Editor: huyetsacthiensu
Bích Linh cùng Bích Lạc sống ở Vĩnh Chiêu Hầu phủ, từ nhỏ đã được chọn để đi theo hầu hạ Cố Thiền, năm nay một người mười bảy, một người mười tám tuổi.
Trước khi Cố Thiền xuất giá, mẫu thân của hai người từng gọi hai người về nhà, ân cần dạy bảo một số chuyện cần chú ý hầu hạ sau khi tiểu thư xuất giá, đương nhiên cũng nói không ít chuyện trong phòng của phu thê.
Cho nên, các nàng cho rằng chuyện này giữa phu thể là chuyện đương nhiên, mặc dù hình như là Vương gia đặc biệt nóng lòng, nhưng chưa từng nghe nói người hầu nhà ai chạy đến phòng chủ nhân ngăn cản việc phu thê chủ nhân ở cùng phòng.
Nếu thật sự làm như vậy, dĩ hạ phạm thượng chưa nói đến, mà mọi người đều mất hết mặt mũi, Vương gia Vương phi không xử lý các nàng, các nàng cũng không thể chờ được nữa.
Hơn nữa, các nàng từng người đều được mẫu thân dạy dỗ, điều quan trọng là phải giúp đỡ tiểu thư duy trì quan hệ phu thê ân ái hòa thuận.
Bích Linh Bích Lạc đi theo Cố Thiền từ Kinh Thanh đến U châu, có mắt thì có thể thấy Vương gia ngày càng sủng ái cưng chiều Vương phi. Hơn nữa, thậm chí cả những việc bọn họ phải làm cũng bị Vương gia cướp đi không ít, hầu hạ tiểu thư tắm rửa, hong tóc cho tiểu thư, có lúc còn đút tiểu thư ăn cơm… Đâu chỉ là ân ái hòa thuận, sắp trở thành Vương gia nuôi con gái rồi.
Hai cô nương còn chưa xuất giá, đối với những việc giữa phu thê chỉ có lý luận không có thực tiễn, nhưng ngược lại không nhận ra có gì không tốt, nếu là chuyện tốt, vì sao lại cần phải đi khuyên nhủ chứ?
Nghe xong lời của Giản ma ma, các nàng hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là không thể giải thích được.
Giản ma ma nhìn thấy hai người như vậy, càng tức giận, lắc đầu đi ra bên ngoài.
Lập trường của bà và bọn nha đầu không giống nhau.
Cái gọi là ma ma giáo dưỡng, không chỉ là phụ trách giáo dục chủ nhân từng bước đi từng tư thế ngủ, mà còn duy trì thể diện của hoàng gia.
Nên nói như thế nào, làm việc ra sao, cư xử với mọi người như thế nào, bản thân làm như thế nào,… thật sự không có cách nào liệt kê từng cái một.
Cho nên Giản ma ma tự nhận có bổn phận phải giám sát Cố Thiền tuân theo tam tòng tứ đức, tuân theo đạo làm vợ.
Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi Hàn Thác ăn uống no đủ, chùi chùi miệng đi đến thư phòng bàn công sự, Cố Thiền đang ở sân sau bị Giản ma ma giáo huấn một trận.
“Làm chính thê phải lấy hiền lương thục đức làm đầu; lấy sắc hầu người, mê hoặc phu quân nhận lấy sựsủng ái là hành vi bỉ ổi, chỉ có những thiếp thất có xuất thân đê tiện mới làm những việc này.”
“Vương phi xuất thân từ Hầu phủ, càng phải thủ lễ biết tiến lui hơn so với những nữ tử tầm thường khác.”
“Vương phi thân là nữ chủ nhân, việc quan trọng cần làm là làm sao quản lý nội viện Vương phi, mà không phải là một lòng quấn quýt si mê với Vương gia.”
…
Cố Thiền nghe xong những lời này, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, mãi đến lúc mặt trời lặn về phía Tây còn chưa hết.
