Sở Định Long đã giết đi người ta yêu nhất. Hôm nay ta đem con trai của hắn đến tế vong linh người dưới hoàng tuyền. - Trong màn đêm hun hút, nơi đáy phụng nhãn Tương Tịch nhìn thấy nữ nhân một tay giữ Tịch Thiên, một tay cầm thanh dao sắc nhọn. Hai chân nàng run rẩy, không do dự vừa nhào đến vừa hét lên: Thả bảo bảo ra!
Nhưng càng chạy, khoảng cách của nàng và nữ nhân đó càng lúc càng xa dần. Bàn tay và tiếng gào thét tuyệt vọng của nàng bị bóng tối nuốt chửng lấy. Nữ nhân ấy quay sang nhìn nàng, gương mặt trở nên qủy dị hơn. Tiếng cười khanh khách vang vọng bên tai nàng.
Bàn tay nữ nhân đó khẽ đưa con dao nhỏ đến gần cổ Tịch Thiên. Đứa nhỏ dường như bị dọa cho sợ, khóc ré lên. Thời khắc đó như khiến Tương Tịch phát điên. Nàng chạy mỗi lúc mỗi nhanh, đôi giày thêu hoa cũng trở nên rách mất. Khi nàng cảm giác gần như có thể giành được đứa nhỏ, thì lập tức bị ai đó đánh mạnh vào chân, khiến nàng khụy xuống. Mấy lần như thế, nàng như kẻ phát điên, hướng về nữ nhân đó cầu xin: Xin ngươi, đừng làm hại bảo bảo. Xin ngươi...
Tất cả cũng là do các ngươi tự chuốc lấy thôi. - Nói đoạn, nữ nhân kia giơ con dao nhỏ lên cao, không do dự liền đâm xuống. Tịch Thiên khóc nấc lên một tiếng, sau đó liền im bặt. Trái tim Tương Tịch như quặn thắt lại, chết trân nhìn nữ nhân kia từ từ hạ thủ. Thời khắc đó, tiếng gào thét của Tương Tịch như đang lớn dần lên trong bóng tối vô vọng: Khônggggggg!!!
Máu từ người của Tịch Thiên nhỏ giọt xuống mặt đất. Từng giọt từng giọt một, như cả ngàn nhát dao đâm thẳng vào trái tim Tương Tịch. Bên tai nàng vang lên tiếng cười khanh khách của nữ nhân kia, tiếng bước chân chậm rãi khi nàng ta đến gần nàng. Cảm giác sắc lạnh kề lên cổ Tương Tịch, thanh âm của nữ nhân kia thì thầm vào tay nàng: Đến ngươi rồi, hoàng hậu nương nương.
Tịch Thiên... - Một giọt lệ lăn dài xuống gò má xinh đẹp của nàng, khi nhìn vào đứa con đang nằm trên vũng máu kia.Tâm nàng, phế rồi. Khẽ nhắm mắt, nàng cười một cách nhẹ nhàng, thanh âm như có như không: Ra tay đi...
Cảm giác lưỡi dao sắc nhọn lướt qua trên cổ nàng, sau đó là cảm giác của máu tràn ra đầy tanh tưởi. Tương Tịch gục xuống, phụng nhãn không ngừng nhìn về phía Tịch Thiên. Giữa vũng máu, nó không chút động đậy, cũng không khóc lên một tiếng nào. Bàn tay nàng cố với lấy kéo nó vào lòng, nhưng khoảng cách....xa quán....
********
Tịch Tịch! -Thanh âm trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai, khiến Tương Tịch khó khăn mở phụng nhãn. Trong ánh sáng lờ mờ của ánh nến, dung mạo Sở Định Long dần hiện ra một cách mờ ảo. Khắp gian phòng là mùi trầm hương đầy an ổn. Phụng nhãn khẽ nhìn xung quanh, liền nhận ra đây là gian phòng trong cung của nàng.
Bàn tay bóp nhẹ hai bên thái dương, tâm trí Tương Tịch dần ổn định hơn. Là giấc mộng sao? Thật đáng sợ. Nam nhân bên cạnh nàng có chút lo lắng, sốt sắng hỏi: Nàng gặp ác mộng sao?
Nhưng qua tai nàng lại biến đi đâu mất. Mọi suy tư của nàng như bị cơn ác mộng ấy chiếm lấy. Tịch Thiên...
Nghĩ đến đây, trong lòng Tương Tịch liền nảy lên một nhịp. Tịch Thiên của nàng, nó đang ở một mình. Cơ thể không còn tự chủ được, liền nhảy ra khỏi giường, ngay cả giày cũng không kịp mang vào liền chạy thật nhanh ra ngoài, mặc kệ cho Sở Định Long hoảng sợ mà đuổi theo nàng.
