi? Sao bây giờ lại không thấy người đâu nữa?

Quốc sư… Thật đúng là xuất quỷ nhập thần.

Qua ngày hôm nay, tất cả lương thực đều bị dọn tới Vương phủ của Tần Dục, đồng thời, những đồ vật bẩn ở quân doanh cũng đều được rửa sạch sẽ rồi ném ra bên ngoài.

Những đồ vật bẩn này chủ yếu là những thứ rách nát cũ hỏng, mà khi ném chúng ra ngoài thì trong quân doanh chính là cảnh tượng chuột chạy tán loạn khắp nơi, gián bò đầy trên đất.

Nhìn thấy cảnh tượng kia, khuôn mặt của Tần Dục liền trở nên đen sì. Nhưng dù tốt hay xấu, cuối cùng mọi thứ cũng được dọn rửa sạch sẽ rồi.

Bên cạnh quân doanh có một con sông, ở Tây Bắc này không có nhiều sông lắm, vì thế mà các thành thị hay quân doanh đều được xây dựng ở bên cạnh bờ sông, như thế mới tiện cho việc lấy nước dùng của mọi người.

Lúc trước mọi người trong quân doanh đều không quá thích tắm rửa. Bất quá hôm nay mọi người đều tới bờ sông tắm rửa thật sạch sẽ, rửa hết đi toàn thân đầy bùn đất. Tắm rửa sạch sẽ xong rồi nằm ngủ ở trên giường, từ trước tới nay tất cả mọi người chưa bao giờ được ngủ ngon như thế. Thậm chí ruồi, muỗi, chuột bọ đều không còn kêu mấy nữa, ít hơn ngày trước rất nhiều.

Hôm sau bọn họ lại bị chia làm mấy nhóm, rồi được phân đi đăng ký lại tên họ cùng một ít lý lịch đơn giản khác của mình. Tất cả những người đã đăng ký xong sẽ được cấm vệ quân đưa ra phía bên ngoài của doanh trại để tập hợp.

Số người đăng ký thực tế hôm nay so với số lượng người mà đại doanh tuyên bố lúc trước thật sự chênh nhau rất nhiều. Điều này không cần phải nghi ngờ gì thêm nữa, đây chính là không ăn mà hưởng.

Cứ như vậy việc này được Tần Dục trần trụi bày ra trước mặt bọn họ, Trương Giám vẫn còn thấy ổn nhưng Lý Sùng An và Chu Khánh lại có chút bất an. Cũng may Tần Dục vẫn chưa nói thêm điều gì mà chỉ cho người biên chế lại tất cả những người đang đứng ngoài kia.

Tần Dục cũng không đem toàn bộ quân đội thay đổi một lượt, cái gọi là biên chế lại cũng chỉ là điều chỉnh nhân sự một chút mà thôi. Dĩ nhiên hắn cũng tiện tay đem một số ít những tên không nghe lời giáng xuống, mà điều này cũng là do lúc trước hắn cùng với Trương Giám và Lý Sùng An thương lượng ra quyết định.

Việc này rất nhanh liền hoàn thành, chỉ là thời gian trôi qua cũng nhanh, chớp mắt trời đã tối.

Hôm nay khi Tần Dục trở về đã là đêm khuya, nếu là hắn của trước kia thì chắc sẽ phải chịu một trận bệnh nặng nữa rồi. Thế nhưng hiện giờ Lục Di Ninh sẽ truyền nội lực cho hắn, làm cho hắn vẫn còn dư thừa tinh lực.

Bất quá công sức của Tần Dục trong mấy ngày qua đã thay đổi hoàn toàn bộ dạng của đại doanh. Từ đó, kể cả là Chu Khánh - người đã từng bất mãn với Tần Dục, giờ cũng đã có thái độ khác hẳn, hoàn toàn không còn chút kháng cự nào nữa. Tất cả bọn họ đều có thể nhìn ra được, Tần Dục đối với bọn họ không hề có ác ý.

Chỉ là lần tổng dọn dẹp cả quân doanh này cũng không giải quyết được vấn đề thiết yếu bấy giờ của mọi người.

“Hiện tại trong quân doanh của chúng ta không còn lương thực, vị Vương gia kia có thể cho chúng ta ăn no được không...”

“Những người làm quan đó có thể tham liền tham, nói không chừng ngày mai đến cơm cũng không có mà ăn!”

“Nghe nói những phụ binh bị mang đi, tất cả đều bị giết chết hết……”

……

Thế nhưng lại có người ở trong quân doanh gieo rắc một ít tin đồn.

Binh lính đội quân Tây Bắc đánh giặc hung mãnh cỡ nào thì cũng chỉ là một đám đại hán thô thiển đến một chữ bẻ đôi cũng không biết, vậy nên những người này rất dễ bị kẻ khác kích động, khi nghe thấy những điều này, trong lòng bọn họ liền trở nên vô cùng bất an.

Đúng lúc đó Lý Sùng An đang ở quân doanh sắp xếp việc làm cho mọi người, sau khi nghe những người khác nói về chuyện này lập tức nhíu mày, nhưng thực mau lại giãn ra.

“Tổng binh, bây giờ phải làm gì mới tốt đây? Nếu những người đó mà làm loạn lên thì…” Chu Khánh vô cùng sốt ruột, vì lúc này thuộc hạ của hắn cũng hỏi qua hắn rất nhiều lần rồi.

Những tên phụ binh đó, rất nhiều người đều không có chút khả năng chiến đấu nào cả, nhưng bọn họ lại từng là chiến hữu của nhau. Bây giờ đột nhiên bị Đoan Vương đưa đi hết thì tự nhiên trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy bất an. Mà lúc này trong quân doanh lại không có lương thực nên họ sẽ càng khó lòng yên ổn.

“Không có chuyện gì đâu.” Lý Sùng An nói: “Vương gia không phải đã nói buổi sáng ngày mai sẽ chuẩn bị tốt bữa cơm ra mắt với mọi người hay sao? Đến lúc đó liền không có việc gì nữa rồi.” Lý Sùng An nói.

“Vương gia… Nhưng nếu Vương gia chuẩn bị cháo quá ít thì…” Chu Khánh vẫn cảm thấy bất an, phải biết rằng lương thực của bọn họ cũng không còn nhiều lắm…

“Vương gia có dặn, ngày mai chúng ta phải bắt đầu luyện binh trở lại.” Lý Sùng An nhìn về phía Chu Khánh mà nói. Nếu muốn bọn họ luyện binh thì không thể không cho binh lính ăn no được.

- ------

Sáng sớm hôm sau, sự hoảng loạn của binh lính đã được đẩy lên đến đỉnh điểm. Quân doanh nơi nào cũng giống nhau, đều là một ngày hai bữa, thời gian làm bữa sáng không nhiều mà còn phải chuẩn bị tốt cơm canh cho nhiều người như vậy thì thật phiền toái.

Không những thế, còn phải lặp đi lặp lại mỗi ngày.

Trước đó quân lính cũng được nghe nói bọn họ có thể đi ăn cơm, nhưng chính là… phải tới ăn ở Đoan Vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.