Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 46: Chương 46: Thơ tiên tri (3)




Edit: Thỏ

Beta: Nhược Vy

Tâm tình Vĩnh Thành Đế rất không tốt.

Ban đầu ông vốn không coi bài thơ kia ra gì, trớ trêu thay chỉ mới hai ngày ngắn ngủi đã lan truyền khắp kinh thành. Câu từ trôi chảy lưu loát, ý tứ rõ ràng dễ hiểu, đã được rất nhiều tiểu ca nhi truyền bá.

Chẳng qua chỉ mới một hai ngày mà có nhiều người biết đến bài thơ này như vậy, chắc hẳn phía sau có người thúc đẩy?

Hiện giờ Vĩnh Thành Đế cực kỳ chán ghét Thái Bình đạo nhân, sau khi biết được việc này đã nổi trận lôi đình, ngay lập tức cho người đi truyền Thanh Vân đạo trưởng, người mà mấy ngày nay ông hết sức tin tưởng.

“Đạo trưởng, ngươi thấy rốt cuộc thì Thái Bình đạo nhân kia muốn gì?” Vĩnh Thành Đế mặt đầy khó hiểu.

Thanh Vân đạo trưởng nào biết rốt cuộc là Thái Bình đạo nhân muốn gì? Hắn có thể khiến Tiêu gia coi trọng, đương nhiên cũng có một ít bản lĩnh, quan trọng nhất chính là biết xem mặt đoán ý, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, tất cả đều thành thục lưu loát, không gì là không thể.

Hắn chỉ có thể sử dụng chiêu này để lấy lòng Vĩnh Thành Đế, ngoài ra không còn bản lĩnh nào khác, những chuyện dự báo trước như vậy, căn bản là hắn không tin.

Trên đời này làm gì có cao nhân, tất cả đều là giả vờ, làm sao có người thật sự có thể đoán trước được tương lai?

Nhưng nếu đúng là như vậy, thì sao Thái Bình đạo nhân còn viết bài thơ kia? Hắn không sợ sự việc sẽ không phát sinh như lời hắn nói sao?

Hiện giờ Thanh Vân đạo trưởng vẫn chưa được Vĩnh Thành Đế tin tưởng hoàn toàn, không dám nói lời gièm pha trước mặt Vĩnh Thành Đế, cũng không muốn đắc tội với người khác nên lập tức nói: “Bệ hạ, ngày mai chính là lập hạ [1], cứ xem tình hình lúc đó trước đã!”

[1] Lập hạ: là một trong 24 tiết khí trong một năm, thời điểm bắt đầu sang mùa hè, vào khoảng những ngày 5,6,7 tháng 5 dương lịch tùy theo từng năm

“Cũng được…” Vĩnh Thành Đế nói, ngày mai chính là lập hạ, ông muốn xem rốt cuộc thì ngày mai vào lúc trời quang nắng ráo có thể mưa hay không.

“Trừ chuyện này ra, bên phía Hồng kiều [2] bệ hạ cũng nên phái người trấn giữ, tránh cho có kẻ muốn động thủ.” Thanh Vân đạo trưởng nói.

[2] Hồng kiều: kiều nghĩa là cầu, tức cầu Hồng nhưng để Hồng kiều cho nó sang choảnh các thím ạ ^.^

Trên đời này có rất nhiều kiểu gạt người, tỷ như trước kia hắn thể hiện khả năng bắt ma tóm quỷ, thật ra đều là đóng giả đạo sĩ đi truyền thụ bản lĩnh.

Lần đầu tiên gặp Vĩnh Thành Đế từ trong rừng đi ra, hắn có thể biểu hiện phong thái tiên phong đạo cốt[3], mỗi một bước đi hết sức vững vàng khiến lòng người tin tưởng, chẳng qua là vì trước đó đã luyện tập quá nhiều lần.

[3] Tiên phong đạo cốt (仙 風 道 骨): có cốt cách, phong thái của tiên; chỉ vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục

Hắn đã từng thấy qua người chỉ ngước lên trời phun nước liền xuất hiện cầu vồng, ai biết Thái Bình đạo nhân kia thật sự có bản lĩnh đứng dưới mặt trời hô mưa tới hay không?

