Editor: Mễ Đồng
Tương tư mong nhớ, khẩn cấp muốn gặp mặt Cố Thiền một lần.
Tuần tra xong trạm sau biên giới, Hàn Thác liền đi khỏi đại đội, ngựa chay không ngừng trở về Đại Đồng.
Vì đi đường nên đã nhuốm vẻ mệt mỏi, vừa đến đại môn Mặc viên liền nghe thấy tiếng đàn boong boong.
hắn hai ngày một đêm chưa từng chợp mắt, ý nghĩ mơ hồ, cơ bản chưa từng nghĩ lại, tưởng Cố Thiền cố ý ở đó chờ, là đang đàn cho hắn nghe.
Theo dấu tiếng đàn đi vào thủy các, quả nhiên nhìn thấy có một nữ tử dựa vào bàn đánh đàn, nhưng người đưa lưng về phía hắn, hắn nhìn không rõ mặt, nhưng thân hình mười phần giống với Cố Thiền.
Cố Thiền có rất nhiều quần áo trang sức, Hàn Thác không có khả năng nhớ hết trong đầu một cách rõràng. Nhưng từ sau khi thành hôn nàng thích nhất điều gì hắn đều nhớ rõ ràng, lúc nào cũng là do hắngỡ đi từng cây trâm gài tóc, tự tay chia rẽ búi tóc của nàng.
Lúc này lại nhìn thấy kiểu tóc của nữ nhân bên trong nội các, hắn lại không nghi ngờ, lúc nào cũng chỉ nhớ đến vị hiền thê của mình.
Vừa kéo người kia đứng lên, Hàn Thác liền biết không đúng là người hắn nhớ, hắn cũng bị dọa cho nhảy dựng, nhưng chưa kịp buông tay, chợt nghe từ phía sau phát ra tiếng thét chói tai.
Vừa xoay người liền đối điện với gương mặt tái nhợt của Cố Thiền......
Nàng chạy đi,hắn liền đuổi theo.
Hàn Thác biết Cố Thiền luôn suy nghĩ điều gì, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến việc làm cho nàng phải thương tâm khổ sở, nhưng mà hôm nay không ngờ lại xảy ra hiểu lầm, đương nhiên hắnmuốn giải thích rõ ràng, không thể làm cho nàng tự nhiên không có việc gì lại rơi lệ.
Nhưng lại xuất hiện một đôi tay mềm mại nắm lấy cánh tay của Hàn Thác, nắm chặt hắn không buông.
Hàn Thác trừng mắt nhìn qua, đúng là do hắn đã nhận nhầm người.
“Vương gia, ngài không cần lo lắng, Vương phi là người có tâm tính như đứa trẻ, dễ dàng nóng giận, vì yêu phát giận, nếu Vương gia đồng ý, tì thiếp xin nguyện ý thay Vương gia khuyên nhủ Vương phi thậttốt.”
Hàn Thác nhíu mày, hắn chưa từng nói ra thân phận của Cố Thiền, nữ nhân này làm sao mà biết được?
Giang Liên Nam lại hiểu lầm rằng Hàn Thác đồng ý, nghĩ đến cái nhíu mày kia là nhằm vào Cố Thiền, nàng càng muốn thể hiện mình là người thấu tình đạt lý, là một người lương thiện,“Vương gia, ngài yên tâm, tì thiếp khi còn bé từng là bạn tâm giao của Vương phi, hiểu biết tính nết của nàng mười phần, nhất định có thể giúp cho Vương gia giải quyết ưu phiền.”
nói xong liền dùng đầu dựa vào cánh tay lớn của hắn, hai má cọ vào, nàng ta hiểu quá rõ nhược điểm của nam nhân.
Tuy rằng sự việc hôm nay không phải là do nàng cố ý sắp xếp, nhưng cơ hội đã đưa lên miệng, nào có lý nào nàng lại tự nhiên buông tha.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở chỗ này?” Hàn Thác chán ghét rút cánh tay ra, hỏi trực tiếp.
