Ngọc Ly ở trong phủ Thịnh
Hạo một hồi lâu, mới lưu luyến không rời chuẩn bị trở về Đoan Quận Vương phủ,
miễn cho bị A Mã nàng phát hiện nàng đi ra ngoài lâu như vậy, sẽ hoài nghi nàng
rốt cuộc đi nơi nào, như vậy sẽ phiền toái.
Thịnh Hạo đưa nàng tới cửa, cùng nàng khó khăn chia lìa, nếu không phải là tự
mình đưa nàng trở về sẽ trở thành rêu rao quá mức, hắn thật muốn cùng nàng đang
quay về Đoan Quận Vương phủ, “Ngọc Ly, trên đường cẩn thận một chút.”
“Đừng lo lắng, ta tới cũng không có chuyện gì, trở về đương nhiên không thành
vấn đề.” Ngọc Ly khẽ cười, chỉ cảm thấy lo lắng của hắn quá nhiều.
“Tóm lại, nàng để ý một chút là được.”
“Đã biết.”
Ngọc Ly ngồi trên xe ngựa rời khỏi phủ bối lặc, sau khi hứa tâm ý với Thịnh
Hạo, nàng đã cảm thấy nỗi lòng vốn trầm trọng của mình, nhất thời thoải mái an
ổn không ít, không hề phiền não.
Tựa như Ngọc Hô nói, chuyện yêu, vốn chính là ích kỷ, nàng chỉ có thể cầm chặt
người nàng muốn, cố gắng đối mặt tất cả cửa ải khó khăn, thẳng đến hai người
rốt cục có thể quang minh chánh đại ở cùng nhau mới thôi.
Nàng sẽ không buông tay, cho dù hoàng thượng cùng Bác Tuyên cản trở ở phía trước,
nàng cùng Thịnh Hạo vẫn là cầm thật chặc tay của nhau, tuyệt không dễ dàng
buông ra!
Nhưng mà vốn xe ngựa đi lại thong thả, giờ phút này lại truyền đến một trận
mãnh liệt lay động, tiếp theo đột nhiên ngừng lại, dọa Ngọc Ly nhảy dựng, ngay
sau đó, nàng liền nghe được thị vệ đi theo tựa hồ rùm beng cùng người nào.
“Các ngươi là ai? Tại sao muốn cố ý ngăn cản đường của chúng ta?”
“Các ngươi muốn làm gì? Chớ tới gần... A ──”
Xe ngựa lại lay động kịch liệt một trận, người đánh xe giống như bị người nào cứng
rắn kéo xuống, Ngọc Ly kinh hồn táng đảm ngồi ở bên trong xe ngựa, hai tay khẩn
trương nắm chặt váy, hoàn toàn không dám nhìn bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện
gì.
Có người cướp xe ngựa? Vì sao? Là nhằm vào nàng? Nàng vừa rồi không có đắc tội
bất luận kẻ nào...
Nguyên bản xe ngựa đình chỉ lại nữa động lại lần, ngay sau đó một nam tử xa lạ
đột nhiên xâm nhập bên trong xe, lấy đao ngắn ra đặt tại trên cổ Ngọc Ly, nàng
sợ tới mức hoàn toàn không dám động.
“Yên lặng chút, đừng nghĩ giãy dụa, bằng không đừng trách ta nhất thời nhỡ tay
cạo sờn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi.”
“Các ngươi... Rốt cuộc là ai?” Ngọc Ly vạn phần khẩn trương trừng mắt nhìn hắn,
chỉ sợ hắn thật sự gây bất lợi đối với nàng, “Ta căn bản là không biết các
ngươi.”
“Ngươi đương nhiên không biết chúng ta, chỉ cần chúng ta quen ngươi là tốt
rồi.” Nam nhân lạnh lùng cười, “Yên tâm, ngươi tạm thời vẫn không có bất kỳ
chuyện gì, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không phản kháng, chúng ta cũng sẽ không
thương tổn ngươi.”
Bọn họ ở bên ngoài Đoan Quận Vương phủ mai phục thật nhiều ngày, mới đợi được
cơ hội tuyệt hảo này, phát hiện Ngọc Ly cách cách chỉ mang số ít tùy tùng cùng
thị vệ xuất môn, thích hợp nhất bọn họ hành động.
Chỉ cần bắt được Ngọc Ly cách cách, kế hoạch của bọn họ liền thành công một nửa,
hành động kế tiếp khẳng định cũng sẽ thuận lợi tiến hành!
***
Đoan Quận Vương vừa nhận được tin tức Ngọc Ly bị bắt đi, liền vội vội vàng chạy
về Đoan Quận Vương phủ, không rõ làm sao có thể xảy ra loại chuyện này.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao đang êm đẹp, Ngọc Ly lại bị bắt đi?”
