Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
“Đau quá.” Tần Phiên Phiên vừa khóc vừa kêu đau, tục ngữ nói rất đúng, trẻ khóc được bú, từ nhỏ nàng đã minh bạch đạo lý này.
Nàng khóc đến bách chuyển thiên hồi[1], làm lòng người phát phiền.
[1] bách chuyển thiên hồi (百转千回): thành ngữ hình dung sự xoay chuyển lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết, cũng chỉ đã trải qua rất nhiều trắc trở.
Tiêu Nghiêu lôi kéo cổ tay nàng, vừa gọi người đi thỉnh thái y, vừa ôm nàng ngồi xuống một bên, cũng không hề ghét bỏ nội điện này bố trí giống như linh đường, không hề có ý kiêng kị.
Buổi tối muộn thế này, Hoàng thượng thỉnh thái y tới Thưởng Đào các, vừa hỏi vẫn là Đào Uyển nghi bị thương, mọi người trong Thái Y viện liền có chút vi diệu.
Chẳng lẽ là Hoàng thượng và Đào Uyển Nghi chơi đến thật vui vẻ, thật sự làm ra vấn đề gì?
Đây chính là trường hợp đầu tiên sau khi Hoàng thượng đến chỗ phi tần, làm phi tần đó, đúng theo nghĩa đen là không xuống giường được.
Thời điểm thái y mang theo hòm thuốc cùng cung nữ đi tới, liền thấy hai người ngồi trên ghế bên ngoài điện, ăn mặc chỉnh tề, Đào Uyển nghi lộ ra cánh tay, giờ phút này vẫn là bộ dáng long lanh nước mắt, nhìn thật là đáng thương.
Tức khắc ý nghĩ trong lòng thái y đều dập tắt, hại hắn đã lớn tuổi lại bị kích động một hồi, kết quả thế nhưng chỉ là bị ngã trầy da.
Tiểu thái giám kia tới thỉnh thái y cũng không nói rõ ràng chút, làm người ta tưởng tượng mênh mông.
Thái y bắt mạch một lát, lập tức nói: “Vẫn chưa động tới gân cốt, để y nữ băng bó cho Đào Uyển nghi một chút là được, không thể đụng vào nước, cũng tránh cầm vật nặng. Lão thần khai phương thuốc, nhưng uống hay không uống thì tùy ngài.”
Tần Phiên Phiên vô cùng sợ chịu khổ, tất nhiên nàng sẽ không uống thuốc, chỉ là nàng chờ hồi lâu mới chờ được thái y tới, thế nhưng chỉ nói mấy câu như vậy, tức khắc liền có chút không cam lòng.
Nàng cũng không thể vô ích té ngã, thậm chí đổ máu.
“Thái y, không còn bệnh tật gì khác sao?” Nàng trừng lớn con mắt hỏi một câu.
Thái y đang chuẩn bị rời đi, có chút phát ngốc nói: “Thân thể của Đào Uyển nghi rất khoẻ mạnh, mạch tượng cũng rất bình thường.”
Hắn không có mặt mũi nói thẳng, hắn đã bắt mạch cho rất nhiều chủ tử hậu cung, hiếm thấy ai cường tráng như trâu giống Đào Uyển nghi.
“Nhưng ngực ta có hơi đau, đầu váng mắt hoa.” Nàng thống khổ mà rên rỉ một tiếng, một tay che ngực, như là muốn ngất đi.
Động tác bất thình lình của nàng làm thái y và Hoàng thượng giật nảy mình, thái y lập tức bắt mạch lại, chính là khám đến ba lần. Dù trên mặt nàng lộ ra biểu tình đau đớn không thể chịu nổi, nhưng cường tráng như trâu cũng không thể biến thành mèo bệnh.
Đào Uyển nghi đây là ra cho hắn đề bài khó.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Tiêu Nghiêu chờ đến có chút không kiên nhẫn, cau mày thúc giục một câu.
