Con ngựa trên xe của hắn ngàn chọn một có tiếng cả ngày chạy cả ngàn
dặm, làm sao một con ngựa tùy tiện khác có thể đuổi theo được.
Đến ngã ba đường, Cố Phong nhìn xuống dưới, muốn từ bánh xe để lại nhìn
ra xe ngựa đi hướng nào, nhưng tuyết rơi quá lớn, một lát tuyết đọng
liền đem dấu vết che giấu không còn một mảnh, đúng là cái gì đều nhìn
không ra.
Cố Phong không có biện pháp nữa, hắn chưa bao giờ chịu qua chờ đợi suy
sụp, lo lắng, phẫn uất, tự trách, luống cuống, đủ loại cảm xúc cùng nhau xông tới, bỗng dưng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng hét lên đau đớn.
Cố Thiền giờ phút này có thể nói rất can đảm.
Khi con ngựa chấn kinh liều lĩnh dốc toàn lực chạy đi, xe ngựa một đường cuồng điên không dừng, Cố Thiền căn bản khống chế không được thân thể
của mình, bị hung hăng đánh lên vách tường xe.
Nàng cảm thấy ình hẳn là nên xuống xe, nhưng căn bản không thể đi xuống, ngồi ở trong xe, lại lo lắng hãi hùng, không biết được khi nào sẽ bị
tung ra ngoài xe, đến lúc đó cho dù không tan xương nát thịt, cũng phải
đứt tay đứt chân, hoàn toàn thay đổi.
Đang không biết phải nên làm như thế nào, xe đột nhiên dừng lại, Cố
Thiền không kịp nghĩ, lập tức ôm lò sưởi tay nhảy xuống xe ngựa.
Tuyết lớn như lông ngỗng bay xuống, gió lạnh gào thét quất ở trên mặt, đau như dao cắt.
Xuống xe, tình cảnh tựa hồ cũng không tốt hơn, nhưng con ngựa tuyệt đối
không biết điều, không đợi nàng kịp ra quyết định đổi ý, giành trước
liền triển khai bốn vó lại chạy đi, nhanh như chớp biến mất vô tung, chỉ để lại Cố Thiền cô đơn lẻ loi một mình.
Nàng nương theo phản quang trên lớp tuyết đọng đánh giá bốn phía, trừ bỏ trắng xoá một mảnh thì không có cái khác.
Cố Thiền hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, nước mắt ào ào chảy
ra, di chứng bị kinh hách cũng hiển hiện ra, cả người run run, tay chân
như nhũn ra, đứng thẳng không được, bùm một tiếng ngã ngồi ở trong
tuyết.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng khóc đủ, đột nhiên ý thức được
không thể ngồi chờ chết, muốn đứng lên, mới phát hiện thân thể sớm đông
cứng, không thể động đậy.
Tuyết ngừng lại, trong bầu trời đêm đen như mực dâng lên một vòng sáng ánh của trăng tròn.
Không có vì sao nào gia nhập, lò sưởi trên tay dần dần nguội đi, nguồn nhiệt duy nhất không còn, chỉ còn lại 1 thân bị rét lạnh.
Xa xa có tiếng vó ngựa vang lên, Cố Thiền chuyển động chiếc cổ cứng
ngắc, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, chỉ thấy một người một
con ngựa đang đi tới, khoảng cách không rõ.
Đối phương có lẽ vốn không hề thấy nàng.
Hy vọng thất bại, Cố Thiền gục đầu xuống, vẫn là tư thế ngồi ôm chân.
Đại khái hôm nay mình sẽ phải bị đông lạnh chết ở trong này, chỉ là
không biết lúc nào mình là sẽ chết, bước trên đường hoàng tuyền, hay khi vừa mở mắt liền trở lại Phượng Nghi cung, phát hiện cái gọi là trọng
sinh chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng viễn vông.
Khi đang suy nghĩ miên man, tiếng vó ngựa lại vang lên nữa, cho đến khi có người dừng lại trước nàng.
Cố Thiền mờ mịt ngẩng đầu.
Trên thân ngựa trắng có một người, một thân áo khoác hồ cừu bay ở trong
gió, đầu đội bạch ngọc quan, gương mặt thanh nhã, đẹp như một thiên
tiên, không phải Tĩnh vương Hàn Thác thì còn có thể là ai.
Tình cảnh này, trong lòng Cố Thiền một mảnh lung tung, nói không rõ rốt
cuộc cảm thụ ra sao, hốc mắt nóng lên, lệ vừa mới ngừng liền muốn chảy
xuống.
Hàn Thác ngồi ở lưng ngựa, đôi mắt phượng sắc bén như lửa, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu rồi mới cất tiếng nói:“Cố Thiền?”
Tuy chỉ hai chữ, ngữ khí lại tràn đầy do dự kinh ngạc.
Cố Thiền hoảng hốt.
Hắn làm sao có thể nhận thức được nàng?