Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 54: Chương 54: Chương 48




Betaer: huyetsacthiensu

Ca dao đại nghịch bất đạo này có nguời cố ý làm và truyền đi.

Bên trong Phượng Nghi cung, Ninh hoàng hậu nửa nằm ở trên tháp, nghe thái giám tâm phúc Nghiêm Hỉ báo cáo tiến triển công việc.

“Hôm nay khi lâm triều, Chu các lão (các trong Nội các; chắc ở đây ý là người trong nội các họ Chu) lấy cớ Thái tử thân thể gầy yếu, không thể đảm đương chức vụ liền thỉnh ý phế Thái tử, rồi trắng trợn khen ngợi công trạng của Tĩnh vương, nói thẳng hắn mới đáng làm thái tử.”

Nghiêm Hỉ cúi đầu trước giường thấp nói, nói đến chỗ này hơi ngừng một chút, giương mắt quan sát phản ứng của Ninh hoàng hậu, thấy bà khẽ gật đầu, mới tiếp tục nói tiếp.

“Diêu các lão lúc này mới ra mặt tỏ vẻ phản đối, cho rằng bất luận là có lập công hay không, Thái tử đều là danh chính ngôn thuận, vua của một nước chú trọng lấy nhân tuệ thông minh, có thể chinh chiến hay không cũng không quan trọng, dù sao ít khi hoàng đế tự thân chinh, ngược lại Tĩnh vương giết chóc quá nặng, không phải là đạo làm vua.”

“Hai vị các lão ai giữ ý nấy, đều có người ủng hộ, hai bên tranh chấp không dứt, khó phân thắng bại, bèn có ngự sử dâng tấu nói dân gian đang lưu truyền ca dao Tĩnh vương mới thực là chân long thiên tử, cho rằng tất cả đều không phải là trùng hợp, mà là có người vì mình tạo lợi thế, thỉnh Thánh thượng minh xét.”

Ninh hoàng hậu khóe miệng khẽ mỉm cười không dễ bị người phát hiện, truy hỏi nói: “Hoàng thượng phản ứng như thế nào?”

“Hoàng thượng giận tím mặt, phẩy tay áo bỏ đi.”

Ninh hoàng hậu hết sức vừa lòng, lệnh Hác ma ma ban thưởng Nghiêm Hỉ: “đi xuống đi, có tin tức gì, trước tiên nhớ lại đây hồi bẩm.”

Nghiêm Hỉ lĩnh mệnh lui xuống.

Hác ma ma đuổi tám cung nữ đang gác trong điện ra, tới gần bên cạnh Ninh hoàng hậu hỏi: “Nương nương, ngài không lo lắng Thánh thượng nghe xong Chu các lão nói trong lòng có suy nghĩ khác sao?”

Ninh hoàng hậu “Hừ” một tiếng nói: “Chính là đoán được lòng hắn có rung động, mà chưa hành động, ta mới cố ý đem sự tình đưa ra trước khi hắn hành động.”

“Cũng chính vi thánh tâm Thánh thượng khó dò, vạn nhất người biết thời biết thế đáp ứng, vậy làm như thế nào cho phải?” Hác ma ma lại hỏi.

“hắn sẽ không.” Ninh hoàng hậu khẩu khí mười phần chắn chắc, “hắn bây giờ tâm ý chưa kiên định, nếu không đã sớm hạ thánh chỉ, mà không phải ái muội không rõ đem nghiệt chủng ở lại trong kinh. hắndùng hành động nói cho ta biết, hắn còn đang suy tính, ta đây liền giúp hắn chuyển hướng gió.”

Hác ma ma lắc đầu nói: “Lão nô ngu dốt, mong rằng nương nương chỉ dạy.”

Ninh hoàng hậu uống một miếng trà, mới tiếp tục nói: “Nếu chờ Hoàng thượng suy tính tốt mới ra quyết định, đến lúc đó càng có người phản đối thì chỉ sợ hắn càng kiên trì. Mà hắn còn chưa ra quyết định, có người trước một bước đưa ra ý phế Thái tử lập Tĩnh vương, vậy hoàn toàn không giống nhau. Đế vương kiêng kị nhất đó là có người nhớ thương long ỷ của hắn, dù là con ruột cũng không được, việc hôm nay vừa ra, lòng hắn khó tránh khỏi nghi ngờ nghiệt chủng kia có dã tâm, lén cùng đại thần kết giao, lập phái. Mầm móng hoài nghi trồng xuống, chỉ biết ngày càng mọc rễ nẩy mầm, dần dần lớn mạnh, khôngtrừ được tận gốc, đến lúc đó nghiệt chủng kia khó nói.”

Ninh hoàng hậu cũng là bị buộc đến cuống lên, mới nghĩ ra bố cục tử địa này rồi sau đó nghĩ biện pháp khác.

Ninh Hạo tuy rằng đã chết, lại tạo thành ảnh hưởng rất ác liệt.

Nguyên Hòa đế đã chết một con, phế đi một con, quý phi sủng ái nhiều năm cũng không còn, trong lòng không nổi giận mới lạ. Nhưng mà chuyện đó không tìm được người khác có sai lầm, không có chỗ cho hắn phát tiết, oán khí bị ứ đọng, sớm hay muộn cũng sẽ phát tác ra, chỉ xem ai vận khí không tốt trở thành bia ngắm.