Thái y rất muốn trợn trắng mắt, hắn nào biết là làm sao, Đào Uyển Nghi muốn làm chuyện kỳ quái gì vậy!
“Đào Uyển nghi, ngài còn có cảm giác gì, tim đập nhanh sao?”
Dù sao hắn bắt mạch cũng không tìm ra.
Tần Phiên Phiên lập tức gật đầu, nhẹ giọng nói: “Thái y, ta luôn cảm thấy hoảng hốt trong lòng, ta rất sợ hãi. Ngươi nói ta đã sắp chết, ai mà không sợ. Thái y, ngươi lại bắt mạch cho ta, dưới gầm trời còn thái y nào y thuật cao minh như ngươi không?”
Nàng nói, lại cảm thấy vô cùng uất ức, nàng cảm thấy chính mình thật sự vô cùng khổ.
“Tần Phiên Phiên.” Tiêu Nghiêu trừng nàng, hơi dùng sức bắt lấy cổ tay nàng, nàng lập tức bày ra biểu tình đau đến ngất.
“Đào Uyển nghi có thể là bị dọa nên nhịp tim không đều, hòa hoãn một chút, nghĩ đến sự tình vui vẻ ngày thường là được.” Thái y không có biện pháp, theo Đào Uyển nghi đi đến con đường này, một đường đi đến cuối đi.
“Hoàng thượng, ngài nghe thấy không? Tần thiếp bị dọa đến nhịp tim không đều. A!” Bên này nàng vừa định biểu hiện một chút, bên kia y nữ bắt đầu băng bó cho nàng, nàng lại bắt đầu nhăn mày kêu lên.
“Tần Phiên Phiên.” Hoàng thượng nheo mắt nhìn nàng, trong giọng nói mang theo vài phần ý vị cảnh cáo.
Tần Phiên Phiên bĩu môi, nhưng lại nhịn xuống không khóc, chỉ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, tần thiếp rất sợ hãi rất thương tâm rất khổ sở, ngài an ủi tần thiếp được không?”
Toàn bộ trong điện là một mảnh yên tĩnh, cung nhân trong điện đều cúi đầu, không dám nhìn hai người bọn họ, trên thực tế trong lòng đều âm thầm giơ ngón tay cái với dũng sĩ Đào Uyển nghi.
Người ta chính là trắng trợn không làm ra vẻ như thế, quang minh chính đại cầu Hoàng thượng an ủi như thế, còn không làm người phiền chán, trong cung này có mấy vị chủ tử có thể làm được.
Một bên lão thái y giống như lão tăng nhập định, Tần gia thật là số lớn, trước mất một vị Vương phi, sau vị này tiến cung quả thực yêu khí tận trời, nếu để những người bảo thủ nhìn thấy, đều có thể nói một câu hồ ly tinh.
Tiêu Nghiêu lạnh mắt nhìn nàng, không đáp.
“Hoàng thượng, lúc trước tần thiếp đã ân cần an ủi ngài, có qua có lại mới tốt.”
“Ngươi an ủi trẫm như thế nào?” Cuối cùng Hoàng thượng cũng mở miệng vàng.
“Tần thiếp ôm ngài.” Trên mặt nàng lộ ra tươi cười vui mừng.
Tiêu Nghiêu nhướng mày, cười lạnh nói: “Khi đó ngươi nói chính là ghét phải an ủi người như vậy, hiện giờ ngươi dám tức giận sao?”
Cẩu Hoàng đế khiến nàng giận đến thiếu chút nữa trợn trắng mắt, nàng tức giận sao? Nàng đều đã tức giận đến tận trời, nhưng nàng dám nói ra sao? Nhất định là không dám.
Nàng cúi đầu, cũng không hề giảo biện, chỉ đè thấp thanh âm tội nghiệp mà vẫn luôn lải nhải thì thầm: “Hoàng thượng là chân long thiên tử, là ngôi cửu ngũ, nếu ôm tần thiếp một cái, đừng nói giận, phiền não gì cũng đều tiêu tán hết. Tần thiếp thật khổ sở, cánh tay đau, ngực cũng đau...”
