Editor: huyetsacthiensu
Cố Thiền từng nghe Chương Tĩnh Cầm đề cập đến, Tĩnh vương phủ từng là nhà riêng của cụ phú Vũ anh Bá Hầu tiền triều, tốn mấy trăm ngàn lượng bạc để xây dựng, vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Lúc đó chỉ là cuộc nói chuyện phiếm giữa các tiểu thư khuê các, đơn giản chỉ là tò mò đối với những thứ xinh đẹp mà thôi.
Bây giờ đặt mình vào câu chuyện mới biết tất cả những ngôn ngữ cùng tưởng tượng trước đây không là gì đối với nơi xa hoa này.
nói đến vị trí, Tĩnh vương phủ nằm ở phố lớn Nam trì, là đoạn đường cao cấp nhất của U châu, chính là… một căn nhà Tứ hợp viện bình thường ở đây giá khởi điểm cùng phải hơn vạn lượng bạc. Hơn nữa, bởi vì ở gần cung tiền triều, cho nên nếu không phải là vương tôn quý tộc thì cho dù ngươi có ném cả núi vàng núi bạc cũng không mua được một căn nhà ở đây.
Tĩnh vương phủ được xây ở đoạn đường đắt giá như này chưa tính, diện tích còn rất lớn, hơn hai nghìn năm trăm mẫu.
Bên trong phủ có tổng cộng mười ba đại viện cùng chín tiểu viện, cái gọi là kích thước cũng không phải là dựa theo diện tích để phân chia, mà là lấy sự xa hoa của mỗi phòng để phân chia. Đại viện chính thất đều là bảy, sự xa hoa thay đổi từ năm đến bảy. Tiểu việm chính thất lại là năm, sự xa hoa cũng thay đổi từ ba đến năm.
Đây mới chỉ là sân viện của các chủ tử.
Còn hơn hai mươi tòa sân viện ở phía ngoài, hoặc là được dùng để làm phòng giặt quần áo, phòng tắm, hoặc là dùng để làm nhà bếp, hoặc để cho người hầu thị vệ cùng cấp bậc ở cùng với nhau, cũng có căn để cho những ma ma thị vệ cấp bậc cao hơn ở một mình.
Hơn nữa bên trong Vương phủ còn có sáu sáu ba mươi sáu phong cảnh, hoặc là hồ sen, hoặc là đỉnh núi Mai Lâm, hoặc là những dòng nước uốn lượn, không phải là ít.
Hàn Thác sống ở Tam Khác đường tất nhiên là viện xa hoa nhất trong Vương phủ, nằm ở phía Đông Nam của Vương phủ. Tiền viện cũng có chỗ cho thị vệ trực đêm nghỉ ngơi, hơn nữa còn có nhà bếp nhỏbên trong viện. Sau khi tiến vào trong cổng là thư phòng, sảnh đường tiếp khách, phòng nghị sự ở bên ngoài, đi qua thùy hoa môn mới đến sân sau.
Theo quy chế của Hoàng gia, Thân Vương cùng thê thiếp dựa theo thân phận mà ở, cho nên Vương phi được chuẩn bị chỗ ở là Tử Vận Sơn viện, ở phía Bắc của Tam Khác đường, theo thân phận mà đi lên núi, chính thất địa vị cao nhất nên phong cảnh chỗ ở cũng tốt nhất.
Có điều, Cố Thiền căn bản cũng không vào ở.
Hàn Thác trực tiếp sai người mang tất cả đồ dùng của nàng chuyển vào trong Tam Khác đường.
Còn người nàng, tất nhiên là hắn trực tiếp ôm vào.
Trời cao Hoàng đế ở xa, Nguyên Hòa đế đương nhiên không quan tâm được nhiều như vậy.
Trong phủ lại chỉ có hai chủ nhân là hai người, chỉ cần hai người đồng ý, ai dám nói chữ “không” chứ.
