Edit: Tử Yên
Beta: Quanh
Tần Dục bị Lục Di Ninh ấn chân, có cảm giác mất luôn nửa cái mạng, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, y phục ướt đẫm.
“Hô....” Nhìn thấy rốt cuộc Lục Di Ninh cũng dừng tay, cuối cùng Tần Dục cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó, hắn bị Lục Di Ninh bế lên.
Tần Dục: “....”
“Ta mang chàng đi tắm rửa.” Lục Di Ninh nhìn Tần Dục, trong đôi mắt rõ ràng chứa đầy cảm giác nóng lòng muốn thử: “Ta tắm cho chàng.”
Tần Dục: “...”
Tần Dục cự tuyệt Lục Di Ninh.
Thật ra hắn cũng rất hy vọng Lục Di Ninh tắm cho mình, nhưng rốt cuộc hắn không thể mở miệng được.
Lục Di Ninh bất mãn liếc mắt nhìn Tần Dục một cái, lại nói: “Vậy đến mùa hè chàng để ta tắm cho chàng nhé?”
“Ta muốn tự tắm rửa.” Tần Dục bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Di Ninh.
“Chàng luôn để Thọ Hỉ tắm cho chàng mà!” Lục Di Ninh trả lời không chút nghĩ ngợi, còn trừng mắt liếc Thọ Hỉ đứng bên cạnh một cái.
Thọ Hỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại, chỉ sợ bị Vương phi ghen ghét.
“Thọ Hỉ không giống nàng...”
“Thọ Hỉ không giống cái gì?”
“Hắn là nam nhân.” Tần Dục lại tốn công tốn sức giải thích khác biệt nam nữ cho Lục Di Ninh lần nữa, sau đó mới đi tắm rửa.
Chờ hắn đi rồi Lục Di Ninh lại nhăn mũi, hừ hừ hai tiếng.
Đương nhiên nàng biết nam nữ khác biệt, nhưng cơ thể Tần Dục nàng đã xem qua, cũng không có gì mà…
Nghĩ vậy, nàng lại chạy đi nhìn trộm…
- --
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, sau khi vào thu thời tiết càng ngày càng lạnh, dường như không lâu nữa là mùa đông đến rồi.
Mùa đông ở kinh thành rất lạnh, ở Tây Bắc cũng không thua kém chút nào, cũng may Tần Dục đã chuẩn bị từ sớm, cho người làm giường đất trong vương phủ của mình.
Vương gia nhà người ta toàn là ngủ trên giường lớn tinh xảo đẹp đẽ, giường hồi môn của Vương phi so ra còn lớn hơn nhà của người nghèo, nhưng mùa đông Đoan vương và Đoan vương phi lại cùng nhau ngủ giường đất.
Thọ Hỉ xuất thân từ trong cung, nhìn tình cảnh này không nhịn được mà thở dài, nhưng sau đó hắn nằm lên giường đất thì không muốn xuống nữa.
Ngủ trên giường đốt lửa sưởi phía dưới thật sự quá thoải mái!
Tình yêu của Lục Di Ninh đối với thức ăn, Tần Dục vẫn luôn không theo kịp.
Nàng trữ rất nhiều lương thực trong phòng hai người, mà không những vậy, chỉ cần không phải xuống giường là lại muốn ăn.
Lúc này, Tần Dục đang ngồi trên giường đất xử lý công vụ của Quảng Ninh phủ trên chiếc bàn nhỏ, Lục Di Ninh lại đang bày cái bếp lò nhỏ ở trên bàn nấu đồ ăn.
Bên này cái gì cũng thiếu, cho dù Tần Dục là Vương gia cũng không thể cho Lục Di Ninh sơn hào hải vị, lúc này trước mặt nàng chính là cải trắng, củ cải và đậu phụ vô cùng bình thường.
Thế nhưng nồi đặt trên bếp lò thả mấy miếng thịt, tỏa ra mùi hương thơm nồng.
Cái này có phần đơn giản, nhưng Lục Di Ninh không ngại chút nào, nàng bỏ đậu phụ, củ cải và cải trắng vào nấu, một lát sau liền vớt ra, ăn đến ngon lành.
Tần Dục cảm thấy bản thân có thể ngửi mùi hương như vậy, lại nghe tiếng xì xụp ăn uống nàng mà còn có thể tiếp tục xử lý công vụ thì tuyệt đối có thể xưng là tự chủ kinh người.
Chẳng qua rất nhanh, hắn liền quyết định không áp chế cơn thèm ăn của mình nữa... Đẩy công vụ trước mặt ra, Tần Dục sai người lấy cho mình một cái bát.
Sau khi ăn một ít cải trắng nóng hôi hổi cùng đậu phụ chấm tương, lập tức cả người đều ấm áp, tâm tình của Tần Dục cũng tốt lên.