Giang Liên Nam ngây cả người, mới dịu dàng nói:“Vương gia, ta là Thanh Thanh, ngày ấy lúc Vương gia uống rượu tẩy trần, ta còn từng đánh đàn góp vui.”
Hàn Thác nhớ rõ sự việc ngày ấy, nhớ rõ từng có người đánh đàn nhảy múa, cũng nhớ rõ Nhâm Tường này đem những ca cơ, vũ cơ này dâng tặng cho hắn.
Thế nhưng, hắn hoàn toàn không có ấn tượng với Giang Liên Nam.
Từ sau khi Hàn Thác khai phủ năm mười sáu mười bảy tuổi, liền không ít người tìm cách dâng tặng mỹ nữ cho hắn , hắn không thể nào có khả năng nhận hết được.
Đại đa số hắn đều đã cự tuyệt. Có khi bởi vì có mục đích khác, hắn liền biểu hiện trên mặt không nhận cũng chẳng từ chối, sau đó cũng sẽ nghĩ cách đuổi người này đi.
Nhâm Tường này tặng cho hắn ba nữ nhân, Hàn Thác cũng tính sẽ giống như thế, hơn nữa lần này hắnngay cả nói cũng không nói, cho đến khi rời khỏi Sơn Tây, cũng không mang người đi, cho nên hắn căn bản không để chuyện này ở trong lòng, không thể nào nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
Nhớ tới bộ dạng ủy khuất vừa khóc vừa chạy đi của Cố Thiền, trong lòng Hàn Thác vừa đau vừa sốt ruột, cô nương ngốc kia thường để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu hắn chậm trễ hai bước, không biết nàng sẽ khổ sở thành dạng gì rồi.
không muốn để sự việc chậm trễ, Hàn Thác liền cất bước rời đi.
Giang Liên Nam cũng không định buông tha cơ hội trời ban này, trò cũ lặp lại, lại tiếp tục dây dưa,“Vương gia một đường...... A......”
Hàn Thác trực tiếp đẩy người kia ra.
Giang Liên Nam không đề phòng,liền ngã xuống.
Đợi đến lúc nàng có thể đứng lên, đã không thấy bóng dáng của Hàn Thác.
*
Cố Thiền chạy đi xa lắm liền dừng lại.
Nàng thật hận bản thân khi không lại chịu thua kém, thực sự vẫn chưa đem chuyện lúc đó làm sáng tỏ?
Lúc gặp chuyện không thể lại khóc lóc náo loạn, không thể làm phiền Hàn Thác, làm cho hắn phiền chán, vì cớ gì sự việc đến trước mắt lại làm không được?
Nàng không phải là hiểu rõ Hàn Thác không có khả năng vĩnh viễn sẽ không có người khác sao?
Nhưng mà,tại sao lại muốn gạt nàng cơ chứ?
Nếu hắn nhất định phải có người khác, nếu nàng không vui vẻ, thì phải làm thế nào đây?
Tại sao lại giả vờ rằng đi tuần ta biên cương trước, lại ngầm cùng Giang Liên Nam bên nhau?
Ngô, là hắn gạt người, tại sao nàng lại muốn chạy?
Nàng nên hỏi hắn cho rõ ràng, nhìn hắn hỏi tại sao phải như thế.
Lúc đó, Cố Thiền liền xoay người trở về, ở hành lang cuối cùng lại gặp Hàn Thác.
Hai người đều cùng dừng bước, ở nên đèn đuốc sáng, nhìn đối phương chăm chú.
trên mặt Cố Thiền còn đọng nước mắt.
Hàn Thác vừa mệt lại gặp phải chuyện thế này, sắc mặt cực kỳ kém.
Cả hai người ai cũng đều có trạng thái không tốt.
