Độc Sủng Thiên Kim Nô

Chương 1: Chương 1




Trong năm Khang Hi triều Thanh, Tây Vực.

Lúc này Tây Vực một mảng hỗn loạn, quân Thanh và quân đội Chuẩn Cát Nhĩ đang giao chiến kịch liệt, vì tranh đoạt miếng đất Tây Vực này, mấy năm liên tục đánh trận không ngớt.

“Giết nha ──”

Trận chiến này đánh từ buổi trưa, mãi cho đến lúc mặt trời chiều sắp lặn về đằng tây, còn chưa thấy ngừng, quân đội hai phe giết đến ngươi chết ta sống, trên chiến trường xác chết trải rộng, không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, giống như Địa Ngục nhân gi­an.

Đột nhiên trong lúc đó, một trận gió lớn cuồn cuộn nổi lên gió cát mãnh liệt, che lại tầm mắt hai phe, cái gì cũng không nhìn thấy, tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu, gió cát mạnh này tới quá đột ngột, gió lớn thổi trúng làm bọn họ hỗn loạn, cơ hồ chân đứng không vững.

“Đáng chết! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Phải ổn định, tuyệt không thể rối loạn vị trí!”

Gió cát mạnh cuồng quét một thời gi­an, rốt cục có dấu hiệu dần dần bình ổn, tầm mắt chậm rãi khôi phục, nguyên bản cảnh tượng bị gió cát bao trùm ở bốn phía, cũng dần dần trở nên rõ ràng, tất cả sắp khôi phục bình thường.

Sau khi bão cát hoàn toàn bình ổn, một nữ nhân không nên xuất hiện ở chiến trường lại đang hiện thân sau gió cát mạnh, vẻ mặt kinh ngạc, ngây ngốc ngồi ở giữa chiến trường, sợ tới mức không có bất kỳ phản ứng gì.

Đổng Trinh Hoa không dám tin, nhìn cảnh tượng trước mắt, giết chóc rõ ràng đang trình diễn ở trước mắt nàng, có thể thấy được đao nhuốm máu sáng chói chung quanh, được binh lính cầm ở trên tay, cắm trên mặt đất, cắm ở trên người binh lính ngã đã xuống đất không dậy nổi, hình ảnh tàn khốc đáng sợ tới cực điểm.

Đầu của nàng trống rỗng, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nàng rõ một khắc mình bị cát lún nuốt hết, mất đi ý thức, không nghĩ tới mở mắt ra lần nữa thì lại phát hiện mình đã đặt mình trên chiến trường xa lạ, hơn nữa nàng xem đến chiến giáp trên người một phe binh lính trong đó, còn có lá cờ tung bay trên chiến trường, kia rõ ràng chính là ── Chính Bạch Kì của quân Thanh[1]!

Cờ Chính Bạch Kì của quân Thanh... chẳng lẽ nàng không chết, còn... Xuyên qua thời không về tới Thanh triều?

“Giết nha ──”

Tiếng gào thét đáng sợ từ bốn phía nhất thời thức tỉnh thần trí Đổng Trinh Hoa, nàng nhìn thấy binh lính dị tộc không phân tốt xấu hướng nàng nhào tới, nàng sợ tới mức nhảy qua bên cạnh, mạo hiểm tránh thoát đao lớn đang chém xuống, nàng muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng chân lại nhũn ra căn bản không dùng được lực, chỉ còn lại hơi sức thét chói tai, “A ── cứu mạng nha ──”

Vì sao nàng lại chạy đến loại địa phương này? Cho nên nàng phải chết sao? Chẳng qua không phải là bị cát lún chết, mà là bị người cổ đại chém chết?

Nếu đều phải chết, cần gì trải qua hai lần thủ tục? Chẳng lẽ không thể rõ ràng một chút sao?

Binh lính dị tộc nhìn thấy vừa rồi không chém tới nàng, lại hướng nàng vung đao xuống, giờ phút này nàng không né tránh được nữa, chỉ có thể ngồi cứng ở tại chỗ tiếp tục thét chói tai, “A ──”

Bá một tiếng, một đạo máu đỏ tanh ấm áp vẩy ra đến trước ngực Đổng Trinh Hoa, nàng sợ tới mức ngay cả thanh âm thét chói tai lúc trước đều không phát ra được nữa, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một nam nhân mặc chiến giáp Chính Bạch Kì (trắng tinh từ trên xuống =]]) mạnh mẽ vung đao, trong nháy mắt đã chém chết binh lính dị tộc, không lưu tình chút nào, sát khí kinh người.

