Đám thị vệ bị lôi ra ngoài, miệng liên tục van xin tha tội. Hai cung nữ canh gác bên ngoài run rẩy, sợ bị Lạc Thái Ngân trách tội xuống, liền đóng chặt cửa lại. Trong gian phòng trở về vẻ tĩnh lặng thường ngày.
Ngay cả lúc xử tội ai đó, nàng vẫn xinh đẹp như vậy... - Chương Tử Quản ngoi từ dưới mặt nước lên, không do dự khóa chặt lấy eo nhỏ của nàng, buông lời ma mị. Cả cơ thể to lớn của hắn bị bao phủ bởi nước, ướt sũng. Những giọt nước chảy dài từ mái tóc của hắn xuống gương mặt yêu nghiệt, có vài giọt còn lưu luyến đọng lại. Ánh mắt hắn vì men rượu hòa lẫn với men tình, khiến người khác như bị mê hoặc.
Toàn bộ cảnh sắc ấy lọt vào phụng nhãn của Lạc Thái Ngân. Gương mặt xinh đẹp thoáng chốc ửng hồng, cố né tránh hắn. Bên trong nàng như bị thắp lên một ngọn lửa, thiêu rực cả cổ họng, khiến thanh âm nàng trở nên kiều mị: Tam thúc, người ở lại đây không ổn....
Ta đã bảo đừng gọi ta là tam thúc. Vả lại...- Bàn tay của Chương Tử Quản càng lúc càng không yên phận, đặt trên gò bồng đào mềm mại của nàng mà xoa nhẹ. Ngón tay hắn khiêu khích lấy hạt hồng ngọc đang nhô lên đầy đẹp đẽ, thanh âm trầm khàn như đang đè nén dục vọng trong người: Con nghĩ ta sợ tên hôn quân đó sao? Chỉ cần một đạo quân của bản vương, cũng đủ thổi bay cả Sở Nguyên này...
Lạc Thái Ngân như một con chim nhỏ bị thương dưới tay hắn, hơi thở vì dục vọng cũng trở nên dồn dập. Cánh môi Chương Tử Quản chạm nhẹ lên làn da mềm mại nơi cổ của nàng, rồi lướt dần xuống gò bồng đaò ấy, tham lam cắn mạnh lấy một cái. Bàn tay Lạc Thái Ngân vịnh chặt lấy thành bồn nước, kêu lên những tiếng kích tình, nhưng lý trí vẫn ngăn nàng bị cuốn sâu vào cơn mê hoặc này: Tam thúc.... Con đã là quý phi của Sở Nguyên... Nếu...um.... Bị phát hiện, cả Lạc quốc sẽ không còn nữa...
Lạc quốc Lạc quốc! Nàng lúc nào cũng nghĩ cho họ, cho phụ hoàng của nàng. Còn hạnh phúc của nàng, còn tình yêu của ta? - Dường như Chương Tử Quản thật sự cuồng nộ, cắn thật mạnh vào cổ nàng, lưu lại dấu vết kích tình trên làn da mềm mại của nàng. Bàn tay hắn nâng cằm Lạc Thái Ngân, bắt nàng mặt đối mặt với hắn: Nói ta biết, nàng có yêu ta không?
Câu hỏi của hắn như xoáy sâu vào tâm can nàng. Yêu sao? Có, nàng yêu hắn. Nhưng trên vai nàng là gánh nặng của cả Lạc quốc. Nghĩ đến đó, hai bàn tay nàng vô thức siết chặt lại, xoay đầu né tránh hắn: Tam thúc, mong thúc đừng hỏi những câu như thế. Con đã không còn là Ngân nhi ngày trước,trong lòng con cũng không còn chút vướng bận tình ái nữa. Cả đời con bây giờ, chỉ có thể dành để mang lợi ích cho Lạc quốc.
Nói đoạn, Lạc Thái Ngân liền đẩy hắn ra, muốn rời khỏi hắn. Nhưng chưa kịp làm gì, đã bị Chương Tử Quản giữ chặt lại. Hắn hai tay nâng hai chân nàng ngang hông, ánh mắt thâm trầm mà nói: Ai cho nàng rời đi?
Aaaa.... - Lạc Thái Ngân kêu lớn lên một tiếng, phụng nhãn phóng to hơn, bàn tay bấu lấy hai vai của Chương Tử Quản. Hạ thể bị cự long xâm chiếm đột ngột, truyền đến cơn đau đớn không gì sánh bằng. Một giọt lệ rơi dài xuống dung mạo xinh đẹp của nàng, rồi lại rơi xuống mặt nước, vỡ tan.
