Sở Định Long thở dài một hơi, trách thầm trong lòng rằng Tương Tịch nàng lại quá lo nghĩ rồi. Nữ nhân khác trong hậu cung khi nghe bản thân mang long thai thì liền muốn nhảy cẫng lên cho hắn biết. Còn nàng thì mang đi giấu kín trong lòng. Rồi hắn lại nghĩ đến chuyện nàng dùng thân cứu nhị công chúa của hắn. Lỡ như lúc đó nàng xảy ra chuyện gì, hắn sẽ điên lên mất.
Một lát lâu sau đó, Tương Tịch vẫn được Sở Định Long ôm vào lòng. Tựa như hắn sợ rằng chỉ cần buông tay ra thì nàng sẽ biến mất lập tức. Tương Tịch nở một nụ cười nhẹ nhàng, đưa người dựa vào lòng hắn. Đời người, nếu có thể chỉ dừng lại với thời khắc bình yên này thì thật may mắn quá rồi. Nhưng tiếc rằng trời không chiều lòng người, đoạn thời gian sóng yên biển lặng trong hậu cung chẳng lúc nào dài lâu.
Khi cả Sở Định Long và nàng đều đang ôm nhau an ủi nhau thì một tiểu thái giám từ bên ngoài chạy vào, hớt hải bẩm tấu:
Hoàng thượng...hoàng thượng...
Đây là nơi nào, ai cho phép ngươi tự tiện chạy vào?
Ánh mắt sắc lạnh của Sở Định Long liếc nhìn tiểu thái giám kia, ngữ khí có chút không hài lòng. Biết mình thất thố, tiểu thái giám kia liền quỳ sụp xuống tạ tội.
Nô tài vì chuyện quá cấp bách nên mới bạo gan chạy vào, mong hoàng thượng thứ tội.
Lúc này, Tương Tịch mới xoay sang hắn để ra chiều xoa dịu cơn giận trong hắn. Nhìn tiểu thái giám kia run rẩy không ngừng, nàng có chút cảm thán trong lòng. Phận nô tài trong cung tựa như cỏ rác, chỉ cần phật ý chủ tử thì sẽ bị giẫm đạp không thương tiếc. Vậy nên ngoài việc làm tốt phận sự của mình thì còn phải học cách nhìn sắc mặt chủ tử để có thể thuận lợi trèo lên cao. Bằng không thì không chỉ bị xem như một con chó bị người khác dẫm lên, mà còn dễ dàng mất mạng như chơi.
Nghe thấy lời nàng xoa dịu, Sở Định Long mới có thể ổn định lại tâm tình. Từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ chưa được bao lâu mà đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện. Điều này làm hắn tự hỏi khi hắn đang còn mê man thì Tương Tịch đã phải một mình đương đầu với chuyện khủng khiếp gì. Nữ nhân của hắn, người mà hắn yêu thương quả thật quá kiên cường rồi.
Có việc gì còn không mau nói đi?
Sở Định Long đưa mắt nhìn xuống tiểu thái giám kia, giọng nói trở về vẻ bình bình ổn ổn. Nhưng đâu đó trong giọng nói lại luôn mang vẻ uy nghiêm đến kì lạ, khiến người nghe được không rét mà lại run. Tiểu thái giám kia nãy giờ quỳ sụp dưới đất, được cho phép mới dám cất lời:
Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương! Tô Dạ cung sai người đến báo....
Lại là Tô Dạ cung. Cái tên cung này vừa nghe thấy đã khiến chân mày của Sở Định Long nhíu lại không vui. Chu tần này vừa sinh xong đã lớn tiếng nhục mạ hoàng hậu, còn đả thương phụng thể, đem công chúa mà mình thân sinh ra trực tiếp ghét bỏ. Tội của nàng ta còn chưa đủ hay sao còn tìm cách gây chuyện. Tương Tịch thì bình tĩnh hơn hắn, nhẹ nhàng giục tiểu thái giám kia nói rõ:
Tô Dạ cung đã xảy ra chuyện gì mà ngươi phải ấp úng như vậy? Còn không mau nói cho rõ.
Được sự cho phép của nàng, tiểu thái giám kia mới dám nói ra. Nhưng chuyện y nói ra càng khiến Sở Định Long dâng lên cơn cuồng nộ trong lòng. Hóa ra Chu tần trong cơn điên loạn đã định dùng kéo tự vẫn. Nào ngờ cung nữ cận thân của nàng ta vừa vặn đi vào nhìn thấy nên ngăn cản lại. Xui xẻo cho số phận của người cung nữ đó, trong lúc dằn co lại bị nàng ta đâm vào người nên mất mạng.