Còn có Hồng kiều, chỉ cần trước đó động tay động chân một chút, muốn cho nó đổ sập cũng không phải không thể…

Vĩnh Thành Đế nghe vậy, lập tức gật đầu, phân phó người đi xem xét tình hình bên phía Hồng kiều. Trước tiên sẽ phái người cẩn thận kiểm tra Hồng kiều một lần, xem có vết nứt hay không rồi để binh lính bao vây, không cho bất kỳ kẻ nào qua cầu.

Vĩnh Thành Đế làm như vậy, ngược lại khiến cho bài thơ kia càng có nhiều người chú ý.

Ở kinh thành có rất nhiều người rảnh rỗi không có việc làm, ban đầu nhìn thấy bài thơ, họ chỉ tùy ý liếc mắt rồi bỏ qua. Nhưng khi Vĩnh Thành Đế phái binh lính vây kín Hồng kiều đã khiến bọn họ tập trung một chỗ, thương lượng ngày mai đến mấy chỗ gần Hồng kiều xem náo nhiệt.

Một đêm này qua đi, lập hạ đã đến.

Ngày lập hạ hôm nay thời tiết sáng sủa, trời quang nắng ráo, ngay từ sớm, mặt trời từ phía đông nhô lên, chứng tỏ thời tiết hôm nay rất tốt.

Khi vào hạ, quần áo mùa đông cùng với chăn đệm sẽ được mang ra phơi nắng rồi cất đi, hôm nay có không ít dân chúng kinh thành một bên ăn tết khí (khí trong tiết khí), một bên đem quần áo hong khô.

Còn bài thơ kia… Tuy rằng mấy ngày qua bá tính bình dân cũng có nghe nói, nhưng vì không ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt hàng ngày của họ, nên chỉ nghe một chút cho biết mà thôi. Một mực để ý đến bài thơ kia, vẫn là những người có học thức cùng với văn võ bá quan trong triều.

Bên trong tửu lâu ở kinh thành, một đám thư sinh tay cầm tờ giấy viết thơ, ngồi chung một chỗ cùng nói chuyện.

Bọn họ đều là học trò ở Quốc Tử Giám, vào hai ngày trước, tờ giấy có viết bài thơ tiên đoán đó không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở Quốc Tử Giám, để cho bọn họ nhặt được.

“Thời tiết hôm nay tốt như vậy, làm sao có thể mưa?”

“Đúng vậy, còn có Hồng kiều, triều đình đã cho những thợ mộc có tay nghề đi xem xét, khẳng định vẫn toàn vẹn không tổn hại gì, có dùng thêm vài chục năm nữa cũng không thành vấn đề.”

“Cũng không biết Thái Bình đạo nhân muốn gì, chẳng lẽ là có người định làm ra thứ tà ma quỷ quái (việc không chính đáng, không đàng hoàng)?”

“Chỉ trong một ngày đã đem bài thơ truyền bá khắp kinh thành, nghe nói trước đó còn đem thơ đưa đến ngự tiền, đứng sau Thái Bình đạo nhân…”

Mọi người bàn luận sôi nổi, đối với việc làm của Thái Bình đạo nhân suy đoán không thôi, nhưng nhìn chung thì đều không tin những gì viết trong thơ.

Những thư sinh này trước nói chuyện thơ ca, sau lại bàn luận sang học vấn, nói từ buổi sáng tới buổi chiều cũng không thấy có hạt mưa nào rơi xuống, càng cảm thấy mấy câu thơ đó chỉ là nói giỡn, hoặc là Thái Bình đạo nhân chính là người điên ăn nói lung tung.

Cùng lúc đó, những binh lính canh giữ ở Hồng kiều, đều là bộ dáng nhàm chán đến cực điểm.

Ngày hôm nay trời nắng gay gắt, vô cùng nóng bức, bọn họ bị nắng chiếu đến nỗi mồ hôi ướt đẫm lưng, càng ngày càng có nhiều câu oán hận Thái Bình đạo nhân.

“Thái Bình đạo nhân tùy tiện viết một bài thơ, đã khiến chúng ta phải ở chỗ này phơi nắng một ngày, thật là xui xẻo!”

“Đúng vậy, mặt trời lớn như vậy, sao có thể mưa? Nếu trời mưa thật thì tốt rồi, có thể giúp ta hạ nhiệt.”