Ninh hoàng hậu cũng hiểu được, Thái tử lần này biểu hiện tuyệt đối không có khả năng làm Nguyên Hòa đế vừa lòng, đế vương đến cuối cùng là nhân đức hay là tàn bạo, quan trọng nhất là trước tiên hắn có thể đảm đương trách nhiệm của đế vương, Thái tử giám quốc mới mấy tháng ngắn ngủn liền bệnh nặng, đến nay chưa khỏi, mọi người xem ở trong mắt trong lòng đều có chủ ý, suy nghĩ một chút hắnđến cùng có thể trở thành một thái tử đủ tư cách hay không.

Chờ với chờ người khác đưa ra nghi ngờ, giết chính mình trở tay không kịp, Ninh hoàng hậu thà rằng mình đi trước một bước chuẩn bị tốt hậu chiêu, tự mình sắp xếp người vạch trần tâm tư mọi người, đồng thời đem khả năng kia phá hỏng.

Chu các lão cùng nhà mẹ đẻ Thái tử phi là quan hệ thông gia, ai cũng sẽ không hoài nghi hắn phế Thái tử là có động cơ khác.

Diêu các lão, căn bản là sớm đứng bên trong đội ngũ Thái tử, không cần sắp xếp cũng sẽ vì Thái tử tranh cãi.

Về phần ca dao kia, cũng do Ninh hoàng hậu sai người ở hoàng cung truyền ra bên ngoài.

Ninh hoàng hậu có lẽ là mười phần hiểu được suy đoán lòng người, đáng tiếc bà cùng Nguyên Hòa đế bất hòa đã lâu, đoán tâm ý có khi khó tránh khỏi lệch lạc.

Nguyên Hòa đế quả thật tức giận, nhưng vẫn chưa hoài nghi Hàn Thác đối với ngôi vị hoàng đế sinh ra dã tâm.

Ông tuy rằng bị bệnh nhưng đầu óc lại không hồ đồ.

Nếu Hàn Thác có dã tâm với vị trí kia, sau khi đánh thắng Sở vương lại thẳng tiến hoàng cung đoạt vị, dù sao trong kinh cũng không có người có thể chế ngự được hắn. Từ khi Hàn Thác nhận được tin tức sau đó quyết định thật nhanh, có gan tự mang đại quân lên kinh giải vây, Nguyên Hòa đế liền biết con có ý nghĩ linh hoạt, xử sự không câu nệ lễ thường, cũng không cổ hủ, cho nên nếu hắn muốn ngôi vị hoàng đế, căn bản sẽ không ám chỉ quanh co như thế.

Về việc chọn người làm thái tử, Nguyên Hòa đế quả thật sinh ra ý nghĩ không giống ngày xưa.

Lúc trước đăng cơ lập Thái tử, một mặt là cho Hoàng hậu thể diện, mặt khác cũng là bởi vì Thái tử có trí tuệ thông minh.

Nhưng lần này Nguyên Hòa đế lại nhìn ra, chỉ thông minh cũng không đủ, Thái tử thân thể không theo kịp đấu tranh, chẳng qua chỉ là giám quốc một thời gian, liền xuất hiện vấn đề lớn như vậy. Ông là phụ hoàng nay còn ở nhân thế còn như vậy, tương lai nếu chính mình buông tay, Thái tử đăng cơ độc lập xử lý sự vụ, còn không biết sẽ là quang cảnh gì.

Nội thị đem chén thuốc nấu xong đưa tới Long tê điện, Hàn Thác tiếp nhận, tự tay hầu hạ phụ thân uống thuốc.

Uống thuốc xong, Nguyên Hòa đế phân phó nói: “đi lấy sổ con hôm nay đọc cho ta nghe.”

Ông giữ Hàn Thác ở lại kinh thành, đương nhiên không vì để hắn bón thuốc cho mình.

Nguyên Hòa đế tuy là dưỡng bệnh, nhưng vẫn còn tiếp xúc chính sự, không thiếu được phải ở Long Tê điện phê duyệt tấu chương, ông liền cho Hàn Thác đem tấu chương đọc cho ông nghe từng cái.

Lúc đầu thì Nguyên Hòa đế nói, Hàn Thác viết thay phê duyệt. Sau đó lại chậm rãi bắt đầu hỏi cách nhìn của Hàn Thác, khảo nghiệm cái nhìn của hắn đối với chính sự.

Tổng thể mà nói, Nguyên Hòa đế đối với biểu hiện của Hàn Thác vô cùng vừa lòng. Ông chú ý tới đứa con này ý nghĩ thanh tỉnh, thường nói hai ba câu liền có thể tìm ra trọng điểm của vụ việc. Có hắn trợ giúp, tốc độ xử lý chính vụ so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.

Ý muốn lập lại thái tử của Nguyên Hòa đế càng mãnh liệt hơn.

Chính là, người lớn tuổi thường hay mềm lòng, Nguyên Hòa đế cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng đối với Thái tử lòng có bất mãn, nhưng dù sao vẫn là con của ông, trong lúc nhất thời khó có thể ra quyết tâm phế Thái tử mà lập người khác.

không nghĩ tới hôm nay lâm triều lại có người đề suất việc này trước, sau lại bị nhóm người khác phản đối.

Nguyên Hòa đế có cảm giác tâm tư bí ẩn bị mọi người vạch trần thì bẽ mặt rất tức giận, nhưng thật sựlàm hắn tức giận vẫn là khúc ca dao kia.

Ông không tin dân chúng không có lý do gì lại truyền xướng ca dao này, đây là có người muốn tính kế lão Tam!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.