Đám cung nhân ở Tô Dạ cung bị dọa cho sợ nên chỉ dành dùng dây trói nàng ta lại rồi đi bẩm tấu lên Sở Định Long nhờ phân xử. Tương Tịch nghe mấy lời này của tiểu thái giám kia, liền cảm thấy xung quanh nam nhân kia bị bao bọc bởi hàn khí khiến người khác lạnh xương sống. Gương mặt hắn tuy không còn biểu lộ chút xúc cảm nào nữa, nhưng tận sâu bên trong nàng biết rõ ngọn lửa thịnh nộ của hắn đang bốc cháy ngùn ngụt.
Phi tần trong hậu cung, tự vẫn chính là đại tội. Nhẹ nhất là đưa vào lãnh cung, nặng nhất chính là ảnh hưởng đến gia tộc nhà mẹ. Nhìn tình thế bây giờ của Chu tần, e là chẳng còn xem trọng đến an nguy của gia tộc nàng ta nữa ra. Thường nghe nói khi đã quá tuyệt vọng thì sẽ phát điên. Chu tần mong chờ bản thân sinh ra một hoàng tử để tranh đoạt quyền lực, vậy nhưng bản thân chỉ sinh ra được công chúa nên mới điên loạn như vậy.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Tương Tich muốn xin Sở Định Long nghĩ đến tình nghĩa với công chúa mà cho Chu tần một con đường sống. Đứng ở cương vị là một mẫu thân, nàng không muốn nhìn cảnh công chúa chưa chào đời được bao lâu đã phải chịu cảnh mất đi người thân sinh ra mình. Hùm dữ không ăn thịt con, nàng nghĩ rằng dù Chu tần không thích công chúa nhưng ắt hẳn sẽ yêu thương con bé hết mực. Nhưng lời nàng còn chưa nói ra, Sở Định Long đã chầm chậm đứng lên rời đi. Trước lúc ra khỏi cửa cung, hắn còn cẩn trọng dặn dò đám cung nhân nhớ chăm sóc nàng cẩn thận.
Bóng dáng Sở Định Long vừa khuất về phía xa xăm thì Hoa Nhĩ cũng vừa hay bưng chén thuốc vào cho Tương Tịch. Nhìn thấy nàng ấy, lòng nàng mới có thể an ổn đôi chút. Khẽ đến bên cạnh nàng, Hoa Nhĩ đặt chén thuốc lên bàn gần đó rồi đỡ nàng ngồi dựa lên gối. Vì vùng phỏng của nàng chủ yếu ở lưng nên lúc dựa vào thì cảm giác đau đớn đến tột cùng truyền lên khiến nàng không tự chủ mà rơi một dòng lệ. Hoa Nhĩ thấy vậy thì lo lắng vô cùng, liền truyền thêm một cung nữ đến ngồi đỡ cho nàng.
Chật vật mất một lúc lâu, Tương Tịch mới có thể ngồi vững lại. Cầm lấy chén thuốc đưa từ tay Hoa Nhĩ, nàng gắng gượng uống hết. Mùi thuốc có chút nồng đậm, còn vị lại đắng nghét nơi cổ họng. Sau khi uống thuốc xong, nàng được Phan thái y đến chẩn mạch. Cũng từ đây, nàng biết được một chuyện khiến nàng không tin được về Chu tần.
Theo lời Phan thái y nói qua, từ lúc mang thai thì nàng ta luôn cho vời Cố thái y vốn là đồng môn của ông ta vào cung để chẩn mạch. Mà thái độ của Cố thái y khi trở về lại nhiều lần sầu não, thường ở lại trong khu chế thuốc để điều chế loại thuốc gì đó. Trong một lần khi ông ta vào phòng kiếm người này thì phát hiện trên bàn có rất nhiều đơn thuốc, đọc qua thì nhận ra đó là những đơn thuốc dùng để sinh con trai từ nhân gian.
Ý của ngươi là Chu tần muốn Cố thái y điều chế thuốc hạ sinh con trai?
Mày phượng Tương Tịch khẽ nhíu lại, tâm tình có đôi chút phức tạp. Nàng thường nghe nói không chỉ nữ nhân trong hậu cung mà cả ở nhân gian khi muốn sinh con trai đều đi tìm những phương thuốc nổi tiếng được lưu truyền. Thực hư về công dụng thì nàng chưa được nghe qua, nhưng nàng đã nhìn thấy nhiều nữ nhân xung quanh nàng sử dụng qua.