Tiểu cao nhân tỏ vẻ đáng thương nhất trên đời Tần Phiên Phiên lên đài.
Một tràng lải nhải vừa rồi của nàng, ai dám tranh phong.
“Câm miệng!”
Ngôi cửu ngũ rốt cuộc không thể nhịn được nữa kêu nàng câm miệng, cùng với thanh âm hai chữ này phát ra, Tần Phiên Phiên liền cảm thấy một đôi tay dí ở sau đầu nàng, ấn đầu nàng vào ngực nam nhân.
Mặt nàng dán vào hình thêu trên long bào, cái loại xúc cảm vải dệt lạnh lẽo truyền đến làm toàn thân Tần Phiên Phiên đều là một trận thỏa mãn.
A, dù sao nàng cũng là nữ nhân đã từng cưỡi rồng, Hoàng thượng đối với nàng vẫn là mềm lòng.
Loại trạng thái rúc ở trong lồng ngực hắn này lại làm nàng nhớ tới thời điểm đêm đó cưỡi trên người hắn, cái cảm giác nhìn từ trên xuống dưới ngôi cửu ngũ, thật sự là cả người sảng khoái, làm người ta cả đời khó quên.
Khi nào còn phải lôi kéo Hoàng thượng làm một phát “thuyền nhỏ nhẹ nhàng tròng trành“.
Sau khi băng bó miệng vết thương xong, thái y và y nữ đều lui xuống, trong điện là trạng thái im ắng, đến nỗi Lâm Xảo nằm trên mặt đất cũng không ai để ý đến, giống như đó chính là một vật bài trí trên nền gạch.
Người đều đi rồi, Tần Phiên Phiên còn ăn vạ trong ngực hắn, một chút động tĩnh cũng không có.
Hắn vỗ đầu nàng, liền nghe thanh âm mơ mơ màng màng của nàng truyền đến: “Tần thiếp thật mệt mỏi, trong lồng ngực Hoàng thượng thật ấm áp thật thoải mái, giống khi còn nhỏ, tần thiếp muốn ngủ rồi.”
Nàng vừa nói vừa cọ cọ trong ngực hắn, tìm góc độ càng thêm thoải mái.
Toàn bộ trong điện lại lần nữa lâm vào một mảnh yên tĩnh, Đào Uyển nghi này hễ há mồm ra, thật là mặc cho ai đều phải bại bởi nàng.
Ngôi cửu ngũ nhướng mày, giơ tay tựa như muốn đẩy nàng ra, cuối cùng cúi đầu nhìn sườn mặt an tĩnh của nàng, vẫn là không xuống tay được.
Nữ nhân này điên lên giống nữ yêu tinh, nhưng thời điểm nhắm mắt lại, thật đúng là giống thiên tiên hạ phàm.
Lông mi vừa dài lại mềm, cái mũi thẳng tắp, môi hồng nhuận chu lên, vừa lúc thân ở trên hoa văn rồng trên ngực hắn, không biết vì sao, trong lòng ngôi cửu ngũ bỗng nhiên sinh ra vài phần cảm giác thỏa mãn.
Hắn chặn ngang bế nàng lên, trực tiếp tiến vào nội điện.
Kết quả mới vừa đi vào, khi thấy rõ ràng bố trí bên trong, tâm tình Hoàng thượng khó khăn lắm mới nâng lên được, lại lần nữa rơi xuống đáy cốc.
Trên cây xà nhà trong tẩm điện, dùng dây thừng treo một loạt váy sam màu trắng, gió nhẹ qua, toàn bộ đong đưa, rất giống hiện trường nữ quỷ mở họp.
Tần Phiên Phiên đang hạnh phúc mà rúc ở trong ngực Hoàng thượng, trong đầu còn ảo tưởng lần sau cưỡi rồng là khi nào, kết quả bỗng nhiên nhận ra cảm xúc của Hoàng thượng không thích hợp, lập tức mở mắt ra.
