Bên trong tể tướng phủ ca múa ồn ào náo nhiệt mấy đêm liền. Mặc cho dân đen chết dần chết mòn do đói và bệnh dịch, thì những người ở nơi này lại sống xa hoa đến kinh sợ.
Vũ công thi nhau nhảy múa vòng quanh quan khách, trên người họ là vải lụa thượng hạng và trang sức bằng vàng khiến người khác nhìn đến loá mắt. Các nhạc công tấu lên những điệu nhạc mê hoặc và chúng nô tài cứ châm rượu liên tục. Ngay cả đũa để gắp thức ăn, cũng là làm bằng vàng được chạm khắc đầy tinh xảo.
Những mỹ nữ không ngần ngại choàng tay ôm lấy cổ những viên đại thần đã qua lục tuần, buông lời ong bướm lẳng lơ. Chủ tọa bữa tiệc là Ninh Tể tướng hai tay ôm hai nữ nhân xinh đẹp như ngọc, gương mặt đã ngà ngà men rượu say. Lão gục đầu lên gò đào của một nữ nhân, miệng thì thào, mùi rượu nồng nặc: Rót...rượu.... Hức....
Có vài người gục trên bàn rượu, có vài người đè mỹ nhân lên bàn rượu mà hành lạc. Tất cả tạo thành cảnh tượng dung tục tựa chốn thanh lâu.
Trái ngược hoàn toàn với bên trong nơi này, ngoài cổng phu, bên dưới bậc thềm, con dân nằm la liệt vì đói khát. Có người nắm lấy chân của tên nô bộc gác cổng, cố gắng cầu xin chút bố thí: Đại nhân.... Người rủ lòng thương... Cho chúng tôi chút cơm thừa...
Cơm thừa của ta còn không đủ cho chó ăn, từ khi nào đến phiên lũ ăn mày các ngươi mà xin? - Vừa nói, tên nô bộc vừa hất chân thật mạnh, khiến cho người đó té ngược về sau, nằm bệt dưới mặt đất. Đã mấy ngày không ăn lại thêm lực của hắn quá mạnh, người đó chỉ nằm bệt dưới mặt đất, thoi thóp thở.
Hắc y nam nhân đứng trong góc đường, ánh mắt nổi lên chút sát khí. Đoản đoan đã rút ra được phân nửa, liền bị một bàn tay khác chặn lại: Không được manh động!
Thanh âm không lớn nhưng tràn đầy uy quyền, khiến y dù không đồng tình, cũng phải tra đoản đao lại vỏ. Từ đằng sau, một thanh y nữ nhân xinh đẹp bước ra. Ánh mắt có chút lả lơi, dung nhan được điểm tô đến mê hoặc lòng người. Khẽ phất tay, hắc y nhân hiểu ý, liền lui ra sau rồi mất hút.
Môi anh đào khẽ cong lên thành nụ cười khuynh thành, đôi chân ung dung bước đến gần tên nô bộc. Đang bận quát tháo đám người ăn xin nằm la liệt trước cổng phủ, hắn có chút giật mình khi nàng đến gần: Tiểu nữ là Tiểu Thanh ở Hi Xuân Các, được lệnh của Tể tướng đại nhân đến đây hát góp vui.
Tưởng ai xa lạ, ra là Tiểu Thanh cô nương. Lũ ngu muội các ngươi mau tránh ra, làm đại nhân mất hứng, coi chừng cái mạng cho của các ngươi. - Vừa nói, hắn vừa đạp những người ăn mày ngồi gần đó, nhường chỗ cho Tiểu Thanh đi qua. Thái độ phải nói là khác một trời một vực.
Hi Xuân Các là một thanh lâu độc nhất vô nhị của Sở Nguyên Quốc. Nơi đây có không biết bao nhiêu mỹ nữ khuynh thành, khiến bao trang tuấn kiệt một lần lỡ sa chân vào nơi đây đều không muốn rời khỏi. Nhưng có một điều cấm kị tại nơi thanh lâu này, chính là kỹ nữ không được làm vấy bẩn tấm thân của mình. Tức là không được dùng cơ thể để kiếm tiền hoặc động tâm với bất cứ nam nhân nào. Có nhiều người cho rằng đó chỉ là lời đồn thổi, vì kỹ nữ thanh lâu, đa phần không phải chỉ bán thân sao? Nhưng quả thật, chưa từng một kẻ nào có thể mua được một lần ân ái với các mỹ nhân nơi đây, dù có trả cái giá cao bao nhiêu. Quy tắc của họ chỉ bán nghệ chứ không bán thân, đã làm cho Hi Xuân Các trở nên độc nhất vô nhị.