“Còn có cây cầu kia, chắc chắn như vậy, sao mà gãy được?”



Buổi trưa đã qua, không bao lâu nữa, mặt trời sẽ lặn, nhưng lại không có hạt mưa nào từ trên trời rơi xuống.

Thọ Hỉ biết đó là thơ Vương gia nhà mình viết, trước nay hắn luôn một lòng tín nhiệm Vương gia, tuy rằng không biết vì sao Vương gia lại viết ra bài thơ đó, nhưng hắn cảm thấy những gì viết trên đó nói không chừng sẽ thật sự sẽ xảy ra.

Vậy mà sự thật lại hoàn toàn trái ngược… Thọ Hỉ cau mày, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời, một lòng ngóng trông bầu trời có thể đổ mưa xuống.

Vào lúc hắn ngẩng đầu thêm lần nữa, ngoại trừ ánh mặt trời chói mắt như cũ, thế nhưng có một giọt nước rơi trúng mặt hắn.

“Trời mưa! Trời mưa!” Thọ Hỉ vừa mừng vừa sợ, nhịn không được hô lên, nhưng mới hô được hai tiếng, hắn liền kiềm chế sự kích động của bản thân, nhanh chóng đi báo tin cho Tần Dục.

Trong tửu lâu, một đám thư sinh đang tiễn biệt nhau, không ngờ vừa mới ra tới cửa, đã có giọt mưa bang bang rơi xuống, nện trên đầu bọn họ.

Này… Trời thật sự mưa? Đám thư sinh không dám tin nhìn lên trời.

Mặt trời tuy rằng đã ngả về tây nhưng chưa lặn hết, còn đang lơ lửng phía cuối trời, vẫn chiếu sáng khắp nơi, dưới ánh nắng chiếu rọi như thế, thế nhưng bầu trời thật sự đổ mưa!

Mưa cũng không lớn, rơi xuống thưa thớt, nhưng đúng là đã mưa.

Tất cả thư sinh ngơ ngác đứng dưới mưa, đột nhiên có người nói: “Chúng ta, có nên đến Hồng kiều xem thử một chút không?”

Cùng lúc đó, những binh lính trông giữ Hồng kiều cũng sửng sốt.

Nước mưa rơi xuống bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi phản chiếu bóng dáng bọn họ, bọn họ… Vậy mà thật sự gặp được trời mưa giữa ngày nắng!

Trời đang nắng mà lại đổ mưa, còn Hồng kiều… Ánh mắt mọi người đều dừng trên cây cầu, càng ngày càng có nhiều người chạy đến xem.

Lúc hạt mưa rơi xuống, trong lòng Vĩnh Thành Đế đã “lộp bộp” một chút, ông suy tư chốc lát, cuối cùng gọi cấm vệ quân tới, để cho bọn họ đi xem tình hình bên phía Hồng kiều, nếu có động tĩnh gì, lập tức trở về thông báo.

“Dạ, bệ hạ!” Phó thống lĩnh cấm vệ quân lĩnh mệnh rời đi.

Đường lớn trong kinh thành không cho phép dân chúng bình thường đi, dân chúng chỉ có thể đi ở ven đường trên đường nhỏ, nhưng cấm vệ quân lại có thể cưỡi ngựa chạy băng băng trên đường lớn.

Phó thống lĩnh cấm vệ quân dẫn theo thuộc hạ, cưỡi tuấn mã chạy như bay về phía Hồng kiều, mà lúc này, xung quanh Hồng kiều đã tụ tập rất nhiều người, hai bên bờ sông, người đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.

“Cây cầu này không có vấn đề gì, bệ hạ cũng không cho người khác đi lên, chắc sẽ không đột nhiên bị gãy chứ?” Có người nói.

“Cũng chưa biết đâu… Lúc trước ta cảm thấy hôm nay trời sẽ không có khả năng mưa, nhưng bây giờ không phải mưa rồi sao?” Lại có người nói.

Mọi người đều chăm chú nhìn, một hồi sau, đột nhiên có người hô: “Cấm vệ quân tới!”

Xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, đều là cấm vệ quân mặc khôi giáp cưỡi tuấn mã, chạy nhanh về phía này khiến nền đất chấn động.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía cấm vệ quân, đúng lúc này, âm thanh đứt gãy của những tấm gỗ đột nhiên vang lên.

