Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 97: Chương 97: Quốc sư xuất hiện (3)




Edit: Tử Lam

Beta: Quanh

Tuy rằng bà cốt cấu kết với Huyện Thừa làm chuyện xấu, nhưng suy cho cùng cũng có cảm tình, nhìn thấy một màn này, lập tức liền nói: “Bắt lấy hắn!”

Kết quả sau khi bà hô lớn, không có ai dám động thủ.

Những người này vì tin tưởng quỷ thần mà đến, nhưng bà cốt vẫn chưa biểu hiện sức mạnh của mình. Bọn họ đều nói gì nghe nấy không dám cãi lời bà, hiện tại có người bày ra thủ đoạn quỷ thần khó lường hơn, bọn họ đương nhiên càng thêm sùng bái. Nếu đã như thế còn ai dám động thủ?

Huống chi người nọ cũng chưa cho bọn họ cơ hội động thủ.

Bà cốt kia vừa dứt lời, một vật thể từ trên tay người nọ liền bay về phía bà, bà cốt kia bị đồ vật ném trúng, mặt liền chảy máu, ngã xuống hôn mê bất tỉnh như Huyện Thừa.

Bà cốt bên cạnh nhìn nhìn bà cốt kia, hai chân mềm nhũn, nhịn không được mà quỳ trước người áo đen.

Mà làm như vậy cũng không ngăn được bọn họ, trên thực tế rất nhiều người đều làm như vậy.

Đồng thời bọn họ cũng nổi lên nghi hoặc... Người này rốt cuộc là ai?

Người này đương nhiên chính là Lục Di Ninh.

Sau khi Tần Dục mang nàng trở về phòng, liền bảo nàng thay y phục giống như trước kia nàng từng cải trang thành Thái Bình đạo nhân, lại dặn dò nàng vài câu, sau đó liền bảo nàng đi ra ngoài.

Nàng nhẹ nhàng leo lên trên nóc nhà Huyện Nha, sau đó liền đổi giọng, hô một câu: “Dừng tay!”

Sau khi nàng hét lên một câu như vậy, thật sự có rất nhiều người nhìn về phía nàng, sau đó dừng tay không đánh. Thấy thế, nàng liền từ trên nóc nhà nhảy xuống, nghe theo chỉ dẫn của Tần Dục, thi triển một chút lợi hại của mình.

Sau khi nàng làm như vậy, những người đó đều cuồng nhiệt nhìn nàng, còn có rất nhiều người ném vũ khí trên tay xuống, quỳ về phía nàng.

Nàng vốn dĩ phải nói vài câu để cản lại xung đột, hiện tại... Giống như không cần nữa.

Cũng không biết vì sao những người này thấy nàng đến thì dừng tay không đánh tiếp, nếu đã như vậy nàng đi ra ngoài một vòng, có phải mọi chuyện sẽ chấm dứt hay không?

Sau khi Lục Di Ninh cân nhắc một lúc, liền chạy như bay về phía xa, bay rất nhanh, nàng còn nhảy lên đỉnh đầu người khác.

Quả nhiên, tất cả mọi người nhìn thấy nàng đều không dám đánh nhau nữa, nhưng vẫn có một số người muốn đánh...

Khi nãy nàng thấy có người cầm mấy cục đá lớn như quả trứng gà, một cục đá quăng ra là có thể làm một người hôn mê.

Nàng nghĩ như vậy nên đi tới chỗ đang tụ tập rất nhiều người, sau đó thấy được hai cái đầu của một nam một nữ.

Nàng không chút do dự cho bọn họ mỗi người một cục đá.

Hai người này đều bị ngất xỉu, Lục Di Ninh cũng đã dùng hết nội lực, không còn nội lực để dùng, nàng chỉ có thể dùng hai chân đi bộ về. Nhưng có chút lo lắng... Nàng không làm theo lời Tần Dục nói, Tần Dục sẽ không tức giận chứ?

Tần Dục cũng không có tức giận, nhưng hắn cực kỳ lo lắng.

Lục Di Ninh chạy ra ngoài có thể gặp nguy hiểm hay không?

Chỉ cần nghĩ đến Lục Di Ninh sẽ gặp nguy hiểm, ruột gan Tần Dục liền nóng như lửa: “Triệu Nam, tìm người khiêng ta ra bên ngoài!”

“Vương gia?” Triệu Nam cả kinh, ngay sau đó lập tức liền nói: “Vương gia, thân phận ngài cao quý, nhất định không thể gặp nguy hiểm được!”

“Có quốc sư ở bên ngoài, ta sẽ không có việc gì.” Tần Dục nói.