Giản ma ma nói một thôi một hồi, ý tứ trong ngoài lời nói đều là Cố Thiền là một quý nữ xuất thân danh giá, không chỉ không hiền thục mà còn lấy sắc mị người, chỉ coi trọng những hành vi dâm đãng trong phòng the.
Cho dù là đời trước hay là đời này, từ xưa đến nay Cố Thiền đều được mọi người đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, có thể nói là cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Dù là lúc Hàn Thác bức vua thoái vị soán vị thành công, lập nàng làm hậu rõ ràng là dụng tâm bất lương cũng chưa từng nói những lời khắt khe với nàng; ngược lại người trước người sau càng thêm chu đáo chăm sóc nàng.
Cho nên, Cố Thiền chưa bao giờ bị nói dù là nửa câu nặng nề, bây giờ nghe những lời này tất nhiên là không chịu nổi.
Mà hôm nay, cho dù nàng nhớ rõ Giản ma ma là người của Ninh Hoàng hậu ban cho cần cho bà ta vài phần kính trọng, khoan dung đè xuống những trách cứ oan ức kia, nhưng cũng không đè được sự khó xử khi nghe những lời này.
Huống chi, Cố Thiền vốn đang cảm thấy khó chịu vì mình có chút yêu thích đối với chuyện này, thậm chí sinh ra khát vọng; trong lòng có chút nôn nóng bất an.
Cứ như vậy không khác nào thêm dầu vào lửa, làm nàng xấu hổ đến mức không thể đối mặt với chính mình được nữa.
Cố Thiền lập tức kêu Bích Linh Bích Lạc, kêu gào muốn thu dọn đồ đạc, chuyến đến ở Tử Vận Sơn viện.
“Vương phi, không đợi Vương gia trở về thương lượng một chút rồi mới quyết định sao?” Bích Lạc thăm dò.
Nàng ấy không nhắc đến Hàn Thác còn đỡ, vừa nhắc đến hắn là Cố Thiền cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, nhảy dựng lên như là bị người ta đạp trúng đuôi “Ta muốn ở đâu là chuyện của ta, ai cần hắnquản chứ.”
Bích Linh Bích Lạc trao đổi ánh mắt với nhau một cái, đến lượt Bích Lạc khuyên “Tiểu thư, quần áo của người có mấy rương lớn chưa nói đến, còn có đồ trang sức cùng những đồ vật khác nữa, không tốn hai ba ngày thì chưa thu dọn xong đâu.”
Trước tiên xoa dịu người đã, chờ buổi tối Vương gia trở về tất nhiên có thể thuyết phục, Bích Linh vô cùng tin tưởng Hàn Thác.
Cố Thiền viết Bích Linh nói đúng, nhìn xuống mũi chân, nửa thỏa hiệp nói “Cho các ngươi nửa ngày thu dọn vài thứ bộ đơn giản, ta… Nhất định ngày mai ta sẽ chuyển đi, những cái khác thu dọn sau.”
Nàng đã quyết tâm, không chỉ muốn chuyển đi, còn muốn nghiêm ngặt hạn chế thời gian cùng số lần Hàn Thác đến Tử Vận Sơn viện, cũng không muốn chịu đựng sự sỉ nhục như hôm nay nữa.
Lúc Hàn Thác trở về dùng bữa tối, Cố Thiền thấy nhìn hắn chỗ nào cũng không vừa mắt, chỉ muốn chạy được bao xa thì chạy, cho nên cũng không ngồi bên cạnh hắn như thường ngày, mà là ngồi xuống phía đối diện.
không chỉ như vậy, nàng còn dặn dò Bích Linh Bích Lạc đi vào hầu hạ chia thức ăn.
Tóm lại, không muốn ở một mình với Hàn Thác.
Hàn Thác cầm đũa nhàn nhạt nhìn nàng một cái, bởi vì còn có hai nha hoàn ở bên nên vẫn chưa lên tiếng.
Sau khi ăn xong Hàn Thác lại đi đến tiền viện xử lý công vụ, lúc trở về đã sắp đến giờ tý.