***
Lúc đến Vương phủ thì mặt trời đã lặn, Hàn Thác còn có công vụ, tự đến thư phòng xử lý, Cố Thiền cũng tự mình vào phòng tắm tẩy rửa bụi bặm trên đường đi.
Tam Khác đường có tổng cộng bảy phòng chính, phòng tắm ở tận cùng phía Tây, bể tắm lát đá cẩm thạch giống với bể tắm trong Vương phủ ở Kinh thành, nhưng lớn hơn nhiều, rộng một trượng, dài hai trượng (1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m); có một đường nước bằng đồng dẫn nước từ phòng trà nước phía sau vào bể tắm, một ngày mười hai canh giờ đều có nước nóng để dùng.
Bể lớn, nước nóng được dẫn vào nhiều, Cố Thiền ngâm mình trong nước nóng cũng có cảm giác mình sắp bay lên rồi, sau khi giảm bớt mệt mỏi chợt nhớ đến chuyện đã xảy ra với những con cá nhỏ trông hồ ở suối nước nóng ở hành cung, vốn người nàng đã bị hơi nước nóng bốc lên làm cho da dẻ phớt lên màu hồng nhạt thì trong nháy mắt lại hồng thêm mấy phần.
Nếu nàng chỉ nghĩ lại chuyện đó thì cũng thôi đi, nhưng chẳng biết vì sao, thân thể lại vì những ký ức đó mà hiện lên những thay đổi.
Sau những việc diễn ra những ngày qua, Cố Thiền đã quá quen với sự thay đổi này, đột nhiên phát hiệnmình sẽ càng chủ động khát vọng, nàng hoàn toàn không thể tiếp nhận, im lặng tự mình trượt xuống đáy bể.
Có điều vừa mới chìm xuống đã bị người vươn tay ra kéo lên.
Mở mắt ra nhìn, Hàn Thác đang ngồi trên ghế đẩu bên cạnh bể, cười nhìn nàng “Đây là đang tắm thìngủ gật sao? Xem ra sau này không thể để nàng tắm một mình nữa.”
Hai người cùng tắm, cuối cùng không thể chỉ là tắm rửa bình thường…
Trải qua hơn một tháng tân hôn, Cố Thiền cũng đã quá rõ.
Câu này không thể tiếp lời, nàng chỉ nói “Vương gia đến tắm rửa sao? Ta đã tắm xong rồi, nhường cho Vương gia.”
Giũ khăn bông ở trong khay sứ trắng, thấy Hàn Thác vẫn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, cuối cùng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ “Chàng quay ra chỗ khác trước đi.” Cố Thiền nói với Hàn Thác.
Trả lời nàng là quần áo của hắn không tiếng động rơi xuống đất, tiếp theo chính là tiếng người xuống nước.
Sau khi tất cả đã kết thúc, Cố Thiền mệt đến mức không mở nổi mắt ra, tâm tình cũng suy sụp. Nàng thật sự phản kháng, nhưng sức Hàn Thác quá lớn, rấ dễ dàng đã có thể trấn áp nàng. Thân thể của nàng cũng không nghe theo nàng, hoàn toàn ngược lại với ý chí của nàng.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, núp ở trong chăn, cả đầu cũng chôn ở dưới gối.
Hàn Thác giống như vẫn chưa thỏa mãn, ôm lấy nàng từ phía sau, xoa xoa một hồ, ý đồ không cần nóicũng biết.
”Ta mệt mỏi quá, không còn sức nữa rồi.” Cố Thiền uất ức nói, nũng nịu kháng nghị.
”Nàng chỉ cần nằm là được, cứ để ta ra sức.”
hắn nói như vậy, cũng thật sự hành động “Có nhớ lần đầu tiên nàng đến đây là lúc nào không? Lúc đó ta cũng sắp không nhịn được, đã nghĩ sẽ ở trên giường này, giữ lấy nàng thật tốt…”
Cố Thiền thật sự trùm gối mềm lên đầu, không muốn nghe hắn nói linh tinh nữa…
***
Sáng sớm ngày thứ hai, được Hàn Thác giúp đỡ, Cố Thiền nhận lấy sự ra mắt của các quản sựn trong Vương phủ.