Nhưng tâm tình của hắn chỉ tốt được một lát.
Vừa rồi hắn nhận được tin tức, nạn dân Trung Nguyên sắp tới Quảng Ninh, rất nhiều người đã chết ở trên đường.
Lúc trước hắn nhờ Thái Bình đạo nhân tiên đoán sẽ có ba năm đại hạn, mặc dù hắn đã làm rất nhiều việc, nghĩ mọi cách để bá tánh Trung Nguyên sống tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ ngăn được một phần.
Tình huống hiện giờ của Trung Nguyên so với kiếp trước đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không có cảnh xác chết khắp nơi, đổi con cho nhau ăn [1], cũng không có phản quân khởi nghĩa vũ trang, nhưng dù vậy vẫn có rất nhiều người không thể sống nổi như cũ.
[1] Đổi con cho nhau ăn: vì quá đói và cũng không có khả năng nuôi con nhỏ, ngày xưa nhiều bà mẹ không nỡ giết con mà đổi con cho những bà mẹ khác. Sau đó họ ăn thịt đứa trẻ để sinh tồn. Đây là chuyện hoàn toàn có thật, nước ta những năm 45 cũng từng như vậy.
Nếu bọn họ tiếp tục ở lại Trung Nguyên, ở lại Hà Tây - nơi có tình hình thiên tai nặng nhất, sau này chắc chắn chỉ có một con đường chết đói chết khát.
Rốt cuộc nạn châu chấu vẫn tới, mấy năm sau chỉ sợ Hà Tây sẽ không còn chút lương thực nào.
Vậy nên Tần Dục đã sớm an bài, cho người đưa nạn dân Hà Tây đến Quảng Ninh.
Hắn tính toán như vậy không sai, nếu không phải hắn cho bá tánh Hà Tây hy vọng, chỉ sợ những bá tánh đó đã sớm loạn, mà như vậy cũng giảm bớt gánh nặng cho triều đình.
Nhưng sự việc diễn ra luôn có sai lệch so với hắn nghĩ. Ban đầu hắn muốn những bá tánh đó lên đường vào mùa hè năm nay, đến mùa thu là sẽ đến nơi, nhưng thời gian di chuyển của những nạn dân đó chậm hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nhóm nạn dân Hà Tây đều không muốn rời xa quê hương đi chạy nạn, mà mùa hè năm nay chưa phải thời điểm vạn bất đắc dĩ của họ.
Khi đó tuy rằng nạn hạn hán nghiêm trọng, nhưng trên tay bọn họ còn một ít lương thực tồn trữ, hơn nữa vẫn còn cây lương thực chưa bị chết nên bọn họ muốn thu hoạch trước rồi tính.
Nếu có thể, bọn họ đều không muốn đi Tây Bắc, thậm chí lúc ấy ở Hà Tây còn có rất nhiều lời đồn đại, nói là triều đình muốn lừa họ đi Tây Bắc để đánh giặc Nhung.
Như thế, mặc kệ vị Khâm sai từ kinh thành kia nói thế nào, tất cả mọi người đều không muốn đi.
Một lần kéo dài này, liền kéo dài đến mùa thu.
Tình hình hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều địa phương không thu hoạch được chút lương thực nào đã đành, trên núi vốn dĩ cũng có cây cỏ, bọn họ có thể lột vỏ cây ăn cho no bụng, kết quả mùa thu năm nay, châu chấu càng ngày càng nhiều…
Do đó, những bá tánh này dù không muốn đi Tây Bắc cũng không thể không đi, bởi vì ở lại chỉ còn một con đường chết.
Nhưng bọn họ chậm mấy tháng.
Vốn dĩ trong nhà vẫn còn một ít lương thực dự trữ, chậm mấy tháng cũng đã ăn hết sạch.
Đáng lẽ ra bọn họ có thể tới Tây Bắc khi trời còn chưa hoàn toàn lạnh, chậm mấy tháng, bọn họ lại phải nghênh đón trời đông giá rét trên đường.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, lại không có đủ đồ ăn, triều đình đã an bài riêng người hộ tống những bá tánh đó, còn cung cấp một ít đồ ăn, nhưng vẫn có vô số người chết đói trên đường.
Sau khi biết chuyện này, tâm tình Tần Dục cũng không tốt.
Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng Tần Dục phái Cấm vệ quân mang lương thực đi tiếp tế, tránh để quá nhiều người chết.
- --
Hôm sau Kim Nham đã xuất phát, mà lúc này, nhóm nạn dân xuất phát từ Trung Nguyên đã đến Tây Ninh.
Hộ tống những nạn dân từ Trung Nguyên đến Tây Ninh có Khâm sai đại nhân Vương Kỳ Khai, trước kia đã được triều đình phái đi Trung Nguyên một lần, cũng có một quan viên được Tần Tề phái đi Hà Tây trước đấy không lâu, tên là Bàng Hậu Phát.