Cố Thiền đã rửa mặt mũi, tẩy trang, mặc nội y xa tanh màu xanh da trời dựa vào giường đọc sách, thấy Hàn Thác trở về chỉ nhàn nhạt hỏi thăm một câu rồi không hề để ý đến hắn nữa.
Hàn Thác nhận ra sắc mặt Cố Thiền không đúng, thân mật nắm chóp mũi nàng “Hôm nay có nhiều việc cần giải quyết, không phải là ta cố ý lạnh nhạt với nàng.”
hắn còn tưởng là do mình về muộn, Cố Thiền ở một mình cô đơn nên mới không vui.
Cố Thiền cũng không giải thích chỉ là quay đầu tránh hắn.
Bình thường hai người chơi đùa, đều là hắn tấn công nàng né tranh, lúc này đương nhiên Hàn Thác không thể biết không thích hợp, chỉ để ý đến việc vui đùa thân thiết.
Lại ôm người trở về giường, muốn đòi lấy phúc lợi của người làm phu quân.
không ngờ dù làm gì Cố Thiền cũng không chịu phối hợp, cuối cùng còn gấp đến khóc lên.
Hàn Thác không biết cuối cùng là nàng bị làm sao, hỏi nàng cũng không chịu nói, chỉ ở một bên rơi nước mắt.
“Được rồi, được rồi, nàng đừng khóc, nàng không muốn thì chúng ta sẽ không làm.” Hàn Thác ôm Cố Thiền nằm xuống, dịu dàng dụ dỗ nói “Nàng không phải thích nhất là được ôm đi ngủ sao, hôm nay chúng ta ôm nhau đi ngủ, không làm gì hết.”
Cố Thiền dựa vào ngực hắn, khóc càng lợi hại hơn.
Nàng muốn.
Cũng bởi vì muốn mới càng thấy xấu hổ, càng thêm khổ sở.
Nàng không phải là một nữ nhân đoan trang, nàng không biết vì sao mình lại muốn làm loại chuyện như vậy…
***
Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Thác rời giường Cố Thiền cũng tỉnh theo.
Từ trước đến giờ Cố Thiền đều dậy muộn, lúc trước đi đường hơn nửa là Hàn Thác nằm lại trên giường cùng với nàng, nhưng hôm nay đã về đến U châu, nhiều việc quấn quanh người, Hàn Thác cũng khôngthể nhàn nhã như vậy nữa.
hắn thấy Cố Thiền cố gắng mở hai mắt liền cúi người hôn nhẹ lên thái dương nàng “Nàng ngủ tiếp đi, ta đi tiền viện nghị sự, lát nữa sẽ trở về ăn sáng với nàng.”
Ai biết Cố Thiền đột nhiên ngồi dậy, động tác kiên quyết dứt khoát, dọa Hàn Thác nhảy dựng lên.
“Ta hầu hạ Vương gia rửa mặt mặc quần áo.”
Cố Thiền vuốt mắt, chỉ mặc quần áo ngủ đã nhảy xuống giường.
Làm hiền thê, trừ phân phòng ngủ, thủ lễ cấm dục còn phải hầu hạ phu quân.
Hàn Thác đau lòng cho nàng, tất nhiên muốn nàng ngủ thêm một lúc nữa, có thể thấy được nàng tỉnh dậy thoái mái như vậy cũng không từ chối, dang hai tay ra cho nàng mặc quần áo cho.
Xưa nay Cố Thiền chưa từng làm chuyện này, đương nhiên vô cùng không quen, khó khăn bận rộn mộthồi cuối cùng cũng miễn cưỡng mặc xong.
Mặc xong áo choàng, lại cầm thắt lưng đến buộc cho hắn, cuối cùng còn không quên dùng tay nhỏ phủi phủi nếp nhăn trên áo cho hắn.
Lúc phủi nếp nhăn trên vạt áo, không tránh khỏi phải ngồi chồm hỗm xuống thấp. Lúc Cố Thiền ngồi xuống không thấy có gì khác thường, nhưng lúc đứng lên lại cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, ngất đi.