Triệu Nam biết thân phận của Lục Di Ninh, việc này Tần Dục cũng không giấu diếm, nên đương nhiên biết Tần Dục rất lo lắng cho Lục Di Ninh. Hắn không muốn để Tần Dục gặp nguy hiểm, nhưng lại không thể cãi lời Tần Dục...

Cắn răng một cái, cuối cùng Triệu Nam vẫn sai người đi theo Tần Dục ra ngoài. Mà hiện tại bên ngoài đã cực kỳ yên tĩnh.

Phần lớn bá tánh đều quỳ xuống, một số người trong nhóm bá tánh không nhìn thấy được Lục Di Ninh, nhưng đều theo số đông, người khác quỳ xuống, bọn họ liền quỳ xuống theo.

Hành động này làm cho tất cả Cấm vệ quân đang hăng hái chiến đấu với những người này đều ngây người.

Trước khi chiến đấu, bọn họ đều bị thương, kinh nghiệm chiến đấu của Cấm vệ quân không đủ, sau khi bị nhóm bá tánh phát tiết thì loạn lên không biết ngăn cản, cho nên rất dễ dàng bị bá tánh đánh gục.

Bọn họ đánh đến mức loạn đầu óc, hiện tại tất cả những người đó đều quỳ xuống, làm cho bọn họ có chút khó xử.

Mấy người bọn họ có vài người bị thương, lúc này đều muốn lao ra giết chết đám bá tánh công kích họ. Nhưng nhìn những thi thể của bá tánh trên mặt đất rồi nhìn mặt của bọn họ thì có chút thương cảm.

Bộ dáng của những người này, suy cho cùng thì cũng làm cho bọn họ không hạ thủ được.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng rất nghi hoặc, nghi ngờ nhìn về phía người vừa xuất hiện.

“Người vừa rồi là ai?”

“Hắn thật lợi hại, giống như thần tiên vậy.”

“Người nọ... Có phải là Thái Bình đạo nhân hay không?”

“Hắn là Thái Bình đạo nhân! Lúc trước ta canh gác trong cung đã gặp qua hắn một lần!”

...

Những người này nhỏ giọng nghị luận, nhìn về phía Lục Di Ninh vừa rời đi, vừa kính lại vừa sợ.

Kim Nham cũng là một trong số đó.

Thời điểm trước khi Thái Bình đạo xuất hiện, hắn chỉ cảm thấy đó là một tên lừa đảo, nhưng sau khi đến đây, hắn bắt đầu kính nể với người này, từ khi Thái Bình đạo nhân tới vô ảnh đi vô tung ở trong cung nhưng không ai có thể bắt hắn ta, hắn lại càng kính nể.

Mà hiện tại, hắn tận mắt được nhìn thấy Thái Bình đạo nhân.

“Đó là quốc sư, cần ta đi bảo vệ quốc sư hay không?” Kim Nham nói thầm một câu.

“Cần.” Tần Dục nói.

“Vương gia!” Lúc này Kim Nham mới phát hiện Tần Dục đã đến đây, còn nghe được câu nói của mình, tức khắc liền có chút chột dạ... hẳn là hắn phải bảo vệ Tần Dục mới đúng, kết quả lại suy nghĩ đi bảo vệ Thái Bình đạo nhân kia.

“Ngươi mau phái người đi tìm quốc sư, cần phải phải bảo vệ quốc sư an toàn!” Tần Dục nói.

“Dạ!” Kim Nham lên tiếng, đang muốn phái người đi bảo hộ quốc sư, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy quốc sư đang đi về phía mình.

Kỳ quái, sao hắn cảm thấy quốc sư đi hơi nhanh, nhìn giống như... đang nhảy?

Nhất định là trời nóng quá nên đã nhìn nhầm rồi!

“Quốc sư!” Kim Nham kêu một tiếng.

Tần Dục thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cung kính nói: “Tần Dục gặp qua quốc sư.”

Lục Di Ninh chớp chớp mắt, có chút rối rắm, sau đó thấy Tần Dục đang chớp mắt với nàng, lúc này mới nghĩ ra chính mình đang diễn kịch.

Hiện tại nàng là quốc sư.

“Không cần đa lễ.” Lục Di Ninh nói, trước kia nàng còn có chút lo lắng, sợ Tần Dục sẽ la nàng, hiện tại...

Nàng là quốc sư, hình như Tần Dục không thể trách mắng nàng?

“Tần Dục đa tạ ân cứu mạng của quốc sư.” Tần Dục lại nói, cung cung kính kính đón Lục Di Ninh đi vào, trước khi đi vào còn dặn dò Kim Nham: “Kim Thống lĩnh, ngươi gom những bá tánh này lại thành một nhóm, hỏi rõ ràng vì sao bọn họ lại công kích chúng ta.”