“Hồng kiều bị gãy!” Có người hoảng sợ kêu lên.

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy cây cầu gỗ tinh xảo hình vòm, cứ như vậy bị đứt lìa, sụp xuống, những thanh gỗ đều rơi vào trong nước.

Hồng kiều… Bị gãy!

Phó thống lĩnh cấm vệ quân kéo dây cương ngựa, khiếp sợ nhìn cây cầu bị đổ sập cách đó không xa, ngay sau đó hét lên với người bên cạnh: “Mau! Mau trở về báo cho bệ hạ, nói Hồng kiều sập rồi!”

Ngay lập tức có người quay đầu ngựa rời đi, mà lúc này, những người thợ mộc trước đó đã kiểm tra kỹ lưỡng cây cầu còn đang ngây ngốc: “Chuyện này là không thể nào, rõ ràng cây cầu này còn dùng được rất lâu…”

Nhóm thợ mộc không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt, mà xung quanh cũng có không ít người bị giật mình.

Hai câu thơ đầu đã ứng nghiệm, những cái sau đó, rốt cuộc có phải là sự thật hay không? Có khả năng Trung Nguyên sẽ thật sự gặp phải đại hạn sao?

Trung Nguyên lớn như vậy, làm sao biết địa phương nào sẽ gặp hạn hán?

Trong đầu rất nhiều người đều hiện lên bài thơ kia, mà lúc này, Tần Dục vừa mới nhận được tin Hồng kiều bị gãy.

Quả thật lúc trước hắn cũng có chút lo lắng, lo lắng Hồng kiều bởi vì được bảo vệ cẩn thận nên sẽ không đứt gãy vào ngày hôm nay, cũng may hắn không viết thời gian cụ thể, cho nên Hồng kiều có gãy vào ngày nào đi nữa, cũng không thành vấn đề.

Nhưng quá rõ ràng, chuyện hắn lo lắng là dư thừa, Hồng kiều đã gãy đúng thời điểm.

“Vương gia, thế nhưng Hồng kiều thật sự sập, Vương gia!” Ánh mắt Thọ Hỉ nhìn Tần Dục giống như đang nhìn một vị thần, lúc này hắn đối với Vương gia nhà hắn chính là sùng bái tới cực điểm rồi —— Vương gia nhà hắn liệu sự như thần, kể cả mấy chuyện ở tương lai cũng có thể biết trước, thật sự quá ghê gớm!

“Ừ.” Tần Dục nhàn nhạt lên tiếng, Hồng kiều đương nhiên sẽ sập, vì bên trong nó đã bị đục rỗng… Nhưng tại sao không ai nhìn ra được… Là vì ở lúc xây dựng cây cầu, mặt ngoài đã quét một lớp sơn chống mối mọt.

Những con mối thật sự đã đục rỗng gỗ bên trong, nhưng vì có lớp sơn bên ngoài, nên mới tưởng thân gỗ vẫn còn tốt không bị tổn hại gì.

Cho đến ngày hôm nay, thân gỗ bên trong cuối cùng cũng không chịu đựng nổi.

“Lập hạ tinh vũ thiên, thành tây Hồng kiều đoạn.”[4] Thế nhưng hai việc này đều đã xảy ra!

[4] Dịch nghĩa:

Vào ngày hạ trời quang mây nhưng lại có mưa, Hồng kiều ở thành Tây vô cớ gãy.

Vĩnh Thành Đế đem bài thơ lúc trước bị mình vứt ở một xó ra, đọc đi đọc lại vài lần, lúc ông nhìn Thanh Vân đạo trưởng, trong mắt hiện rõ nghi ngờ.

Thanh Vân đạo trưởng, thật sự lợi hại giống như những gì hắn ta đã nói sao?

Vào thời khắc này, Thanh Vân đạo trưởng vô cùng may mắn vì đã không nói lung tung, cũng chưa từng nói mấy lời trong thơ của Thái Bình đạo nhân là nói bậy.

Hắn đột nhiên quỳ gối xuống, kinh ngạc vui mừng nhìn Vĩnh Thành Đế: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, bệ hạ đã gặp được cao nhân rồi! Bài thơ mà Thái Bình đạo nhân viết ra nếu đều thành sự thật, sợ là bản lĩnh của hắn đã quá mức cao cường!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.