Độc Sủng Phế Hậu

Chương 18: Chương 18: VẠCH MẶT




   Truyền Tương Tần yết kiến! - Giọng Tô công công vang khắp Dưỡng Tâm Điện. Tương Tịch ngẩng cao đầu, đưa tay để Hoa Nhĩ dìu vào. Hôm nay, y phục của nàng rực rỡ như đóa hoa phù dung tỏa sắc, cả cách điểm trang cũng tôn lên vẻ cao quý. Nàng chính là muốn trong ngày hôm nay, ngày nàng trả ân oán, nàng phải xinh đẹp nhất.

   Từng bước từng bước, nàng bước vào điện, phong thái uy nghiêm. Đôi mắt nàng rơi về chiếc ghế gần long tọa. Thuần Dung ngồi đó, sắc mặt nhợt nhạt, tiều tụy, vô cùng đáng thương. Môi Tương Tịch cong lên thành nụ cười, rồi lại nhanh chóng biến mất.

Thần thiếp Tương Tần tham kiến hoàng thượng! - Nàng theo quy củ quỳ xuống hành lễ. Người ngồi trên long tọa nhìn nàng, thanh âm không chút xúc cảm: Nàng có biết tội của nàng hay chưa?

   Tương Tịch ngẩng đầu, phụng nhãn không chút sợ hãi nhìn hắn: Xin hoàng thượng chỉ rõ, thần thiếp là sai ở chỗ nào?

  Sắc mặt Sở Định Long càng ngày càng tối sầm, nộ khí cũng bao quanh. Mọi người trong điện cũng run rẩy không ngừng. Chỉ sợ sơ sẩy làm sai chuyện gì khiến hắn phật lòng, thì có mười cái mạng cũng không đủ đền tôi. Nhưng riêng Thuần Dung lại không như vậy. Nàng ta lệ ngắn lệ dài, thanh âm nghẹn ngào : Tịch tỷ, hai tỷ muội chúng ta cùng nhau lớn lên, trải qua bao nhiêu chuyện. Hà cớ vì sao tỷ đã hại hài tử chưa ra đời của muội, đến bây giờ ngay cả chút tình nghĩa còn lại tỷ cũng không màng tới, phải lấy mạng muội mới hả dạ hay sao?

  Muội cũng biết là chúng ta cùng nhau lớn lên. Hà cớ gì lại vu khống tỷ?- Tương Tịch nhếch môi, nhìn Thuần Dung đang ôm mặt khóc nức nở. Đôi mắt nàng tràn đầy giễu cợt, cũng không cần Hoa Nhĩ dìu nữa. Khẽ cúi xuống đỡ Thuần Dung đang khụy dưới đất, lại phát hiện ánh mắt nàng ta nhìn nàng có bao nhiêu tức giận.

Tương Tần, nàng giải thích xem tại sao Thuần Quý nhân bị ám hại bởi thuật ác thắng và trùng hợp làm sao hình nhân kia lại có ở tẩm cung của nàng? - Sở Định Long đập bàn, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Không ngờ nữ nhân tên Tương Tịch này, ngay cả khi bản thân đang vướng trọng tội vẫn không hề nao núng. Trái lại còn rất bình thản. Chính là muốn chọc tức hắn.

   Tương Tịch vòng tay ra sau lưng, điệu bộ rất thản nhiên, còn mỉm cười : Hoàng thượng, người có phải quá hồ đồ hay không? Đâu phải hình nhân đó ở trong tẩm cung của thần thiếp là do thần thiếp làm? Không chừng là do bọn nô tài trong cung. Cũng có thể...! - Ánh mắt nàng rơi trên người Thuần Dung, thanh âm tràn đầy ý vị: Là do người khác muốn đổ tội cho thần thiếp!

   Câu nói của nàng khiến Thuần Dung và cả Sở Định Long đều kinh ngạc. Không phải vì nàng đang bao biện cho bản thân, mà vì nàng không chút sợ hãi mà đối đầu. Nữ nhân Tương Tịch ngày trước chỉ biết cúi đầu cho kẻ khác chà đạp. Hôm nay chính là mở mang tầm mắt của hắn.

Tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể độc ác như vậy? Muội là muội muội ruột của tỷ mà? - Thuần Dung nức nở, cơ thể bé nhỏ run rẩy không ngừng, quay sang Sở Định Long, ra chiều yếu ớt vô cùng : Hoàng thượng, hài tử của thần thiếp.... Nó còn chưa được nhìn thấy thế gian này, nó thật là tội nghiệp.

   Hoa Nhĩ nãy giờ im lặng, liền ghé sát vào tai Tương Tịch, thanh âm nhẹ nhàng, chỉ để mình nàng nghe thấy : Nương nương, người không thấy Thuần Dung rất chướng mắt sao?

   Chướng mắt hay không, một lát cũng phải trả tội! - Nàng lấy tay che miệng, đầu hơi nghiêng ra sau, mỉm cười nói.

   Chung Quân từ đâu đi vào, cử chỉ ung dung như đi dạo giữa vườn hoa. Đến bên cạnh Sở Định Long, bèn cợt nhả chọc ghẹo: Hoàng thượng, hôm nay người đích thân xuống bếp à?- Nhưng gương mặt hắn vừa nghe tới câu đó đã tối hơn, khiến y đành im lặng. 

   Đã đem kẻ đó đến chưa? - Sở Định Long âm trầm, như có như không hỏi y. Nhận được cái gật đầu, khoé môi hắn nhếch lên. Đôi mắt hắn nhìn xuống nữ nhân bên dưới, cao giọng : Nếu nàng đã cứng đầu như vậy, trẫm phải khiến nàng tâm phục khẩu phục!

Nói đoạn, hắn cho Tô công công truyền người vào. Từ ngoài cửa điện, một nam nhân trạc tứ tuần cúi người bước vào. Đến trước long toạ, nam nhân kia quỳ xuống hành lễ : Hạ dân tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!

  Ngươi mau nhìn xem, ở đây kẻ nào là kẻ đã nhờ ngươi làm hình nhân! - Giọng Sở Định Long uy nghiêm, khiến chung quanh trở nên yên lặng. Nam nhân kia nghe lệnh, đôi mắt cũng láo liên nhìn những người gần đó, đặc biệt là nữ nhân.

   Người ngồi trên long tọa dõi theo ánh nhìn của nam nhân kia. Hắn chính là muốn xem Tương Tịch nàng muốn diễn trò gì khi nhân chứng ở đây. Nhưng nàng chỉ yên lặng đứng nhìn, thậm chí còn ngẩng cao đầu, như sợ nam nhân kia nhìn không rõ.

   Là cô nương này! - Nam nhân kia bỏ qua Tương Tịch và Hoa Nhĩ, ngón tay chỉ vào cung nữ cận thân của Thuần Dung. Tất cả mọi ánh mắt đều nhìn vào ả ta, cả Sở Định Long. Bàn tay ả ta run rẩy xoa vào nhau, đầu cúi thấp, mắt trở nên sợ hãi.

   Tiện tì! - Miệng Sở Định Long phun ra hai chữ, thanh âm vô cùng tức giận. Cung nữ kia vội quỳ xuống, dập đầu liên tục kêu oan: Hoàng thượng! Nô tì quả thật không có! Nô tì vô tội!

  Nam nhân kia như nhớ ra gì đó, tấu lên với hắn : Hoàng thượng, hạ dân có chín cái mạng cũng không dám lừa gạt thánh giá. Lúc giao hình nhân, hạ dân có nhìn thấy trong tay cô nương đó, phát hiện có cái bớt màu đỏ.

   Sở Định Long không nói gì, quay sang nhìn hai tên thị vệ bên cạnh. Chúng hiểu ý, liền một tên giữ cung nữ kia, một tên mở tay của ả ta ra. Quả thật ở giữa lòng bàn tay phát hiện vết bớt màu đỏ rất bắt mắt.