Năm xưa Hiền phi của phụ hoàng nàng mang thai Thuần Dung, ngày đêm dùng thứ thuốc không rõ dược tính để mong sanh ra một hoàng tử. Mục đích của bà ta là muốn dùng đứa con ấy để tranh đoạt sủng ái từ phụ hoàng, lật đổ mẫu hậu của nàng xuống. Nào ngờ Thuần Dug sinh ra là một công chúa lại ốm yếu liên tục do ảnh hưởng của thứ thuốc kia từ trong bụng mẹ, khiến phụ hoàng nàng càng ngày càng lo lắng không yên. Hiền phi vì cho rằng Thuần Dung là kẻ đã khiến bà ta không thể trèo lên cao được nên ra chiều ghét bỏ, thậm chí đưa đến còn chẳng thèm nhìn mặt. Cuối cùng phụ hoàng nàng phát hiện ra chuyện bà ta làm, nhưng lại nể tình Thuần Dung còn nhỏ lại thêm bà ta đã không thể sinh thêm một đứa con nào khác nữa nên chỉ bỏ mặc bà ta ở trong cung chẳng lui tới. Nhưng điều mà cả phụ hoàng và Tương Tịch không ngờ được là nữ nhân ấy lại gieo vào đầu Thuần Dung những điều thù hận, khiến nàng ta không ít lần dốc tâm cơ hại nàng.
Bẩm hoàng hậu nương nương, hạ thần chỉ vô tình nhìn thấy cũng không biết rõ có phải là sự thật hay không. Đến báo cũng là mong nương nương điều tra rõ ràng vì...
Phan thái y nói được một nửa, liền đưa mắt nhìn quanh. Bộ dạng của ông ta như là đang lo sợ tai vách mạch rừng, sẽ bị người khác truyền ra ngoài sẽ đem đến tai vạ không biết chừng. Hiểu ý ông ta, Tương Tịch quay sang Hoa Nhĩ kêu đám nô tài ra ngoài cửa canh gác, không có ý của nàng thì không ai được vào. Sau khi tất cả đám nô tài ra ngoài chỉ còn lại ba người là nàng, Phan thái y và Hoa Nhĩ thì nàng nhẹ giọng nói:
Bây giờ chỉ còn bổn cung và Hoa Nhĩ ở đây, ngươi có việc gì cứ nói cho rõ ràng.
Được sự cho phép của nàng, ông ta mới quỳ xuống dưới đất tâu rõ:
Bẩm hoàng hậu nương nương, nhị công chúa được sinh ra khó khăn lại yếu ớt. Đêm qua thần có đến xem xét sức khỏe cho ngọc thể của công chúa thì phát hiện ra công chúa tiếng khóc mỏng manh vô cùng, lại thêm sắc da nhợt nhạt. Thần lúc trở về có nghĩ qua rằng liệu có phải là do loại thuốc mà Cố thái y cho Chu tần uống hay không nên muốn nhờ người đến hỏi ngài ấy rốt cuộc thứ thuốc đó là gì để hạ thần có thể căn cứ theo đó mà chữa trị cho công chúa.
Tay ngọc Tương Tịch siết chặt lại, phượng nhãn nhuốm một mảng mờ ảo không phân định được. Nàng nhìn qua Hoa Nhĩ, cẩn trọng nói ra từng lời:
Hoa Nhĩ, ngươi đi đến chỗ của Chung Quân đại nhân nhờ ngài ấy điều tra Cố thái y. Nhất định phải nhớ đem tất cả sổ ghi chép của hắn ta về đây.
Nô tỳ sẽ đi làm ngay.
Hoa Nhĩ nhận lệnh của nàng, liền lui ra ngoài để thi hành. Còn lại Phan thái y ở lại cùng nàng thảo luận một số chuyện về an thai và chữa trị cho nhị công chúa. Một lúc lâu sau đó thì Sở Định Long cũng vừa về đến, gương mặt tràn đầy sự phẫn nộ. Nàng nói qua chuyện Phan thái y đã bẩm báo cho hắn thì cơn thịnh nộ của hắn càng lớn. Trong đêm hôm đó, hắn xuống chỉ phế Chu tần làm thường dân đày vào lãnh cung, còn nhị công chúa thì đưa cho Khương tần nuôi dưỡng. Điều đáng hận là lúc biết mình bị phế, Chu tần vẫn ngoan cố cho rằng do mình sinh ra nhị công chúa nên bị ghẻ lạnh nên buông lời nguyền rủa cả đứa con mình sinh ra. Điều đó làm cho lòng Tương Tịch có chút đau lòng thay công chúa khi có thân mẫu tàn nhẫn như vậy.