Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 134: Chương 134: Đăng cơ (1)




Edit: Tử Yên

Beta: Quanh

Vĩnh Thành Đế có dung mạo cực kì xuất sắc, Triệu Hoàng hậu cũng không kém, mà Tần Dục lại thừa hưởng ưu điểm của hai người.

Năm đó khi hắn chưa trở thành phế nhân, nữ tử ái mộ hắn đếm không hết, nhưng sau khi hắn ngã ngựa, thân thể càng ngày càng sa sút, cả người nhìn rất không có tinh thần, không hề còn phong thái năm nào.

Nhưng hiện tại…

Hiện tại nhìn Tần Dục so với năm đó càng thêm xuất chúng.

Năm đó hắn cùng lắm mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, phong độ nhẹ nhàng, nhìn chung vẫn có chút non nớt, nhưng hôm nay, thời gian lắng đọng lại trên người hắn một khí chất riêng biệt.

Hơn nữa việc Lục Di Ninh mỗi ngày dùng nội lực giúp hắn trị liệu cũng có chỗ tốt, không nói cái khác, làn da hắn đã cải thiện rất nhiều, nay…hiện tại nhìn Tần Dục so với lúc trước còn xuất sắc hơn.

Đội quân Tây Bắc nhìn thấy Tần Dục đều đồng thanh hô “Đoan Vương” rồi hành lễ, nhưng lúc này những vị đại thần bên cạnh có chút phản ứng không kịp, còn các vị tôn thất càng thêm sợ hãi.

Tần Diễn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Dục từ trên xe ngựa đi xuống, trong mắt tràn đầy sự hoài nghi cùng với oán độc.

Chân Tần Dục thế nhưng lành lặn?!

Hắn thế nhưng lành lặn!?

“Vương gia…” một mưu sĩ bên người Tần Diễn kêu một tiếng.

Tần Diễn nghe thấy xưng hô đó liền thấy tức giận – Từ khi phản quân bị đuổi đi, hắn không cho người khác gọi mình là Vương gia, mà người bên cạnh hắn đều rất thông minh, mấy ngày nay vẫn luôn gọi hắn là bệ hạ.

Thế nhưng hiện tại người này lại kêu hắn là Vương gia?

“Vương gia, ngài phải hành sự cẩn thận!” Mưu sĩ kia vội vàng nói thêm một câu, lúc trước bọn họ kêu Tần Diễn là “Bệ hạ”, đây là gãi đúng chỗ ngứa, nhưng hiện tại…Bọn họ còn cần mạng.

Nghe được lời này của mưu sĩ, Tẫn Diễn đột nhiên tỉnh ngộ, dường như cả người bị dội một chậu nước, lạnh từ đầu tới chân.

Trong mắt của đội quân Tây Bắc rõ ràng chỉ có Tần Dục, cho nên Tần Tề không tính là cái gì, làm chủ thật ra là Tần Dục.

Mà Tần Dục lại không thích hắn.

Tần Diễn cũng không sợ Tần Tề, rốt cuộc người này cũng rất dễ đối phó, nhưng Tần Dục…Hắn thật sự không đoán ra được tâm tư của Tần Dục.

Đột nhiên Tần Diễn cảm thấy thực sự sợ hãi.

Mà người sợ hãi không chỉ riêng một mình Tần Diễn.

Trong tôn thất có rất nhiều người lúc trước đều đứng về phía Tần Nhạc Tần Diệu, bọn họ cảm thấy Tần Dục là một phế nhân, cũng không để Tần Dục vào mắt, nhưng hiện tại…

“Tai sao lại là hắn…”

“Vậy mà hắn lành lặn…”

“Làm sao bây giờ?”



Có người khe khẽ thì thào, mà lúc này Vinh Dương trưởng công chúa cũng vô cùng sợ hãi.

Khi đó bà một lòng giúp đỡ Tần Diệu, Tần Dục đã sớm hận chết bà!

Lúc này, trong lòng Vinh Dương trưởng công chúa tràn đầy bất an, mà điều duy nhất làm bà cảm thấy may mắn là tốt xấu gì trưởng nữ của bà cũng là chính phi của Tần Dục, bà là trưởng bối của Tần Dục.

Chỉ là…điều này không được bảo đảm!

Hiện giờ Tần Dục không phải phế nhân, hắn muốn hưu Lục Di Ninh cùng lắm cũng chỉ cần một câu nói! Nếu hắn có ý với ngôi vị hoàng đế, kể cả hắn không muốn, chỉ sợ văn võ bá quan cũng sẽ buộc hắn phế Lục Di Ninh. Không có Lục Di Ninh, Tần Dục muốn động thủ với nhạc mẫu là bà còn không phải chỉ cần một câu là xong?