Thấy được kiệt tác của chính mình, hồn cũng bị dọa rớt mất, lập tức nhảy xuống khỏi ngực hắn, hô to sai người tiến vào cất hết chỗ quần áo đó đi.
Nàng đã quên chính mình còn có cái sự sắp đặt này!
Thời điểm Trương Hiển Năng mang theo người tiến vào, vừa thấy bố trí này, lập tức dưới đáy lòng châm cây nến cho Đào Uyển nghi.
Quả nhiên là không nỡ mở mắt nhìn thẳng a.
“Hoàng thượng, tần thiếp tưởng tượng đến ngài muốn ở cùng cái người kia, sủng hạnh nàng ta trong cung tần thiếp, lòng tần thiếp như đao cắt. Lúc này mới nảy ra hạ sách này, cho rằng ngài nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khẳng định sẽ ——”
Nàng nói đến đoạn sau, cũng ngượng ngùng nói tiếp.
Dù là người háo sắc, ở nơi quỷ khí dày đặc thế này, cũng không cứng lên được.
Tần Phiên Phiên suy nghĩ cho sự an toàn, hai tay chuẩn bị, nếu Cẩu Hoàng đế thật sự mắt mù, cảm thấy phương thức xuất hiện của Lâm Xảo không giống nữ quỷ, mà là tiên nữ, vậy cũng không sao.
Thời điểm tiến vào tẩm điện, hắn nhất định có thể tưởng tượng đến cảnh tượng âm trầm, căn bản không thể làm việc kia.
Nếu không phải nàng rất sợ chuyển nhà, trên thực tế nàng còn muốn cho người đổi cánh hoa hạnh thành tiền giấy, đến cái loại mặt hàng như Lâm Xảo còn muốn làm Hạnh hoa Tiên tử ngang danh với nàng, nằm mơ đi thôi, tiền giấy nữ quỷ rất phù hợp.
May mắn những cung nhân này đều đã được huấn luyện tốt, rất mau đã biến âm tào địa phủ trở lại thành tiên cảnh nhân gian.
Hôm nay Hoàng thượng bị tức giận vài lần, hiện giờ tuy một khuôn mặt cứng nhắc, nhưng chung quy đã thu liễm hỏa khí, không có quát mắng nàng.
Hôm nay Tần Phiên Phiên chảy máu, người bị thương lớn nhất, nàng nhìn lên ngôi cửu ngũ há mồm muốn mắng nàng, lập tức nâng cánh tay tội nghiệp lên mà vuốt, vừa vuốt vừa khóc.
Vậy nói xem sao hắn có thể mắng ra khỏi miệng.
Thời điểm Tần Phiên Phiên khóc, trong đầu còn đang suy nghĩ, ân oán tình thù của nàng và cẩu tử lại thêm một bậc.
Hôm nay bị cẩu dọa, té ngã một cái, chảy máu, đau quá đau quá, đánh chết tiểu súc sinh này!
Thời điểm hai người song song nằm trên giường, hiển nhiên không có chuyện của các cung nhân, trước khi Trương Đại tổng quản định lui ra ngoài, do dự một chút, vẫn là nhẹ giọng hỏi một câu: “Hoàng thượng, ngài còn có phân phó gì không?”
Hoàng thượng cả ngày trăm công ngàn việc, ngẫu nhiên có chuyện gì sẽ kêu Trương Hiển Năng nhớ kỹ, đến lúc đó nhắc nhở hắn, bởi vậy hắn cho rằng lại có chuyện gì chính mình đã quên, nên hỏi lại một câu: “Lúc trước trẫm có nói cái gì sao?”
“Ngài nói muốn trừng phạt người.” Trương Đại tổng quản tận tâm tẫn trách mà nhắc nhở một câu.
“Đúng vậy, ngươi không nói trẫm đều đã quên.” Tiêu Nghiêu gật đầu.