Đại nhân, người của Hi Xuân Các đến rồi ạ. - Tên nô bộc dẫn Tiểu Thanh đến trước cửa của sảnh chính, đưa tay lên gõ cửa. Bên trong truyền ra âm thanh khàn khàn: Mời vào đi!
Cạch! - Cánh cửa to lớn được mở ra, tên nô bộc bước lên trước dẫn đường Tiểu Thanh. Ánh mắt của nàng khẽ nhìn xung quanh, liền nhìn thấy những cảnh xuân ý dạt dào trên những chiếc bàn. Tiểu Thanh cúi gằm mặt, cố không cho tâm đến xung quanh, lầm lũi mà bước theo tên nô bộc.
Trên chiếc ghế chạm khắc tinh xảo giữa sảnh chính, Ninh Tể Tướng đưa mắt nhìn xuống nữ nhân bên dưới. Ánh mắt lão toát lên chút dâm tà, đôi môi nhếch lên đầy ẩn ý: Quả không hổ danh đệ nhất kỹ nhân, dung mạo khiến cho bổn đại nhân cũng xao xuyến theo.
Ninh đại nhân thật quá lời, Tiểu Thanh quả thật không dám nhận. - Những lời lẽ khiếm nhã này, khi ở Hi Xuân Các, Tiểu Thanh nàng đã nghe qua không ít, nên chỉ đanh mỉm cười cho qua. Nhưng trời không thuận lòng người, Ninh Tể tướng buông hai mỹ nhân bên cạnh mình ra, đứng dậy tiến tới gần sát nàng. Mùi rượu nồng nặc bao quanh lão khiến cơn buồn nôn trong người nàng trào lên. Bàn tay già nua của lão run rẩy nắm chặt lấy tay nàng mà vuốt ve: Quả thật là cực phẩm...
Tiểu Thanh rút tay về, trên môi nở nụ cười gượng gạo, che đi vẻ kinh tởm vừa nãy: Đại nhân, tiểu nữ đường xa thấm mệt, xin lui nghỉ ngơi, tối nay mới có thể góp vui cho người.
Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt của lão vẫn không giấu được vẻ thèm thuồng: Ninh phủ rộng lớn như vậy, thôi thì cứ ở lại nghỉ ngơi đến khi nào ngươi thích, bổn đại nhân cũng không vội.- Nói rồi, bước chân lão tiến lại gần nàng hơn. Tiểu Thanh nhanh chân lùi lại hai bước, ho khan vài tiếng: Vậy phiền đại nhân chỉ đường.
Nhận thấy không thể ra tay tùy tiện, Ninh tể tướng quay sang tên nô bộc: Ngươi dẫn Tiểu Thanh cô nương ra hậu viện, chuẩn bị phòng cho nàng ấy nghỉ ngơi.
Tuân lệnh đại Nhân! - Tên nô bộc nhận lệnh, quay sang nàng, cung kính dẫn đường. Tiểu Thanh mừng như bắt được vàng, liền nhanh chóng đi theo hắn.
Muốn đi qua hậu viện phải đi qua một dãy hành lang. Nơi đây gồm hơn trăm cột, mỗi cột đều chạm khắc tinh xảo bằng song long quấn vào nhau. Mày liễu khẽ chau lại, Tiểu Thanh hỏi tên nô bộc: Không phải chỉ có hoàng đế mới được dùng Long làm tượng trưng sao?
Tể tướng đại nhân bây giờ khác gì hoàng đế chứ. - Vừa nói vẻ ngạo mạn trên gương mặt hắn càng hiện rõ. Nói đoạn, hắn nhìn nàng, cười đầy ẩn ý: Tiểu Thanh tiểu thư đây xinh đẹp như vậy, không khác gì bậc mẫu nghi thiên hạ.
Ý của ngươi là? - Tuy ý tứ trong lời nói của tên nô bộc rất rõ ràng, nhưng Tiểu Thanh lại giả ngây ngốc không hiểu rõ. Nụ cười trên môi tên nô bộc càng gian xảo: Tể tướng đại nhân thích tiểu thư như vậy, chẳng lẽ người không thấy?
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đùa nghịch tà y phục của Tiểu Thanh rồi lại bay đi. Vài con chim sẻ non kêu ríu rít trên ngọn cây. Bàn tay nàng khẽ chạm vào một chiếc cột chạm khắc hình ảnh song long, ánh mắt hướng về nơi xa xăm: Miệng mồm của ngươi cũng thật to gan. Ninh Tể tướng thích ta thì sao? Cũng đâu phải là hoàng thượng thích ta? Mẫu nghi thiên hạ? Một kỹ nữ thanh lâu xứng hay sao?