Trong lòng Vinh Dương trưởng công chúa nhảy dựng, sau đó theo bản năng nhìn về phía con gái út của mình.

Con gái út của bà lớn lên không hề kém cạnh so với con gái lớn, thậm chí nhan sắc còn đẹp hơn…Sau khi Tần Dục khỏe lại thì vẫn luôn ở Tây Bắc, sợ là không có nhiều phụ nữ…Bà ta hoàn toàn có thể gả tiểu nữ nhi của mình cho Tần Dục!

Vinh Dương trưởng công chúa nghĩ như vậy, đồng thời bà cũng phát hiện ra mặt nữ nhi nhà mình đã ửng đỏ.

Nữ nhi của bà ta sợ là cũng đã động tâm tư với Tần Dục!

Đôi mắt Vinh Dương trưởng công chúa sáng lên.

Mà người có ý định như vậy giống bà ta còn rất nhiều.

Đại Tần sau này sợ là sẽ rơi vào tay Đoan Vương, trong đám bọn họ rất nhiều người trước kia đều đã đắc tội với Đoan Vương, hiện tại muốn Đoan Vương không truy cứu… Tặng mỹ nhân là một ý không tồi, không phải sao?

Mọi người đều nghĩ như vậy, liền nhìn thấy một người khác từ chiếc xe ngựa kia bước xuống.

Người đang xuống một thân áo đen, tự bọc chính mình đến kín không kẽ hở, không thấy rõ dung mạo, nhưng trông thấy hắn bọn họ cũng không xa lạ.

Đây là quốc sư?

Lúc trước kinh thành đều đồn đãi, nói là quốc sư vẫn luôn giúp Tần Dục, hiện tại xem ra lời đồn không phải là giả!

Thái Bình đạo nhân có bản lĩnh, trong kinh mọi người đều kính nể, không dám đắc tội, lúc này nhìn thấy Lục Di Ninh, những người nhìn thấy Tần Dục còn đang nổi lên tâm tư méo mó, đều vội vàng cúi đầu sợ sẽ bị nhìn ra cái gì đó.

Tuy nhiên Lục Di Ninh không chú ý tới những người này, nhưng Tần Dục lại liếc mắt nhìn quét một cái, đem ánh mắt mọi người thu hết vào mắt.

Tần Dục vô cùng phô trương mà vào kinh thành.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ ở trong hoàng cung, thậm chí người trong Lễ Bộ đã bắt đầu cân nhắc tân đế đăng cơ thì phải làm gì bây giờ, thế nhưng Tần Dục hoàn toàn không có ý định đăng cơ, không chỉ không đề cập tới việc này, mà vẫn ở lại Đoan Vương phủ.

Lúc trước khi Tần Dục đi Tây Bắc đã đem tất cả những thứ trong Đoan Vương phủ có thể bán được đều bán, nay nhìn phủ đệ hoàn toàn trống rỗng, nhưng cũng bởi vì như vậy nên không bị người khác giày xéo.

Tần Dục cho người thu thập một chút rồi mang theo quốc sư vào triều, lại tùy tiện đao to búa lớn mà chỉnh đốn triều đình.

Lần này Tần Dục chỉnh đốn triều đình động tác rất lớn, thậm chí có thể nói là một lần nữa cải tổ lại triều đình.

Thật ra lúc trước Tần Dục có thể để Lục Di Ninh giúp Vĩnh Thành Đế kéo dài mạng sống, sau đó chờ chân mình được chữa khỏi, rồi tiếp nhận Đại Tần từ trên tay Vĩnh Thành Đế.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Hắn không làm như vậy là vì muốn đi Tây Bắc giải quyết mối uy hiếp của người Nhung, cũng là cảm thấy Đại Tần có cục diện rối rắm.

Tiếp nhận một cục diện rối rắm, sau đó thế nào cũng phải khâu khâu vá vá, không có cách nào làm cho nó trở nên ngăn nắp sáng sủa, ngược lại nếu trực tiếp ném cục diện rối rắm này đi rồi thiết lập lại một lần nữa thì lại hoàn toàn có thể làm theo ý của mình.

Đời trước hắn tiếp nhận chính là một cục diện rối rắm, làm việc bó tay bó chân, lại thêm một đống người bên cạnh kéo chân, đời này tất nhiên không thể lại đi đường cũ nữa.

Thậm chí Tần Dục còn muốn đổi toàn bộ quan viên trong triều một lần.