Bàn chân nàng chạy trên hành cung lạnh giá, xung quanh là màn đêm như chiếm hữu thế gian. Tiếng gió rít bên tai nàng như muốn kìm hãm nàng lại. Thân ảnh Tương Tịch chỉ được ánh trăng soi sáng, nhỏ bé và đầy sợ hãi.
Phía sau nàng, Sở Định Long và đám nô tài cật lực chạy theo. Nhưng bước chân nàng lúc này tựa như có gió, nhanh đến thoắt ẩn thoắt hiện. Tâm trí Tương Tịch càng lúc càng sợ hãi. Liệu có phải giấc mộng lúc nãy là điềm báo, có phải Tịch Thiên đang gặp chuyện. Không được, nó là con của nàng, không được để nó có chuyện gì.
Gian phòng dành riêng cho Tịch Thiên nằm ở phía tây của Phượng Hoan Cung. Mọi ngày dù sáng hay đêm, nơi đây cũng tấp nập người ra kẻ vào. Vì Sở Định Long cực kì coi trọng vị hoàng tử này, nên đặc biệt cho chọn ra vài nô tài có kinh nghiệm để chăm sóc. Ngay cả vị ma ma đứng đầu trong cung cũng được gọi đến. Vậy mà hôm nay, giữa đêm lạnh bên ngoài cửa phòng của Tịch Thiên lại không có một bóng thị vệ canh phòng.
Tịch Thiên! - Hai tay Tương Tịch đẩy mạnh cánh cửa gian phòng, phụng nhãn đảo quanh phòng tìm kiếm. Bên trong cũng như bên ngoài, đều không có một bóng người. Hít sâu vào, bước chân nàng chầm chậm tiến vào trong. Một bước, rồi lại hai bước, nàng cứ bước ngày càng sâu vào gian phòng phía trong. Lòng nàng tựa như có ngàn ngọn lửa thiêu đốt lấy.
Một bóng dáng của hắc y nhân xuất hiện trước mắt Tương Tịch, dưới chân kẻ đó là xác của ma ma tổng quản và các cung nữ khác. Hơi thở nàng như ngừng trệ lại, kinh hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Đôi chân bị chôn chặt lại, phụng nhãn liếc nhanh tìm kiếm Tịch Thiên.
Oeee... - Tiếng khóc của đứa trẻ yếu ớt tựa như sắp tắt thu hút sự chú ý của hai kẻ trong phòng. Nằm trong lòng của vị ma ma đã chết tự lúc nào, Tịch Thiên vừa khóc vừa quơ quào hai tay như kêu cứu. Hắc y nhân một tay cầm cây dao nhỏ sắc nhọn, từng bước tiến lại gần tiểu hoàng tử.
Cả cơ thể Tương Tịch như không còn tự chủ được, tâm trí cũng như hóa điên thật sự. Không chút do dự, nàng lao đến đẩy ngã hắc y nhân ngã xuống đất. Sau đó liền nhanh tay ôm lấy Tịch Thiên vào lòng.
Bị tấn công bất ngờ, hắc y nhân ngã xuống mặt đất. Sau đó thấy một thân ảnh nhỏ bé ôm lấy tiểu hoàng tử chạy ra ngoài, liền đuổi theo.
Giữa đêm đen, Tương Tịch chạy mỗi lúc một nhanh. Chân nàng bật cả máu, mồ hôi ướt đẫm cả trán nhưng vẫn không thể cản bước chân nàng. Mỗi lúc nhìn về phía sau, liền nhìn thấy hắc y nhân hai mắt đầy sát khí ngày một đuổi gần. Sự sợ hãi xâm chiếm lấy nàng, khiến nàng chỉ biết vừa chạy vừa kêu cứu: Có thích khách! Hộ giá!
Nhưng tiếng kêu cứu của nàng như bị màn đêm nuốt chửng. Ngoài gió rít không ai đáp lại, cũng không ai cứu lấy hai mẫu tử nàng. Sở Định Long đâu? Rốt cuộc Sở Định Long đang ở đâu? Không phải lúc nãy hắn còn chạy theo nàng sao?
A! - Tương Tịch ngã khụy xuống mặt đất, chân cũng trật. Ôm chặt Tịch Thiên vào lòng, nàng cố gắng đứng dậy. Nhưng vừa đứng dậy, liền loạn choạng ngã xuống.
Ta vốn định sau khi giải quyết xong nghiệp chủng này sẽ tìm ngươi. Không ngờ người tự mình đem mạng đến. -Thanh âm nữ hắc y nhân vang lên bên tai, khiến Tương Tịch có chút sợ hãi, đem Tịch Thiên giấu vào lòng. Bước chân của nàng ta bước lại nàng một bước, nàng lại cố lê người ra xa nhất có thể.