“Dạ.” Kim Nham nói, thật ra hắn rất muốn đi gặp quốc sư, nói chuyện với quốc sư, nhưng nghĩ đến chuyện mình cần làm, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Nhưng dù vậy, trong lòng hắn cũng tràn đầy tò mò, tò mò vì sao Quốc Sư lại xuất hiện ở đây, lại càng tò mò Vương gia sẽ nói gì với Quốc Sư.

Nghe nói Vương gia đi Tây Bắc chính là đề nghị của Quốc Sư, có khi nào Vương gia thật sự không thích quốc sư hay không?

Trong lòng Kim Nham đầy rối rắm, nhưng không biết Vương gia bọn họ một chút cũng không hề ghét bỏ quốc sư.

Đi vào Nhất Tiến ốc (phòng), Vương gia bọn họ còn ôm lấy quốc sư: “Không phải bảo nàng không cần đến chỗ đánh nhau sao? Nàng chỉ cần đứng ở trên nóc nhà một lát là được, rất nhanh ta sẽ đến đây!”

Hắn dặn Lục Di Ninh, nguyên bản tính toán để Lục Di Ninh đứng trên nóc nhà một lát, sau đó hắn sẽ đi nói mấy câu, hù dọa những người đó, không nghĩ tới Lục Di Ninh lại chạy đi.

“Bọn họ không có đánh nhau.” Lục Di Ninh đúng lý hợp tình nói.

“Nhưng cũng rất nguy hiểm.” Tần Dục nói, nguyên bản hắn còn muốn giáo huấn Lục Di Ninh một chút, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng của Lục Di Ninh, liền không đành lòng nói nặng.

Vốn cũng là hắn không tốt, để cho Lục Di Ninh đi làm chuyện nguy hiểm như vậy...

Từ sau khi rời khỏi kinh thành, Tần Dục đã cân nhắc cho quốc sư quang minh chính đại xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Kể từ đó hắn làm việc có thể dễ dàng hơn rất nhiều, còn có thể không cần làm Lục Di Ninh rời khỏi hắn, đó là do hắn nghĩ tốt đẹp, cũng có thể lí giải một chút.

Tuy rằng có ý nghĩ này, nhưng căn bản Tần Dục có chút do dự, càng không hi vọng Lục Di Ninh gặp nguy hiểm.

“Không nguy hiểm.” Lục Di Ninh nói: “Ta rất lợi hại.”

Tần Dục cũng biết Lục Di Ninh rất lợi hại, nhưng hiểu biết của nàng về thế giới này không đủ nhiều.

Những người này đều là dân thường, nhưng trên tay có cung tiễn. Lực đạo không lớn nên không thể làm nàng bị thương, nhưng nếu lỡ như nàng gặp người Nhung thì sao?

Tần Dục nhíu mày, cuối cùng lại cũng chỉ có thể nói: “Chờ đi Tây Bắc, ta sẽ tìm người dạy nàng cưỡi ngựa bắn tên.”

“Được đấy.” Lục Di Ninh mở miệng đáp ứng.

Thời điểm Tần Dục và Lục Di Ninh đang nói chuyện với nhau, Kim Nham đã bắt trói Huyện Thừa và bà cốt kia.

Nhìn thấy hắn muốn bắt bà cốt kia đi, xung quanh lập tức có người đi về phía hắn, muốn ngăn cản hắn, còn ồn ào kêu bà cốt kia là Thánh quân.

“Cái gì mà Thánh quân, đây là kẻ lừa đảo! Các ngươi đã thấy bà ta thi triển bản lĩnh lợi hại lần nào chưa?” Kim Nham lập tức liền nói: “Quốc sư mới chính là người có bản lĩnh thật sự, có thể phi thiên độn địa, biết 500 năm trước, biết 500 năm sau, trường sinh bất tử!”

Những người nguyên bản muốn đi cứu “Thánh quân” của bọn họ tức khắc dừng lại.

“Các ngươi nói bà ta là thần tiên hạ phàm, này tính là thần tiên gì? Quốc sư mới là thần tiên hạ phàm!” Kim Nham lại nói.

Cấm vệ quân trước kia là thủ vệ hoàng cung, đối với chuyện của Quốc sư hiểu biết nhất rõ ràng, lúc này sôi nổi gật đầu, còn có người nói: “Hoàng Thượng cũng là chân long thiên tử, Đoan Vương tất nhiên là long tử, các ngươi cũng dám công kích long tử, thật là không muốn sống nữa.”

Bị hắn nói như vậy, đám bá tánh bắt đầu sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.