Bọn họ mang theo một nhóm quan binh đi tít đằng trước, một bên dẫn đường cho nhóm nạn dân, một bên giao thiệp với quan viên dọc đường, cố gắng kiếm tìm lương thực.
Mặt khác còn có rất nhiều quan binh đi đằng sau duy trì trật tự cho nhóm nạn dân.
Số lượng nạn dân quá nhiều nên cũng không đi thành hàng dài, đều là tụ thành từng đám mà đi, có mấy con trâu kéo xe đi tít đằng trước.
Tình trạng của những nạn dân này xem như không tồi, lại nói tiếp, nếu như không có quan viên triều đình đi cùng, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi tránh thiên tai. Những người có chút của cải đi cùng với những nạn dân nghèo thường chỉ có một đường chết - mới đi được nửa đường, bọn họ sẽ bị nạn dân vây quanh cướp bóc.
Chính vì nguyên nhân như vậy, lo cho tính mạng của mình, họ gắt gao theo sát phía sau Vương Kỳ Khai và Bàng Hậu Phát, không dám tụt lại một bước.
Ở đằng sau lại là một đám thanh niên, phần lớn là những người trẻ khỏe. Có một số thanh niên người nhà đã bị đông lạnh hoặc đói chết. Không còn người thân, cuối cùng họ tụ lại rồi đi cùng nhau.
Đằng sau nữa... Là một đám nạn dân, đều là những bá tánh nghèo khổ.
Bọn họ dìu già dắt trẻ, cõng toàn bộ tài sản của mình, mặt chết lặng, chân thấp chân cao đi về phía trước…
Lúc này có một nam tử trung niên gầy trơ cả xương đột nhiên ngã xuống…
“Đương gia, đương gia!” Một người phụ nhân giơ tay lay nam tử kia, muốn lay hắn tỉnh lại, nhưng nam tử không có một chút phản ứng nào.
Bên cạnh người phụ nhân này còn có ba hài tử đi theo, lúc đầu ba hài tử kia ngây ngốc, một lát sau hiểu được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, một đám nhỏ đỏ bừng hốc mắt, không tiếng động mà hé miệng thút thít.
Bọn nó không rơi lệ không phải vì không thương tâm, mà là bọn họ vẫn luôn không có nước uống, đến môi còn khô nứt, căn bản khóc không ra nước mắt.
“Đương gia....” Thanh âm người phụ nhân vô cùng nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Người đã chết rồi, lột quần áo hắn rồi đi thôi.” Có người ngồi xổm xuống kiểm tra nam tử kia một chút, sau đó nói.
Người đã chết thì lột bỏ quần áo mang đi, ném thi thể xuống, đây là cách làm của bọn họ để đề phòng dịch bệnh, người phụ nhân này gào khan một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nàng chậm rãi cởi y phục của phu quân, đột nhiên phát hiện trong ngực phu quân có một khối cưng cứng.
Đó là một bọc lúa mạch nhỏ.
Ngày hôm qua nàng cùng mấy đứa nhỏ đói không chịu nổi, nàng cho rằng đã đến lúc chết thì tướng công lại lấy ra hai mươi mấy hạt lúa mạch cho nàng, nàng nhai sống mới có thể kiên trì cái mạng.
Vốn dĩ lúa mạch còn thừa, vì sao tướng công lại không ăn? Là muốn để dành cho họ.
Hai mắt khô cạn của người phụ nhân này, cuối cùng lại thấm một giọt huyết lệ.
Đúng lúc này, một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi thừa dịp người phụ nhân không phòng bị cướp mất lúa mạch trên tay nàng.
Người phụ nhân sửng sốt, rồi đột nhiên đánh về phía thiếu niên kia, nàng bắt được thiếu niên rồi cắn xuống cánh tay khô gầy của nó.
Trong lỗ mũi nàng phát ra thanh âm “phì phì”, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm thiếu niên kia, hung ác giống như lang sói sắp chết đói.
“Thả.... Buông ta ra....” Thiếu niên kia vô lực kêu lên, thân thể mất tự nhiên mà hơi run rẩy.
Người phụ nhân kia lại tựa như không nghe thấy gì, vẫn gắt gao cắn chặt cánh tay nó như cũ, mà ba hài tử của nàng vội vã lao nhanh tới cướp lại bọc lúa mạch nhỏ kia.
“Xảy ra chuyện gì?” Quan binh ở gần đó chú ý tình huống liền vội chạy tới, cau mày hỏi.
Những quan binh này cũng rất gầy, nói chuyện hữu khí vô lực, không có tinh thần gì.
Mãi tới lúc này người phụ nhân mới buông kẻ bị nàng cắn ra: “Nó cướp lương thực của ta.”