Hoàng thượng? Tể tướng đại nhân sau này chính là hoàng thượng, tiểu thư còn không mong ngày một bước lên mây sao? - Từng câu từng chữ lọt vào tai của Tiểu Thanh, khiến trong lòng nàng không khỏi dâng lên một trận khinh miệt. Muốn lật đổ Sở Định Long dễ như vậy? Có phải lũ phản đồ này đang nằm mộng không?
Nhưng chưa kịp đáp lại, một luồng khí lạnh xông tới từ phía sau, khiến nàng có chút rợn gáy. Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại tràn đầy ghen tuông vang lên phía sau, khiến Tiểu Thanh cố gắng nuốt từng ngụm khí lạnh: Có phải hằng ngày ta đối xử với ngươi quá tốt, nên ngươi bây giờ ai là chủ cũng không phân biệt rõ.
Dù không xoay người lại, nhưng nhìn vẻ mặt tái đi của tên nô bộc, Tiểu Thanh cũng hiểu rõ người phía sau mình là kẻ như thế nào. Môi nàng như có như không, khẽ nhếch lên thành nụ cười đầy ý vị.
Phu.... Phu nhân, nô tài ăn nói không chừng mực...mong phu nhân đừng để bụng.. - Tên nô bộc quỳ sụp xuống, giọng van xin khẩn thiết. Nhưng đáp lại hắn chỉ là hai cái tát của hai kẻ nô bộc khác, và lời nói chẳng chút lưu tình: Đem ra sau hậu viện, đánh chết!
Hai tên nô bộc kia nhận lệnh, mỗi tên một tay kéo hắn xuống. Gương mặt của hắn tràn đầy sợ hãi, cả giọng nói cũng lạc đi: Phu Nhân.... tha mạng... Phu Nhân...
Tiếng kêu van của hắn cứ xa dần rồi mất hút. Tâm tư Tiểu Thanh có chút xao động, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình lặng. Tiếng bước chân của người phía sau tiến đến gần nàng, càng lúc càng gần.
Ồ, xinh đẹp như vậy, lão gia thật có mắt nhìn người. - Trước mắt nàng, một nữ nhân chỉ vừa qua tứ tuần, dung mạo không quá nổi bật. Nhưng qua y phục và trang sức trên người, chắc chắn không phải là người có thể động vào. Khẽ nở một nụ cười, Tiểu Thanh cúi đầu cung kính: Tiểu nữ là Tiểu Thanh của Hi Xuân Các, hôm nay quả thật có diễm phúc được gặp Ninh phu nhân.
Cằm nàng bị nâng lên, mặt đối mặt với Ninh phu nhân. Không biết vô tình hay cố ý, những đầu sắc nhọn của hộ chỉ lại bấm sâu vào làn da như ngọc của nàng, khiến nó có chút đau đớn. Ánh mắt của Ninh phu nhân nhàn nhã và phẳng lặng tựa đáy hồ, nhưng thanh âm lại tràn đầy cay độc: Hồ ly tinh mê hoặc lòng người!
Phu nhân, tiện nữ chỉ là được gọi đến mua vui, nào dám cả gan mê hoặc lòng người? - Nụ cười trên khuôn mặt Tiểu Thanh trở nên gượng gạo, méo mó đi vì đau đớn. Ninh phu nhân cười khẩy một cái, liền buông nàng ra.
Chát!- Một cơn đau rát bên má phải bất ngờ truyền tới khiến nàng gục xuống nền đất. Tiểu Thanh một tay ôm lấy gò má đỏ ửng lên vì cái tát, tay còn lại siết thành nắm đấm, cố kìm chế để không tức giận. Nhưng Ninh phu nhân lại không để nàng yên. Bà ta dùng chân đá vào lưng nàng, khiến nàng chỉ biết gục xuống. Như chưa thỏa mãn, bà ta giơ tay cao lên, định ban cho nàng thêm một cái tát.
Phu nhân!- Bàn tay vừa định hạ xuống của bà ta bị ngăn lại. Một tên nô bộc thân cận chạy đến, ghé vào tai bà ta nói gì đó. Ninh phu nhân nghe xong, liền quay sang Tiểu Thanh, không chút thiện ý nói: Hôm nay xem như ngươi gặp may, sau này còn không an phận, thì ta sẽ đem xác ngươi cho chó ăn.
Nói đoạn, bà ta liền phẩy áo mà đi mất. Cố gắng đứng dậy, Tiểu Thanh cắn chặt môi, cố không để cơn đau xâm chiếm lấy cơ thể. Những chuyện này không phải ngày nào nàng cũng trải qua sao, nhưng mà cơ hồ đến giờ vẫn không thể quen được. Cũng may, nhiệm vụ lần này của nàng chỉ bắt nàng ở đây trong một ngày. Nếu không phải vì giáo chủ đã căn dặn không được manh động, nàng sợ mình đã không nhịn được mà cầm dao giết hết cả Ninh phủ này.