Hắn đưa lưng về phía nàng, bóng lưng cao lớn kia có chứa cảm giác áp bách mãnh liệt, làm cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, ngay sau đó lại có vài tên binh lính dị tộc hướng về phía hắn chém tới, hắn cũng ra tay tàn nhẫn làm cho bọn họ một đao bị mất mạng, chiến giáp màu trắng sớm dính lên vô số máu tươi, nhìn không ra màu sắc vốn có.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, như là phải chiến đấu bằng bất cứ giá nào không cần đến mạng, mỗi một đao đều dùng hết toàn lực, không giữ lại chút nào, giống như ở trên chiến trường kiệt lực mà chết cũng không để ý.

Đổng Trinh Hoa chỉ ngây ngốc nhìn hắn toàn thân đẫm máu chiến đấu hăng hái, trong đầu chỉ hiện lên một cái ý nghĩ ── hắn căn bản chính là không muốn sống nữa, là cố ý đến trên chiến trường tìm chết!

“Đáng chết! Trên chiến trường vì sao lại có nữ nhân xuất hiện?” Thịnh Hạo(#Ami: nam chính nha, nha, anh hùng lạnh lùng =]]) rống giận ra tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhân sau lưng một cái, lại đột nhiên giật mình sửng sốt, không thể tin được những gì đang chứng kiến trước mắt.

Làm sao có thể? Bộ dạng nàng giống như... Giống như...

Bị nam nhân toàn thân đều là sát khí đáng sợ này nhìn chằm chằm, Đổng Trinh Hoa cực kì yếu ớt trả lời, “Ta... Ta cũng không muốn xuất hiện ở...”(#Ami: chị ko yếu em mới sợ =]])

“... Ngọc Ly?”

“Ách?” Là ai nha?

Đổng Trinh Hoa thấy lại có binh lính dị tộc hướng hắn chém lại, mà hắn tựa hồ không có ý thức được, chỉ chuyên tâm trừng mắt nhìn nàng, nàng đành phải nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở, “Cẩn thận phía sau ──”

Thịnh Hạo mãnh liệt phục hồi thần trí, ở trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc tránh thoát một khắc nguy hiểm, lập tức đánh lại, lại là một đao làm cho đối phương mất mạng trong nháy mắt.

Hắn tuy rằng đang anh dũng giết địch, nhưng nội tâm lại rung động không giảm, chỉ vì bộ dạng nữ nhân sau lưng giống như Ngọc Ly đã chết năm năm trước, hắn thiếu chút nữa liền thật sự ngộ nhận nàng ta là nàng. (#Ami: thật ra thì... aizzz từ từ ca sẽ biết =]])

Lúc nàng chết mới mười lăm tuổi, nếu như có thể thuận lợi sống sót, hiện tại hẳn là cũng lớn như nữ nhân này, dung mạo rất có thể chính là khuôn mặt hiện tại này của nàng.

Không, hắn không nên si tâm vọng tưởng nữa, là hắn nhìn tận mắt Ngọc Ly chết đi ngay trước mắt hắn, nàng không có khả năng chết đi mà sống lại.

“A ──”

Tiếng thét chói tai của nữ nhân sau lưng lại vang lên, Thịnh Hạo quay người lại, liền thấy được từ phía sau có người muốn tập kích nàng, hắn bất chấp bên cạnh mình cũng có người đang chờ công kích hắn, lựa chọn trước kéo nàng đến bên cạnh mình, vung đao chém chết đối phương, bảo hộ an toàn cho nàng (#Ami: vừa dô là thấy anh hùng cứu mỹ nhân rồi =]]).

Tên còn lại bắt được cơ hội ngàn năm có một này, hướng bả vai Thình Hạo hung hăng chém xuống, hắn đau đến thét lớn một tiếng, cắn răng vung đao trở lại, chém đối phương bị thương.

“A ── ngươi bị thương sao?!” Đổng Trinh Hoa sợ tới mức lên tiếng kinh hô, chiến giáp trên người hắn đều là máu, nàng căn bản là không phân biệt được rốt cuộc có phải là máu của hắn hay không nha. (#Ami: tỷ hơi ngốc thì phải *thở dài* #Trinh Hoa: *trừng mắt*)

“Đừng kêu nữa!” Thịnh Hạo ôm chặt nàng vào trong lòng mình, tập trung tinh thần, cảnh giác quan sát tình huống bốn phương tám hướng, “Nếu ngươi còn muốn mạng sống, thì ngậm miệng của ngươi lại!”

Nàng nhanh chóng vươn tay che miệng mình, nàng cũng rất muốn im lặng nha, nhưng hình ảnh nguy hiểm liên tiếp không ngừng, nếu không thét ra tiếng chói tai để phát tiết cảm xúc sợ hãi, thì có lẽ nàng sẽ bị hù chết cũng không chừng.

Nàng biết hắn là đang bảo vệ nàng, nhưng đi theo bên cạnh hắn, một chút an toàn tương đối cũng không có nha, binh lính dị tộc tre già măng mọc tất cả đều hướng về phía hắn, ở bên cạnh hắn căn bản chính là nguy hiểm nhất nha!(#Ami: ích kỷ nha tỷ >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.