Đương nhiên hắn không có khả năng thay đổi tất cả, nhưng tóm lại là muốn loại bỏ tất cả những kẻ không ra gì.

Việc này trước kia muốn làm rất khó, hiện tại lại rất đơn giản.

Những quan viên đã từng đầu phục phản quân, hắn hoàn toàn có thể cách chức, những tôn thất nịnh nọt phản quân, hắn cũng có thể xóa bỏ tước vị.

Đại Tần có một vấn đề rất lớn, đó là quan viên quá nhiều, tôn thất cũng quá nhiều.

Lúc trước hắn cũng đã xử lý rất nhiều quan viên, lúc này lại giải quyết được một đám, phản quân lại giết rất nhiều người tôn thất, hắn lại cướp đi tước vị của một số người trong đó…

Hai vấn đề này lại lập tức được giải quyết!

Quan viên trong triều thiếu hơn phân nửa, vì vậy rất nhiều người cảm thấy sợ là Tần Dục bởi vậy mà không làm được việc gì, tuy nhiên triều đình hiện tại làm chuyện gì cũng không thấy chậm, ngược lại nhanh hơn trước kia rất nhiều.

Những quan viên chờ Tần Dục quay trở về cầu bọn họ, thấy một màn như vậy đều trợn tròn mắt.

Lúc này Tần Dục không rảnh đi quản tâm tư của những quan viên đó.

Hắn còn phải nhanh chóng thu hồi lại lãnh thổ.

Mà việc này hiển nhiên là không thể dựa vào đội quân Tây Bắc….Tần Dục định hợp nhất binh lính Đại Tần.

Thời điểm Tần Dục lo chuyện này, Lý Sùng An đã đuổi theo phản quân ra khỏi kinh thành.

“Đoan Vương có lệnh, đầu hàng không giết! Đoan Vương có lệnh, đầu hàng không giết!” Đội quân Tây Bắc hô to, giục ngựa vọt lên.

Kỵ binh đối đầu bộ binh, không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định chắc chắn vế trước thắng. Phản quân đều là bộ binh, bọn họ chưa từng giao thủ cùng kỵ binh, mấy ngày nay còn bị Lý Sùng An đuổi theo mà nhân tâm hoảng sợ….

Nhìn đại mã vọt tới chỉ cần một chân là có thể dẫm bẹp mình, rất nhiều phản quân đều ôm đầu ngồi xổm xuống, trực tiếp đầu hàng.

Tần Dục còn chưa kịp hợp nhất binh lính Đại Tần, Lý Sùng An đã hợp nhất được đám phản quân.

Phản quân đều là đám ô hợp, nhưng bản thân quân đội Đại Tần lại đánh không lại đám ô hợp đó…..Mặc kệ là Lý Sùng An hay là Tần Dục, đều cảm thấy hợp nhất đám binh lính đó thành quân đội của mình hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tương lai bọn họ có thể làm binh lính lập công chuộc tội, đi đánh Hồ Quảng hoặc là Giang Nam.

Lúc này Hồ Quảng Tổng đốc còn đang kiêu ngạo ở địa bàn của mình đấy!

Tần Dục làm ra một loạt động thái vô cùng lớn, mọi người cũng có thể nhìn ra, đội quân Tây Bắc hoàn toàn bị hắn khống chế trong tay, bởi vậy người khuyên Tần Dục đăng cơ càng ngày càng nhiều.

Kể cả thủ hạ của Tần Dục cũng muốn Tần Dục đăng cơ.

Chủ tử bọn họ là Vương gia hay là Hoàng đế có khác biệt rất lớn.

Nhưng Tần Dục lại không để chuyện đó ở trong lòng chút nào, một bộ dáng ta không nóng nảy.

Hắn quả thật không nóng nảy, tích lũy lương thực, hoãn xưng vương, lúc này Đại Tần đã bị chia thành mảnh nhỏ, đăng cơ còn có ý nghĩa gì nữa?

Chẳng qua Tần Dục không thèm để ý, người khác lại để ý, ngay cả cựu hoàng Tần Diễn còn bị bắt tới Đoan Vương phủ khuyên Tần Dục đăng cơ.

“Đại ca, huynh vốn là chính cung con vợ cả, ngôi vị hoàng đế này nên là của huynh…..” Trong lòng Tần Diễn tràn đầy không muốn, nhưng lúc này không thể không trái lương tâm nói câu đó với Tần Dục.

Tân Dục nhanh chóng xử lý mọi việc trong tay, đến một cái liếc mắt cũng không cho Tần Diễn, dường như hoàn toàn coi Tần Diễn là người vô hình.