“Không thể đánh nhau, không thể cướp đồ biết không?” Những quan binh đó nhíu mày, sau đó phất phất tay nói: “Các ngươi mau tách ra.”
Người phụ nhân buông thiếu niên bị mình cắn ra, lại quay về cởi y phục phu quân của mình.
Những người khác chết lặng liếc nàng một cái, chậm rì rì đi tiếp, mà thiếu niên cướp lúa mạch kia cũng không thấy bò dậy, nó cũng đã chết.
Nếu không phải đói đến mức không thể chịu nổi, dưới mệnh lệnh rõ ràng không được cướp bóc của quan binh, nó cũng không dám đi cướp lúa mạch.
Mỗi ngày lại có người chết, thật sự là quá nhiều.
Nhìn cảnh đó, trong lòng Vương Kỳ Khai không dễ chịu chút nào.
Khi hắn mới tới Hà Tây, không phải quá béo nhưng cũng không gầy chút nào, nhưng hiện tại hắn trở nên vừa gầy vừa đen, cánh tay và đùi đều bủng beo.
Những bá tánh đó thường thường sẽ chết đói, dưới hoàn cảnh như thế hắn không thể nào ăn uống no đủ được.
Hắn bớt lương thực cứu mấy đứa trẻ, còn bản thân thì ăn cháo loãng, như vậy béo lên mới là lạ.
Bàng Hậu Phát cũng không khác Vương Kỳ Khai lắm.
Bàng Hậu Phát là người của Thục phi, hắn cũng không thể nhìn bá tánh chịu khổ, bớt rất nhiều lương thực phát cho bá tánh, vậy nên lúc này mặt mày cũng xanh xao.
Nhưng tinh thần hắn không tệ, lúc này còn vô cùng phẫn nộ.
“Trên tay Đoan Vương có bạc có lương thực, vì sao hắn không thể đem lương thực đến Trung Nguyên cứu tế, một hai bắt bá tánh từ ngàn dặm xa xôi đến Tây Bắc?” Lúc Bàng Hậu Phát nói chuyện, nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ phẫn nộ.
Dọc đường đi này đã chết bao nhiêu bá tánh?
Vì sao Đoan Vương lại nhất định phải bắt bá tánh này đi Tây Bắc? Hắn căn bản là không cho những bá tánh này đường sống!
“Đoan Vương tự có suy tính.” Vương Kỳ Khai nói, hắn là người của Đoan vương, đương nhiên sẽ vì Đoan vương nói chuyện, huống chi hắn hiểu rất rõ, Đoan vương đã cố gắng hết sức.
Nếu không phải Đoan vương phát cho bọn hắn rất nhiều lương thực, tình trạng ở Trung Nguyên hiện tại nhất định càng xấu.
“Đều có suy tính? A, Đoan Vương là muốn những bá tánh này đến Tây Bắc làm thủ hạ cho hắn phải không? “ Bàng Hậu Phát nói. Đoan Vương muốn những bá tánh này đến Tây Bắc khẳng định là có nguyên nhân, còn nguyên nhân... Tất nhiên là muốn những bá tánh này làm việc cho hắn, nói không chừng... Chính là giống lời đồn đại trước đây, kỳ thật Đoan Vương muốn những bá tánh này giúp hắn đánh người Nhung.
Một Vương gia như vậy, còn trông cậy hắn để mắt đến tính mạng bá tánh?
Bàng Hậu Phát nghĩ đến những bá tánh chết vì đói rét, hai mắt đều đỏ.
“To gan! Đoan Vương không phải người ngươi có thể bình phẩm!” Vương Kỳ Khai nói: “Ngươi thấy Đoan Vương làm không đủ, vậy tại sao không thấy Bàng gia của ngươi đưa lương thực tới? Ngươi thật đúng là khoan dung độ lượng với mình nhưng lại hà khắc với người khác mà!”
Cuối cùng Vương Kỳ Khai và Bàng Hậu Phát tan rã trong không vui.
Sau khi Vương Kỳ Khai cãi nhau với Bàng Hậu Phát liền xuống xe ngựa.
Sắc trời đã tối, lại phải dựng trại đóng quân.
Vương Kỳ Khai cưỡi ngựa, mang theo lương thực cùng quan binh đi ra phía sau nạn dân.
Thật ra hắn mang theo rất nhiều lương thực, nhưng nhiều hơn nữa cũng không đủ cho một trăm hai mươi vạn nạn dân ăn no.
Sau khi Vương Kỳ Khai đi không lâu, liền nhìn thấy vài quan binh kéo một ít thi thể đi chôn, bước chân hắn hơi dừng, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Chờ tới Tây Bắc rồi, nhất định sẽ tốt…
Vưong Kỳ Khai đang nghĩ vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa lại gần tiến về phía này, hắn ngẩng đầu nhìn liền thấy một nhóm Cấm vệ quân mình đầy phong trần.