Ầm! - Bầu trời bỗng nhiên nổi sấm. Dưới ánh chớp lập lòe, con dao của hắc y nhân sáng lóe lên. Lạnh lẽo và tàn nhẫn. Phụng nhãn Tương Tịch tràn đầy sợ hãi, cố lui về sau, van xin nàng ta: Ngươi muốn gì? Ta có thể cho người tất cả... Xin ngươi tha cho bảo bảo, nó còn nhỏ dại.
Thứ ta muốn chính là mạng chó của ngươi! -Vừa nói hắc y nhân vừa vung dao lên cao. Ngoài trời lại nổi thêm một trận sấm chớp, cả gió cũng trở nên đáng sợ, dường như ông trời đang nổi cơn thịnh nộ. Tương Tịch biết mình không thể tránh khỏi, liền xoay lưng, đặt Tịch Thiên ở dưới lòng, mong muốn dùng cơ thể nhỏ bé che cho con nàng.
Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, bao phủ nhân gian trong sự ướt đẫm. Chẳng biết đã trải qua bao lâu, đến lúc Tương Tịch mở phụng nhãn, liền phát hiện bên trên nàng là một thân thể to lớn khác. Mùi trầm hương quen thuộc bao bọc lấy nàng, như muốn xoa dịu sự sợ hãi. Nhưng chưa được bao lâu, cả cơ thể ấy liền đổ sụp xuống. Đến lúc này, Tương Tịch mới phát hiện người chịu nhát dao ấy không phải là nàng. Sự kinh hoảng khiến nàng hét lên thất thanh: Hoàng thượng!
Sở Định Long sắc mặt trắng bệch, vươn tay xoa nhẹ đầu Tương Tịch trấn an: Không sao, trẫm đuổi kịp nàng rồi!
Máu từ vết thương bên hông của hắn nhỏ giọt xuống mặt đất, đọng lại thành vũng lớn. Tịch Thiên như nhận thấy hiểm nguy đang rình rập, liền òa lên khóc. Giữa màn đêm lạnh lẽo, tiếng con trẻ như xé đôi lòng người.
Quả là một đôi phu thê ân ái. Hảo, hôm nay các ngươi đã đến đây đủ rồi. Ta sẽ đem cả ba ngươi xuống hoàng tuyền để không bị chia lìa! - Nói đến đó, hắc y nhân liền rút ra một thanh trường kiếm. Ánh mắt nàng ta đằng đằng sát khí, tay cũng siết chặt. Thế nhưng, khi nàng ta vừa định xông đến, liền phát hiện một toán thị vệ đang chạy đến. Họ từ xa nhìn thấy hắc y nhân đang có ý hành thích hoàng thượng liền rút kiếm:Hộ giá hoàng thượng!
Nhận rõ thế trận bất lợi cho bản thân, hắc y nhân liền nhanh chân lợi dụng màn đêm mà chuồn mất. Sở Định Long lúc này nằm trong lòng Tương Tịch, đã lịm đi từ lúc nào. Máu từ vết thương của hắn chảy ra không ngừng, Tịch Thiên lại không ngừng khóc, khiến Tương Tịch sợ hãi không ngừng.
Đám thị vệ và một vài nô tài chạy đến, trên trán họ cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Lần này là do họ tắc trách, e rằng cái đầu không thể giữ rồi. Một cung nữ được Tương Tịch giao Tịch Thiên cho đem về cung cho Hoa Nhĩ chăm sóc. Còn nàng cùng những kẻ còn lại, liền đỡ Sở Định Long đến gian phòng gần đó.
Long, mau mở mắt nhìn thiếp. Thái y sắp đến rồi, người mau mở mắt đi! -Nhìn nam nhân nằm trên giường, lệ trên gương mặt Tương Tịch đã rơi tự lúc nào. Vốn dĩ từ lúc khôi phục ký ức, nàng vẫn luôn xem hắn là một bạo quân, sợ hắn sẽ thương tổn nàng và Tịch Thiên. Nhưng hôm nay, hắn lại vì nàng mà đỡ một dao, dù biết có thể sẽ mất mạng. Nghĩ đến đó, lệ nàng lại tuôn không ngừng.
Bên ngoài, tiếng mưa như lấn át mọi thứ. Cả hậu cung nghe tin Sở Định Long vì Tương Tịch bị đâm một dao tới bất tỉnh, liền nổi lên một trận kinh thiên động địa. Các phi tần hoảng sợ, đổ lỗi cho hắn ở cung hoàng hậu mà xảy ra chuyện. Ngay cả các lão thần cũng đứng ngồi không yên. Tin đồn Tương Tịch là yêu nữ họa triều trong một đêm, lan rộng khắp kinh thành.