Nằm ở bên cạnh hắn, Tần Phiên Phiên lập tức sợ tới mức run rẩy, không thể như vậy, không phải nàng cũng chưa làm chuyện gì sao? Nàng và Trương Tổng quản thù oán gì, đến loại thời điểm này còn phải nhắc nhở Cẩu Hoàng đế.
“Lâm gia cô nương nằm ngoài điện kia, đưa về Lâm gia ngay trong đêm. Cứ nói là ý chỉ của trẫm, mở cửa cho nàng ta biến đi!” Tiêu Nghiêu lạnh giọng phân phó, thời điểm nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mang theo chán ghét nồng đậm.
Hắn đây là trêu ai chọc ai, buổi tối tràn đầy chờ mong mà tới xem tiên cảnh nhân gian, kết quả chỉ thấy được nữ quỷ nhân gian.
Tiểu yêu tinh nằm bên cạnh này còn vô cùng ủy khuất mà không thể mắng.
Trương Đại tổng quản lĩnh mệnh mà đi, ra ngoài cửa còn thở dài dưới đáy lòng, hắn đã đoán được, lửa giận ngập trời của vị cẩu tử này cũng sẽ bị dập tắt trong ôn nhu hương[2].
[2] ôn nhu hương (温柔乡): dùng để chỉ sự săn sóc của nữ nhân đối với nam nhân, ý nói nữ sắc khiến người ta trầm mê.
Sau khi nghe được không phải trừng phạt nàng, Tần Phiên Phiên lập tức tâm hoa nộ phóng[3], mặt mày nàng hớn hở lên.
[3] tâm hoa nộ phóng (心花怒放): hình dung tâm trạng cực kỳ vui mừng, sung sướng.
Tiêu Nghiêu lệch đầu về một bên liền nhìn thấy bộ dáng nàng đắc ý như thế, không khỏi duỗi tay nhéo mặt nàng.
“Ngươi đừng cười, chờ vết thương của ngươi lành, không thể thiếu ——”
Ngôi cửu ngũ mới vừa mở đầu, Tần Phiên Phiên bỗng nhiên dựng thẳng thân, tiến đến hôn một cái lên miệng hắn, ngăn chặn không cho hắn nói xong.
Tiểu yêu tinh vận dụng chiêu này đến càng thêm lô hỏa thuần thanh[4], lập tức Hoàng thượng nói không ra lời, chờ sau khi thân mật, thấy nàng chớp một đôi mắt to với chính mình, muốn nói cái gì sớm đã quên.
[4] lô hỏa thuần thanh (炉火纯青): công phu đạt tới cảnh giới thuần thục, hoàn mỹ.
Một đêm này, hai người ôm nhau ngủ, chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Không thể không nói “kế hoạch linh đường” lần này của Đào Uyển nghi thành công viên mãn. Dù nữ quỷ bị kéo đi rồi, đổi thành nàng ra trận, những cái xiêm y tơ lụa trắng cũng đều cất đi, nhưng Hoàng thượng cũng không dễ chịu, phỏng chừng đều đã thành bóng ma tâm lý.
Tạm thời Tần Phiên Phiên còn chưa nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ở trong mộng, nàng thành công cưỡi rồng.
Con rồng kia vô cùng thuận theo, kêu làm gì thì làm đó, còn không ngừng nhét trứng rồng cho nàng nuôi.
Nàng là người có cá tính, trong tiềm thức liền cảm thấy con rồng này xem thường nàng, lúc trước đến chạm cũng không cho nàng chạm vào trứng rồng, hiện tại nàng không hiếm lạ, lại đưa cho nàng trứng rồng, nàng sẽ muốn sao?
Đương nhiên sẽ không, nàng “Bộp” một tiếng liền vứt trứng rồng xuống.
Trứng rồng bị quăng ngã, sau khi ục ục lăn hai vòng, bỗng nhiên nhảy ra một con rồng nhỏ, gọi nàng là nương.
Sau đó nàng đã bị doạ tỉnh.