Các quản sự ở tiền viện đều trực tiếp báo cáo với Hàn Thác. Những người này không do Cố Thiền phụ trách nhưng cũng đều đến trước mặt nàng để giới thiệu về mình và để nàng biết mặt.
Nhưng những ma ma trong nội viện thì không như vậy, Cố Thiền là Vương phi, là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng, cần phải quản lý những việc ở nội viện trong Vương phủ. Sau này những ma ma này cũng phải nghe theo lệnh của nàng, tất nhiên không thể không báo cáo mọi việc với nàng một cách cẩn thận tỉ mỉ được.
Hàn Thác đã sớm sắp xếp phòng ở phía Tam Khác đường, sắp xếp thành phòng khách nhỏ và thư phòng cho Cố Thiền làm việc.
Cố Thiền ngồi ở trên giường nhỏ, dưới đất là năm ma ma đứng thành hai hàng. Người đứng đầu lớn tuổi nhất, tóc hoa râm là Lý ma ma, trước đây trong Vương phủ không có nữ chủ nhân, tất cả mọi việc trong nội viện đều do Lý ma ma quản lý. Những nội dung hôm nay chủ yếu là do bà nói lại cho Cố Thiền biết.
Bốn người đứng phía sau, theo thứ tự là ma ma chuyên dạy lễ nghi cho hạ nhân, ma ma phụ trách phòng bếp, ma ma phụ trách quần áo trang sức, cuối cùng là ma ma phụ trách nhà kho.
Các nàng cũng không có chuyện cần bàn giao với Cố Thiền, cũng chỉ đến để ra mắt, còn đợi Vương phi tiếp tục phân công công việc. Dù sao Tân Vương phi có lẽ sẽ có tâm phúc của chính mình, không muốn dùng người cũ.
Chuyện đầu tiên là tiếp nhận việc sắp xếp trong Vương phủ của Lý ma ma, là việc đương nhiên ở đây, Cố Thiền cũng chưa từng giả vờ từ chối khách khí, chỉ nói “Từ trước đến nay các ngươi làm như thế nào thì bây giờ vẫn tiếp tục, vẫn báo cáo mọi chuyện với Lý ma ma, nghe theo sự sắp xếp của Lý ma ma.
Đây cũng không phải là ý của Cố Thiền mà là được Ninh thị dặn dò hôm lại mặt.
Hàn Thác ra ở riêng cũng đã mười năm, nhất định có người quản lý mọi chuyện, Cố Thiền còn nhỏ, không có kinh nghiệm quản lý nhà cửa, xử lý mọi việc nhất định không chu đáo bằng đối phương, chẳng bằng biến họ thành người của mình. Ngoài mặt là Cố Thiền tiếp nhận việc nội viện, nắm quyền trong tay, nhưng thực tế vẫn để cho người cũ làm, nàng chậm rãi học tập, sau khi quen việc rồi tính sau.
Đương nhiên, cũng phải xem nhân phẩm của đối phương như thế nào. Nếu như là loại nô tài bắt nạt chủ nhân mới, cậy già lên mặt, vậy thì không cần cho bọn họ mặt mũi, trực tiếp thay người; nếu gặp được người biết tiến biết lui, hiểu chuyện giữ lễ thì có thể nhờ cậy.
Nhưng Lý ma ma lại từ chối nói “Vương phi, lão nô đã nhiều tuổi, thân thể lại có nhiều bệnh tật, những năm nay đã cố gắng gượng, chỉ chờ Vương gia sớm thành thân sẽ trao trả mọi việc lại cho Vương phi. Cho nên, xin Vương phi thông cảm, nhận lại mọi việc lão nô đang làm để cho lão nô rời phủ dưỡng lão.
Cố Thiền nghe xong hết sức hài lòng, vừa rồi nàng đã làm theo lời dạy của Ninh thị lùi một bước để tiến hai bước, thăm dò. Nếu như Lý ma ma không từ chối, có nghĩa là bà ta lưu luyến quyền lực, không nên dùng.