Trong đại sảnh, đối mặt Đoan Quận Vương đang cơn thịnh nộ, tùy tùng trốn về
được chỉ có thể quỳ trên mặt đất, khẩn trương trả lời, “Các nô tài cũng không
biết, lại đột nhiên xuất hiện một đám người ngăn lại xe ngựa, ùa lên, không nói
hai lời kéo chúng ta xuống, thị vệ đi theo đều bị đánh bất tỉnh, đám người kia
liền đánh xe ngựa rời đi rất nhanh.”
“Ngọc Ly tại sao phải ra ngoài? Nàng đi nơi nào?”
“Cách cách đến phủ bối lặc Thịnh Hạo.” Tùy tùng không dám có điều giấu diếm.
“Nàng đi tìm Thịnh Hạo bối lặc?” Đoan Quận Vương gắt gao nhăn lại lông mày, lập
tức phân phó người bên cạnh, “Nhanh đi mời Thịnh Hạo bối lặc đến phủ một
chuyến!”
“Tuân mệnh!”
Đoan Quận Vương phủ của bọn họ ngày thường không kết oán cùng người nào, cho
nên Đoan Quận Vương không thể không đoán như vậy, Ngọc Ly nói không chừng là
cuốn vào ân oán có liên quan với Thịnh Hạo, cho nên mới bị bắt đi.
Không bao lâu, Thịnh Hạo liền khẩn trương đến Đoan Quận Vương Phủ, đối chuyện
Ngọc Ly bị bắt đi cảm thấy không dám tin, “Đoan Quận Vương, tại hạ thật sự
không nghĩ ra được, mình rốt cuộc kết oán cùng ai, làm cho đối phương thế nào
cũng phải bắt Ngọc Ly đi.”
Hắn cực kỳ ảo não, sớm biết như thế, vừa rồi hắn nên kiên trì tự mình đưa nàng
trở về, cho dù gặp bất trắc, có hắn ở đó đối phương cũng không dễ dàng thành
công.
“Vậy tại sao Ngọc Ly trên đường từ chỗ ngươi trở về liền bị cướp? Nếu nàng
không đi tìm ngươi, có lẽ chuyện này cũng không xảy ra!” Đoan Quận Vương phẫn
nộ chất vấn.
“Ta cũng không biết vì sao nàng lại...”
“Vương gia!” Lúc này một gã người hầu vội vàng xâm nhập đại sảnh, “ Bác Tuyên
bối lặc cầu kiến, nói là có chuyện cực kỳ khẩn cấp.”
Đoan Quận Vương đang lo lắng đến hành tung của nữ nhi, không nghĩ tới Bác Tuyên
lại xía vào lúc này, làm cho ông cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn không mất
lễ phân phó, “Để cho hắn tiến vào.”
“Vâng!”
Không bao lâu, Bác Tuyên liền vào đến đại sảnh, hắn không nghĩ tới Thịnh Hạo đã
ở đây, nhưng tình huống khẩn cấp, hắn cũng không để tâm nghĩ nhiều, nhanh chóng
khom người nói xin lỗi với Đoan Quận Vương, “Đoan Quận Vương, là ta đã gây
phiền phức cho Ngọc Ly, xin Đoan Quận Vương thứ lỗi.”
Đoan Quận Vương kinh ngạc nhìn hắn, “Chẳng lẽ Ngọc Ly bị bắt đi có liên quan
với ngươi?!”
“Đúng vậy, là ta liên lụy tới nàng.”
Vừa rồi hắn thu được một phong thơ, là người Thiên Địa hội có liên quan với cha
xứ gửi tới, sở dĩ chuyện này cùng Thiên Địa hội có quan hệ, là vì lần trước
Ngọc Ly giúp hắn từ trong thư tiếng nước ngoài, tìm ra ám hiệu cha xứ và Thiên
Địa hội mưu đồ bí mật tập kích quan lớn, làm cho hắn thuận lợi ngăn cản hành
động của Thiên Địa hội.
Ở trong hành động đó, người Thiên Địa hội bỏ chạy, nhưng cha xứ lại lạc vào
trong tay hắn, trước mắt đang bị giam giữ ở trong đại lao, mà vấn đề giữa Ngọc
Ly cùng hắn và Thịnh Hạo, gần đây ồn ào huyên náo, không chỉ người trong cung
đang đàm luận, dân chúng bình dân cũng làm cho trở thành tin đồn thú vị, nhóm
người Thiên Điạ hội chạy trốn lần trước liền thừa cơ quyết định, tính bắt đi
Ngọc Ly làm con tin uy hiếp hắn.