Chính minh mới là người chiếm được ưu thế, nên phải tự tạo ra tư thế có mười phần khí thế, Cố Thiền tưởng tượng phải bày ra một tư thế rất khí phách, nhưng vóc dáng của nàng rõ ràng là thua kém, nàng phải ngửa đầu mới có thể cùng Hàn Thác đối diện.
Rơi vào đường cùng, trường hợp này nàng chỉ có thể dựa vào âm thanh, cố hết sức nói lớn tiếng, hy vọng tạo ra đủ khí thế,“Ngươi......” Mới nói một chữ, nàng liền bị Hàn Thác ôm lấy.
“Ngươi làm cái gì” rõ ràng là nàng còn muốn chất vấn hắn , nên nàng đương nhiên không muốn cho hắn ôm, nên giãy dụa không ngớt,“Ngươi thả ta xuống dưới!”
Hàn Thác vững vàng ôm nàng, trầm giọng nói:“không phải là như những gì nàng nghĩ, ta nhận sai người, tưởng rằng nàng ta là nàng.”
Chỉ một câu, người đang ở trong lòng hắn liền an tĩnh lại, nhưng chỉ được một lúc, nàng lại đặt câu hỏi:“Nhưng mà...... Chàng tại sao lại ở đây, không phải chàng nói là muốn đi nửa tháng hay sao?”
“Ta nghĩ đến nàng,” Hàn Thác nói một cách ngắn gọn, lại nói ra được trọng điểm,“Hai ngày một đêm ta không ngủ, gấp gáp cưỡi ngựa trở về.”
Hai cánh tay mềm mại quấn lấy cổ hắn.
“Vương gia, người thả ta xuống đây đi,” trong mắt Cố Thiền lại nổi lên hơi nước, lần này không phải là vì trong lòng khổ sở, mà là đau lòng,“Người như vậy rất mệt......”
“không đâu!” Hàn Thác cự tuyệt nói,“Buông nàng ra nàng lại chạy lung tung, sau này sẽ đem nàng cột vào người, để xem nàng còn có thể chạy tới chỗ nào.”
Vậy thì buộc thế nào đây?
Trói lại rồi còn có thể ra ngoài sao?
Làm như vậy chẳng khác nào lâm vào chỗ chết đây......
Cố Thiền liền nắm cánh tay Hàn Thác thật chặt, đi qua đặt cằm ở trên hõm vai của hắn.
Nhưng mà, nếu hai người thật sự có thể cùng ra cùng vào, một chút cũng không tách ra, cũng rất tốt.
Nàng đang xuất thần, bỗng nhiên muốn phát điên một chút, vì tai nghe thấy Hàn Thác hùng hổ hỏi:“Nàng đang nghĩ cái gì? Vì sao không nói lời nào?”
Cố Thiền bị hắn làm cho hoảng sợ, ủy khuất nói:“Người hung dữ như thế để làm gì?”
“Ta tức giận.” Hàn Thác đáp,“Bởi vì nàng không hề tin tưởng ta.”
“Ta không có.” Cố Thiền biện bạch.
Hàn Thác liền không buông tha chiều ý nàng,“Còn nói không có, vậy vừa rồi là nàng đang làm gì, vì cái gì mà khóc, vì cái gì mà chạy, hả?”
“Ta nghĩ đến...... Ta khổ sở......”nói đến điều này nàng đã không còn một chút khí thế nào, cúi đầu đứng lên giải thích.
“Ta đã đồng ý với nàng điều gì, nàng không nhớ rõ sao?” Hàn Thác lại nói.
“Ta nhớ rõ,” Cố Thiền nhỏ giọng nói,“Nhưng là những gì người nói chưa có hiệu quả bao lâu...... Vương gia, nếu có một ngày, người có người khác......”
Hàn Thác đột nhiên cúi đầu, ở trên trán nàng đụng một cái, đau đến mức Cố Thiền phải kêu lên.
“không có người khác, chỉ có nàng,” Hàn Thác dừng một chút,“Vĩnh viễn.”