”Lý ma ma, Vương phủ to lớn như vậy, mọi chuyện đều vô cùng phức tạp, trong một thời gian ngắn ta cũng chưa biết làm như thế nào, còn cần ngươi hướng dẫn.” Cố Thiền từ từ nói “Ta đã nghe Vương gia nói, từ khi chàng ở trong cung ngươi đã hết lòng chăm sóc cho chàng, sau khi ra ở riêng lại nhờ có ngươi xử lý mọi việc trong phủ đâu ra đấy, trong lòng Vương gia cảm kích, muốn nuôi ngươi một đời.”
Lý ma ma lại từ chối, cuối cùng thấy ý Cố Thiền đã quyết, không muốn thay đổi cho nên coi như thôi.
Sau khi ăn trưa xong, Cố Thiền nói việc này lại cho Hàn Thác, hắn nghe xong thì khen nàng “không ngờ Xán Xán đã lớn thật rồi.”
hắn cũng không có ý nói cái đó.
Cố Thiền lại nghe ra ý khác, cúi đầu nhìn hai ngọn núi nhỏ của mình, đỏ mặt quở mắng hắn “Người ta đang nói chuyện đứng đắn, sao chàng lại… Sao lại chỉ nghĩ đến những thứ này.”
”Ta nói chính là nơi này.” Hàn Thác thu hết cử động của Cố Thiền vào trong mắt, cười cười vò đỉnh đầu nàng “Nếu không nàng cho rằng ta đang nói đến cái gì? Ta nói chuyện nghiêm chỉnh cũng không được, ngược lại có phải nàng đang nghĩ đến chuyện gì không đứng đắn đúng không?”
Lúc này làm sao Cố Thiền có thể nói được câu gì nữa, che mặt chạt vào trong phòng ngủ.
Hàn Thác đuổi theo, ôm ngang hông nàng đặt lên giường “Xưa nay Bản Vương luôn tri kỉ, nếu Vương phi muốn không đứng đắn, Bản Vương sẽ thuận theo nàng, cùng nàng làm chuyện không đứng đắn.”
nói xong thì vươn tay bao phủ lên nơi mềm mại nhào nặn “Để Bản Vương kiểm tra xem, chỗ này có phải lớn lên thật rồi không…”
Cố Thiền ở trên giường lăn qua lăn lại, trốn xung quanh, Hàn Thác nhìn dáng dấp nàng e thẹn đáng yêu, làm sao chịu buông tha, không thể thiếu việc bắt lấy nàng ăn uống no nê.
Có câu giường càng tốt, lực càng đủ, giường lớn vang lên những tiếng kẽo kẹt, cả canh giờ chưa từng ngừng lại.
Phòng ngủ ở phía Tây, Bích Lạc cùng Bích Linh đứng canh bên ngoài, ở giữa cách một căn phòng, mọi âm thanh đều lọt hết vào tai.
Hai người đã sớm quen với những cử chỉ thân thiết của Vương gia và tiểu thư nhà mình, tuy rằng khó tránh khỏi xấu hổ nhưng cũng không có phản ứng gì, chỉ đứng ở hai bên như bình thường, chờ sau khi bên trong xong việc gọi vào hầu hạ.
Trong lúc hai người đang trừng mắt ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi thì nghe thấy trên hành lang bên ngoài nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Giản ma ma đang chậm rãi bước đến.
Giản ma ma khoảng bốn mươi tuổi, tuổi không lớn lắm, tai thính mắt tinh, tiếng động bên trong phòng ngủ đương nhiên nghe được rõ ràng. Từ nhỏ bà ta đã hầu hạ Ninh hoàng hậu, đương nhiên hiểu tiếng động này từ đâu mà có, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói “đang ban ngày ban mặt, sao có thể như vậy… Các ngươi cũng không biết khuyên nhủ Vương phi.”