Hắn bê lên những món thơm phức làm nàng vừa ngửi đã thèm, nàng bạt
dạy nhốn nháo đòi ăn, xem xíu nữa là mặt hôn sàn rồi, cũng may hắn một
tay bê một tay giữ nàng lại.
"Cẩn thận."- hắn ôn nhu
nhoẻn miệng cười với nàng rồi dìu nàng lên giường, khay thức ăn khói bóc nghi ngút lan tỏa khắp cấm cung, hắn đặt lên giường cho nàng khỏi quậy
nữa.
"Ta đói rất đói luôn a, những món ngự thiện phòng
của nhị vương quốc không kém gì Hà ma ma, thật là thơm quá mà."- nàng
một câu cũng hô đói, hai câu cũng bảo đói làm hắn xót của lòng, vội dùng đũa lưu ly tách từng sớ thịt cá sợ nàng mắc xương, múc cho nàng ít cháo cho dễ nuốt cùng cá, nàng nhìn hắn ôn nhu với mình và không khỏi nghĩ
lung tung, nàng cười nhẹ che đi sự ngại ngùng trong mắt nàng.
Cả hai cứ một gắp một ăn làm cho thái giám cùng các tì nữ bên ngoài thật
sự rất ganh tị nha, chưa bao giờ hoàng thượng vui vẻ thế kia, chỉ có nhị hoàng thượng còn thấy được nụ cười còn đại hoàng thượng không quát thì
cũng chém, nên nô tài ai ai cũng sợ hắn.
"Nhị
hoàng thượng giá lâm."- từ phía ngoài vọng vào tiếng thái giám của Liễu
Hạ cung, chính là thuộc hạ thân cận của Mộ Dung Thiên Phàm, nàng đang
nuột cháo nghe xong sặc ngay, hắn ngồi đây vậy Mộ Dung Thiên Phàm kia là ai? Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, tay không quên đưa chén trà cho nàng, nàng
cũng vờ cầm nhìn phía nhị hoàng thượng kia, thật giống, đến cả nàng vừa
nhìn hắn vừa nhìn y để tìm ra điểm khác cũng không ra? Chuyện này là
sao, mắt nàng muốn hoa cả lên.
"Tiểu thư đã đở
hơn chưa vậy, đại huynh chắc cũng mệt rồi nên đến Vĩnh Lâm Cung nghỉ
ngơi chốc lát còn phải gặp bá quan văn võ bàn về việc lập hậu."- Mộ Dung Thiên Phàm lợi dụng cơ hội hắn vừa đứng dậy lấy khăn cho nàng thì chiếm thế thuận phong, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng mà ý ám chỉ đuổi hắn, hắn lườm y rồi đưa khăn tay của mình cho nàng.
"Có
đệ ở đây ta cũng nhẹ lòng rồi, con mèo hoang lạc chủ này đệ nên sớm trả
về cho chủ đi, ta đã không còn hứng để chơi rồi."- vẻ lạnh lùng của hắn
làm nàng như phát điên, dám ví nàng là mèo hoang sao? Nhưng nàng cảm
thấy hình như hắn và y có gì đó đang giấu diếm, ánh mắt y như đang muốn
nói lên điều gì với hắn. Nàng tuy không hiểu rõ nhưng không muốn vén vở
kịch của hắn và y quá sớm, nàng để hắn rời đi, trong lòng một bụng bế
tắc.
"Tiểu thư, nàng bị làm sao vậy."- Mộ Dung
Thiên Phàm vỗ nhẹ tay nàng khi thấy nàng cứ nhìn theo bóng lưng của
Thiên Ngạo, nhìn khuôn mặt nàng xanh xao y lại bứt rứt khó tả, y không
hiểu nàng mắc chứng bệnh gì mà mạch đập cứ yếu dần mà lại có thể duy trì mạng sống đến bây giờ.
"Á, ta ta không sao. Nhị hoàng thượng hình như rất rảnh rỗi chăng?"- nàng cười hề hề cho qua
chuyện, nàng khéo léo che đi sự hoài nghi trong lòng ẩn nhẫn chờ đợi xem cả hai người ai là thật đây, và vì sao lại có hai người. Phụng Lâm Cung im ắng đến lạ thường, nàng cứ vừa lén nhín y vừa lén nhấp ngụm trà.
“Ta có việc nên mạn phép rời đi, tiểu thư có gì sai bảo cứ gọi Tiểu Hanh.”- hơn cả canh giờ ngồi nhìn nàng cuối cùng y cũng chịu rời đi, nàng thở
hơi ra mừng không gì bằng nhưng khi nghe y phái tiểu thái giám cận thân
của mình bên nàng thì bầu trời hy vọng của nàng sụp đỗ mất rồi, vì nàng
đang định sau khi hắn rời đi sẽ chuồng ra ngoài tìm các ca ca.