  Tiện tì, ngươi còn dám chối?- Sở Định Long chính là nổi trận lôi đình. Hai mắt hắn  hằn tia máu đỏ, cả bàn tay không kiềm chế được run run. Cung nữ kia biết không thể cầu xin hắn nữa, liền quay sang Thuần Dung, ôm chân nàng ta cầu xin: Tiểu chủ làm ơn cứu mạng nô tì.... Tất cả những điều này đều là nô tì giúp người làm...

    Thuần Dung bị dọa cho kinh sợ, nghe thấy như vậy liền hét lớn : Ngươi ăn nói hàm hồ gì vậy? Tiện tì, còn không mau nhận tội!- Nói đoạn, nàng ta vung tay tát vào mặt cung nữ kia, khiến mọi người , ngay cả Tương Tịch cũng giật mình.

   Tiểu chủ, nếu người đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách nô tì! - Cung nữ kia ôm bên mặt đang ửng đỏ, ánh mắt căm hận nhìn nàng ta. Thuần Dung thoáng chốc run lên. Không đợi nàng ta kịp phản ứng, cung nữ kia đã quay sang Sở Định Long tấu trình : Hoàng thượng, tất cả chuyện này đều là do Thuần Quý Nhân sai nô tì làm. Kẻ làm nô tài, không thể không theo lời chủ. Cúi xin hoàng thượng suy xét!

  Lời ngươi nói là thật?- Thanh âm của Sở Định Long càng lúc càng đáng sợ. Thuần Dung mặt nghệch ra, quỳ xuống rơi lệ : Hoàng thượng, thần thiếp là tức giận Tương Tần ngày trước hại hài tử của thần thiếp mới trót hồ đồ.

    Nhưng nàng ta vừa dứt lời, cung nữ kia lại nói thêm một câu khiến cả Dưỡng Tâm Điện chấn động : Thuần Quý nhân từ trước tới giờ không hề có thai.

  Ngươi nói cái gì? - Sở Định Long đứng phắt dậy, cả cơ thể to lớn cố kiềm chế cơn giận. Cung nữ kia lại tiếp lời: Thuần Quý nhân mua chuộc thái y, giả mang thai để mong chiếm được sủng ái của hoàng thượng. Mỗi tháng đều sai nô tì đến chỗ thái y để lấy thuốc làm chậm kinh nguyệt. Đơn thuốc, nô tì còn giữ, giấu ở dưới gối nơi giường ngủ. Không chỉ vậy, Thuần Quý nhân còn làm trộn xạ hương vào hộp phấn Tương Tần tặng, nhầm mưu hại nương nương. Nếu cho người kiểm tra, chắc chắn sẽ thu được một số xạ hương ở cung của tiểu chủ.

   Người trên long tọa không chút xúc cảm, sai Chung Quân và thị vệ đến lục soát Ngọc Bích Cung. Quả nhiên đúng theo lời cung nữ đó nói, thua được đơn thuốc và xạ hương. Đến lúc này Sở Định Long không thể kiềm chế được nữa. Hắn chỉ tay vào mặt Thuần Dung, giọng mang theo lửa giận: Tiện nhân, ngươi dám lừa gạt trẫm?

   Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không có làm. Chắc chắn có người hãm hại thần thiếp! - Mặt nàng ta đẫm lệ, giọng vô cùng đáng thương. Cung nữ kia dường như nói chưa đủ, không ngừng khai ra những chuyện không ngờ tới : Hoàng thượng, các công công bên cạnh Thuần Quý nhân vốn dĩ chưa tịnh thân.

    Câu nói này chính là nhát dao chí mạng nhất. Phi tần trong cung không được tiếp xúc thân cận với các nam nhân, trừ khi các nam nhân kia đã qua tịnh thân. Cung nữ kia sợ hắn không tin, liền nói : Nếu không tin, hoàng thượng có thể hỏi Tương Tần!