Bị bỏ qua như vậy, cả người Tần Diễn đều cứng đờ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Ngươi nói xong chưa?” Thấy Tần Diễn không nói gì, Tần Dục ngẩng đầu lên.

“Đại ca….”

“Nói xong rồi thì trở về đi.” Tần Dục nói.

Thời điểm vừa mới trọng sinh, Tần Dục vô cùng chán ghét Tần Diễn, người này nghi kỵ hắn, còn muốn hắn đói chết….Chẳng qua lúc này cảm xúc của hắn cũng đã biến mất.

Người như Tần Diễn, hắn không cần phải tốn nhiều tâm tư.

“Vương gia, ngài phải cẩn thận Tần Diễn.” Sau khi Tần Diễn rời khỏi, Hà Diệp Đồng lập tức nói.

Tần Dục gật đầu, đột nhiên nói: “Ngươi dẫn người đổi tất cả hạ nhân một lần, thay bằng người của chúng ta, sau này cũng đừng để cho Tần Vương gặp các đại thần trong triều.”

“Vâng!” Hà Diệp Đồng kích động lên tiếng, lập tức đi làm việc.

Mà lúc này, Tần Diễn vẫn còn chưa biết mệnh lệnh của Tần Dục.

Thời điểm hắn rời Đoan Vương phủ gặp Vinh Dương trưởng công chúa, mà người bên cạnh Vinh Dương trưởng công chúa, hắn đã gặp qua rất nhiều lần - Lục Di Tâm.

Tần Diễn càng tức giận.

Lục Di Tâm lớn lên rất xinh đẹp, trước kia hắn muốn nàng tiến cung, sau này phản quân càng ngày càng lợi hại mới quên đi việc này, hiện tại…….

Cô mẫu tốt của hắn muốn đem Lục Di Tâm tặng cho Tần Dục?

Đây là chướng mắt hắn, ủng hộ Tần Dục?

Nhìn Vinh Dương trưởng công chúa mang theo nữ nhi vào Đoan Vương phủ, Tần Diễn cắn răng.

Lục Di Tâm lớn lên thật vinh đẹp, không chỉ rất giống Lục Di Ninh, còn không ngốc một chút nào…..Tần Diễn cảm thấy Tần Dục chắc chắn sẽ thu nhận nữ nhân này.

Trước kia Vinh Dương trưởng công chúa đối xử không tốt với Tần Dục, nhưng việc này không liên quan đến nữ nhi của bà, hơn nữa…. Vũ nhục con gái người đã từng khinh thường mình vốn chính là một việc rất thoải mái.

Sau khi hắn lên làm hoàng đế đã làm như vậy.

Tần Diễn nghĩ Tần Dục sẽ làm vậy, nhưng Tần Dục sao lại có thể đi làm những chuyện như này?

Hắn thậm chí còn định vứt Vinh Dương trưởng công chúa sang một bên.

Lục Di Ninh còn không coi nữ nhân này là mẫu thân, một khi đã như vậy, tất nhiên hắn cũng không cần cho bà ta mặt mũi…

Tần Dục không quản Vinh Dương trưởng công chúa, xử lý tất cả sự vụ trong tay.

Mà không nghi ngờ gì, hành vi như vậy của hắn càng làm cho Vinh Dương trưởng công chúa thêm thấp thỏm.

“Nương…” Lục Di Tâm cau mày nhìn về phía mẫu thân mình, nàng lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ chưa từng chịu lạnh nhạt.

“Con kiên nhẫn một chút, hắn sẽ gặp chúng ta.” Vinh Dương trưởng công chúa nói, bà ta là trưởng bối của Tần Dục, là mẫu thân của Đoan vương phi, bà ta không tin Tần Dục sẽ không gặp bọn họ!

Tần Dục đúng là có gặp bọn họ.

Ăn cơm cùng Lục Di Ninh xong, rảnh rỗi không có việc gì, Tần Dục liền cho người tiến vào.

Vinh Dương trưởng công chúa nhìn già đi rất nhiều, rõ ràng vô cùng không tốt.

Tần Dục nhìn bà ta một cái, cũng không hành lễ…..Hắn là một Vương gia, vốn không cần hành lễ với một công chúa: “Trưởng công chúa thật đúng là khách quý.”

Trong lòng Vinh Dương trưởng công chúa lộp bộp một chút.

Trước kia vẫn luôn bị Tần Dục lạnh nhạt, sợ Tần Dục tính toán chuyện lúc trước với mình, bà ta vốn đã rất sợ hãi, hiện tại đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Tần Dục, ban đầu bà ta vốn nghĩ có thể có mối quan hệ tốt với Tần Dục, giờ một câu cũng không nói ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.