Trên trán Chương Tử Quản cơ hồ đổ một tầng mồ hôi lạnh, ngay cả làn nước ấm áp cũng không thể làm dịu lại. Nhưng tâm trí hắn càng lúc càng hưng phấn tột cùng. Khẽ hôn lên cánh môi anh đào ấy, bàn tay vuốt nhẹ lau đi những giọt lệ, hắn cười ôn nhu nhìn nàng: Nàng giữ mình, là dành cho ta sao?
Hai má Lạc Thái Ngân càng lúc càng đỏ, tựa như một đóa bỉ ngạn đang khoe sắc. Dư âm của cơn đau còn lại khiến nàng không trả lời nổi, chỉ cơ hồ biết lắc đầu phản kháng. Trên môi Chương Tử Quản thấp thoáng ý cười, cầm cánh tay đeo chiếc vòng ngọc bích của nàng giơ lên: Vậy đây là gì? Không phải là món quà ta dành tặng cho nàng sao?
Bị nói trúng tâm tư, phụng nhãn của Lạc Thái Ngân khẽ cụp xuống, không dám nhìn thẳng hắn. Nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng, Chương Tử Quản hôn lên trán, dịu dàng dỗ dành: Ta biết nàng gánh trên vai rất nhiều trọng trách. Nhưng tin ta. Vài tháng nữa, ta sẽ đem binh đến, đem nàng trở về bên ta, được không?
Tam thúc... - Thanh âm nàng kiều mị, như thôi thúc thêm cho ngọn lửa đang thiêu đốt trong hắn. Hai bàn tay hắn nâng hai bắp chân xinh đẹp của nàng lên ngang hông, lưng nàng tựa vào thành bồn nước, để cự long ra vào nhẹ nhàng bên trong nàng. Nữ nhân dưới thân hắn lần đầu chịu cảnh kích tình, mỗi lần hắn vào sâu bên trong nàng lại càng siết chặt lấy hắn.
Đừng gọi tam thúc, gọi tên ta... - Cự long của hắn mỗi lúc càng khó chịu, bàn tay giữ chặt lấy hai bắp chân nàng ra vào mỗi lúc một nhanh. Lạc Thái Ngân dần thích ứng, từ cánh môi anh đào phát ra những thanh âm đầy mê tình: Tử Quản.... Um...
Đầu Chương Tử Quản lập tức nổ vang một tiếng, nhấc nàng lên cao hơn, mỗi cú đẩy hông đều vào nơi sâu thẳm nhất của nàng. Làn nước dường như thuận theo họ, mỗi lần đều tạo thành những đợt sóng lớn. Mật dịch ấm nóng bao phủ lấy cự long của hắn, càng khiến hắn cuồng bạo hơn.
Nói đi, nàng có yêu ta không?... - Khẽ xoay Lạc Thái Ngân đứng nghiêng về một phía, một tay Chương Tử Quản nâng cao một chân của nàng lên cổ, từ đó đâm thẳng vào trong. Một cảm xúc khó tả truyền thẳng vào nàng, bàn tay vịnh lấy thành bồn tắm cố đứng vững. Cả cơ thể nàng quả thật sắp tan thành nước, không thể chịu nổi mà bật ra tiếng kêu như tiểu miêu: Um....sâu quá.... Có mà...đừng sâu như vậy....
Nhận được câu trả lời thích đáng, Chương Tử Quản như ôn nhu lại một chút, cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn. Lưỡi của hắn tham lam chiếm hết lấy sự ngọt ngào trong khoang miệng của nàng, bên dưới cự long lại như muốn xé rách nàng làm đôi. Làn hơi nước mờ ảo cộng thêm bóng dáng kích tình của cả hai người, khiến cả gian phòng như tràn ngập lửa tình.
Một ngọn gió thổi vào từ cửa sổ, khiến các ngọn nến đang thắp sáng thoáng chốc vụt tắt. Màn đêm nhanh chóng chiếm trọn lấy gian phòng, chỉ có ánh trăng hiu hắt len lỏi vào. Thế nhưng nam nhân nào đó vẫn không thèm bận tâm, liên tục khiến nữ nhân bên dưới thân kêu lên không ngừng.
Ngươi có nghe gì không?
Có, nghe như mèo kêu ấy nhỉ? Để ta đi xem thử.
Ngươi không nhớ lúc nãy mấy tay thị vệ bị lôi đi sao? Ngồi yên đi, mặc kệ nó.
Tiếng hai cung nữ bên ngoài xì xầm với nhau khiến Lạc Thái Ngân đỏ cả mặt. Lúc nãy nàng quả thật lớn tiếng quá rồi. Nhưng chưa kịp suy nghĩ tiếp, trên vai liền cảm nhận được cơn đau nhức, bên dưới hắn càng ra vào kịch liệt hơn, khiến thần trí nàng rơi vào một khoảng hồ đồ.