    Ánh mắt mọi người liền hướng về phía Tương Tịch, đặc biệt là Sở Định Long. Thanh âm hắn vẫn vô cảm, nhưng xen lẫn vào đó là chút đau lòng : Tương Tần, nàng biết chuyện gì?

   Khẽ đưa khăn tay lên che miệng, sóng mũi Tương Tịch thoáng chốc cay cay. Những ký ức của ngày trước, ngày Tiểu Ái bị hại lại hiện về. Khóe mắt nàng ngân ngấn nước nhìn hắn: Thần thiếp ngày trước bị tội, muốn thanh minh cũng chẳng thể. Cứ ngỡ vào lãnh cung sẽ được an ổn... - Thanh âm nàng nghẹn ngào, ngập ngừng : Nào ngờ, Thuần Quý nhân ngay cả chút tình nghĩa cũng không cần. Muội ấy đem một đám nô tài đến, muốn vũ nhục thần thiếp. Cung nữ Tiểu Ái của thần thiếp vì không muốn thần thiếp bị làm nhục mà đã chịu thay ...

   Vừa nói, lệ nàng vừa tuôn như mưa tuôn. Tiểu Ái, bao nhiêu uất hận của nàng ấy, hôm nay Tương Tịch nàng sẽ trả đủ. Sở Định Long cảm thấy tâm đau nhói. Nữ nhân kia chịu bao nhiêu đau đớn như vậy, cũng không một lời oán trách. Một hoàng đế như hắn, lại khiến nữ nhân của hắn chịu khổ. Đột nhiên, Sở Định Long cảm thấy bản thân thật vô dụng.

   Thuần Dung, ngươi còn gì để nói? - Ánh mắt hắn nhìn Thuần Dung tràn đầy sát khí. Cả đời hắn căm ghét nhất là bị qua mặt, bị lừa gạt. Hôm nay Thuần Dung chính là không thể toàn thây.

   Biết không thể làm gì nữa, khóe môi Thuần Dung nhếch lên, đôi mắt căm hận nhìn hắn: Hoàng thượng, tất cả đều là do thần thiếp làm đấy, thì đã sao? - Nàng ta chỉ ngón tay vào mặt Tương Tịch, thanh âm tràn đầy căm giận : Ả ta có gì tốt. Ở nước Định, hoàng thượng là gặp thần thiếp trước. Tại sao cuối cùng ả ta lại được làm chính cung, được làm mẫu nghi thiên hạ? Người nói đi, thần thiếp có gì không tốt?

    Không có ai trả lời nàng ta. Bất chợt Thuần Dung phá lên cười, giọng cười pha lẫn đau xót. Hai tên thị vệ tiến đến định bắt lấy nàng ta, nhưng bị hất ra. Nàng ta chỉ tay vào mặt chúng, hét lên : Bổn cung là hoàng hậu nương nương. Ai cho phép các ngươi mạo phạm phụng thể?

   Tất cả mọi người trong Dưỡng Tâm Điện nhìn nàng ta như kẻ điên. Đám thị vệ phải mất một lúc mới có thể dẫn giải nàng ta đi.

  Sở Định Long bước xuống khỏi long tọa, bước gần lại Tương Tịch. Nhưng nàng lại lảng tránh, cáo lui về cung. Lúc nàng ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, bầu trời chuyển sang một màu đen. Những hạt mưa lất phất rơi, báo hiệu một cơn mưa lớn.

Hoa Nhĩ, bổn cung muốn đến thăm Tiểu Ái - Tương Tịch ngước nhìn bầu trời, khẽ thở dài. Ngày hôm đó cũng như hôm nay, đều âm u như vậy. Có phải Tiểu Ái nàng ấy đang khóc vì thù đã được trả?

 

  Hoa Nhĩ lấy một cây dù che cho nàng, thanh âm khẽ khàng : Nương nương, mau đi thôi!

    Những hạt mưa rơi mỗi lúc một nhiều, dần che khuất hai bóng hình nữ nhân bé nhỏ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.