Chương Tử Quản không nhịn được nữa, liền cắn mạnh lên bờ vai nhỏ bé của nàng, đem toàn bộ tinh hoa gieo thẳng vào bên trong nàng. Hạ thể của Lạc Thái Ngân tiếp nhận từ hắn, trở nên ấm nóng lạ thường. Nhưng cơ thể lại không chịu nổi nữa, liền gục xuống.
Khẽ cười, hắn cúi xuống ẵm nàng lên khỏi mặt nước, lấy y phục chuẩn bị sẵn trên giường khoác vào cho nàng. Lúc ấy, cảm giác chạm vào da thịt mềm mại như lụa khiến ngọn lửa dục vọng bên trong hắn lần nữa sôi sục. Nhưng nhìn vào dung mạo nàng thanh thuần lại có chút mệt mỏi sau lần vừa rồi, hắn lại không nỡ.
Ngân nhi, chờ ta đến đón nàng... - Đặt nàng lên giường, Chương Tử Quản khẽ cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Lạc Thái Ngân, thì thầm vào tai nàng. Sau đó liền lưu luyến rời khỏi ngay trong đêm tối.
**********
Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng bị hành thích? - Chu phi đang yên giấc, nghe cung nữ báo tin liền bật dậy. Ngay cả giày cũng không kịp xỏ, liền chạy ra khỏi giường, hối thúc đám nô tài: Mau chỉnh trang lại cho bản cung. Hoàng thượng bị như vậy, làm sao bản cung yên tâm mà nghỉ ngơi được.
Khẽ ngồi xuống trước bàn trang điểm, nàng ta cố gắng chỉnh trang dung mạo lại cho xinh đẹp nhất có thể. Cung nữ cận thân giúp nàng ta chải tóc, không biết suy nghĩ bao nhiêu lâu, liền thỏ thẻ: Nương nương, hoàng thượng bị hành thích ở cung của hoàng hậu.
Có gì là lạ. Hoàng thượng cả mấy tháng nay đều ở cạnh hoàng hậu, ngay cả bản cung và long thai cũng không thèm đoái hoài. - Nói đến đây, Chu phi liền tức giận khôn nguôi. Hoàng hậu lúc mang long thai, Sở Định Long không tiếc lòng, lúc nào cũng kề cạnh. Tại sao đến nàng ta mang long thai, ngoài mặt mỗi ngày đều sai Vương công công mang đồ dưỡng thai đến, thì một lần ghé thăm cũng không có. Vài tháng trước còn tưởng hắn không thèm để tâm hoàng hậu nữa, nào ngờ chưa gì đã nhanh chóng phục sủng như vậy.
Cung nữ kia vừa chải tóc, môi khẽ nở nụ cười đầy ý vị, nói với Chu phi: Nhưng mà bây giờ, trong hậu cung và ngoài tiền triều đều nói hoàng hậu là yêu nữ họa triều. Nương nương nghĩ xem, không phải là ông trời giúp nương nương lật đổ bà ta sao?
Bàn tay đang cầm trâm của Chu phi lập tức ngừng lại, có chút khó hiểu nhìn cung nữ đó: Ý của ngươi là....
Dường như đã hiểu được tâm ý của cung nữ đó, phụng nhãn Chu phi liền sáng lên, nở một nụ cười đầy ý vị. Quả nhiên là ông trời giúp nàng ta, lần này để việc này xảy ra, chính là thuận lợi để nàng lật đổ cái gai trong mắt. Bàn tay của nàng ta khẽ vuốt ve vùng bụng đã nhô cao của mình, khiến nhanh không chậm nói: Hài tử ngoan, mẫu phi sẽ dọn đường thật sạch sẽ, để con trở thành hoàng đế cao cao tại thượng.
Một cung nữ đem theo y phục lên, giúp Chu phi khoác vào và chỉnh trang lại. Nàng ta lần nữa nhìn dung mạo bản thân trong gương, liền nhếch môi tạo thành nụ cười tàn độc.
Ngươi đi mời Thông thiên giám đến cung của hoàng hậu. Nhớ dặn ông ta phải nói những gì nên nói. - Bàn tay Chu phi khẽ đặt một túi bạc lên tay của cung nữ kia, cẩn trọng dặn dò. Cung nữ đó nhận lệnh, liền nhanh chóng lui ra thi hành. Chu phi nâng tay ngọc để nô tài dìu, phong thái cao quý, không nhanh không chậm nói: Đi thôi, kịch hay sẽ mau tàn, không nhanh chân sẽ để lỡ mất.