Trong thư nói hiện tại Ngọc Ly đang ở trong tay bọn họ, nếu hắn hi vọng nàng có
thể bình yên vô sự, sáng sớm ngày mai một mình mang theo cha xứ bị nhốt đến địa
điểm bọn họ chỉ định để trao đổi người, nếu bị bọn họ phát hiện hắn còn mang
theo thị vệ khác, bọn họ sẽ không cam đoan Ngọc Ly có thể không bị thương mà
còn sống trở về.
Đoan Quận Vương nghe xong giải thích của Bác Tuyên, trên khuôn mặt già nua
không thể che hết lo lắng, không nghĩ tới nữ nhi lại là bị Thiên Địa hội cướp
đi, “Hiện tại ngươi tính làm như thế nào?”
“Ta sẽ dẫn cha xứ đến chỗ hẹn, vô luận như thế nào nhất định sẽ nghĩ biện pháp
cứu Ngọc Ly an toàn trở ra.” Đây là trách nhiệm của hắn, cho dù có phải buông
tha cho cha xứ, hắn cũng không được lựa chọn, quan trọng nhất là có thể bình an
cứu Ngọc Ly ra.
“Cho ta cùng đi.” Thần sắc Thịnh Hạo ngưng trọng nói, “Kẻ địch ở trong tối,
chúng ta ở ngoài sáng, không biết bọn họ đùa giỡn hoa chiêu gì, thật nhiều
người âm thầm hỗ trợ, phần thắng thuận lợi cứu ra Ngọc Ly mới lớn.”
Đoan Quận Vương gật gật đầu, “Bọn họ muốn một mình ngươi mang cha xứ đến chỗ
hẹn, khẳng định không đơn giản bỏ qua ngươi cùng Ngọc Ly như vậy, chúng ta
không thể không phòng, miễn cho đến lúc đó tiền mất tật mang.”
Bác Tuyên cũng biết đối phương chắc chắn sẽ không khinh địch buông tha hắn như
vậy, dù sao hắn trải qua thời gian dài truy kích và tiêu diệt Thiên Địa hội,
sớm là cái đinh trong mắt mà bọn họ không thể không bỏ.
Tình huống bây giờ khẩn cấp, hắn chỉ có thể tạm thời buông hiềm khích cùng
Thịnh Hạo, trước cứu Ngọc Ly trở về đến nói sau, miễn cho hối hận không kịp!
***
Sau khi Ngọc Ly bị Thiên Địa hội cướp đi, đã bị vứt vào trong một gian trạch
viện bên ngoài kinh thành, nàng bị giam trong một gian phòng tại hậu viện,
hai tay bị trói cột vào phía sau, hai chân cũng bị trói chặt, căn bản không thể
động đậy.
Nàng thực sợ hãi tình cảnh của chính mình, nhưng nàng càng vội vã muốn chạy đi,
bởi vì nàng mơ hồ nghe được người Thiên Địa hội canh giữ ở trước phòng nói muốn
cho Bác Tuyên chết ở chỗ này, không có cơ hội còn sống đi trở về!
Nàng là con mồi, chỉ cần Bác Tuyên thật sự vì cứu nàng mà đến, rất có thể xảy
ra chuyện ngoài ý muốn, bị mưu kế của bọn họ hại chết.
Nhưng nàng không chỉ không thể động đậy, còn có người Nghiêm gia trông coi,
nàng ngay cả nửa điểm công phu phòng thân đều không có, căn bản là không có khả
năng có thể chạy thoát được.
Mắt thấy sắc trời bên ngoài càng ngày càng mờ, nàng chỉ có thể bó tay hết cách
chờ đợi, không nghĩ tới chính mình lại bị liên lụy vào, A Mã, muội muội của
nàng nhất định cực kỳ lo lắng, khẳng định sẽ lo lắng.
Nàng còn có mạng sống trở về sao? Nàng nhớ Thịnh Hạo, hai người bọn họ thật vất
vả mới hứa chung thân với nhau, nàng không cam lòng cứ như vậy chết tại nơi
đây, vô duyên lại tiếp tục cùng một chỗ với Thịnh Hạo.
Không được, nàng tuyệt không thể chết, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp còn
sống trở về, nàng không nên nhanh như vậy liền bỏ cuộc...
Nhưng ngoài cửa có người trông cả một đêm, Ngọc Ly căn bản không có nửa điểm cơ
hội chạy thoát, mắt thấy sắc trời ngoài cửa sổ lại sáng lên lần nữa, đã là một
đêm đi qua.
Sau hừng đông, người của Thiên Địa hội bên ngoài tựa hồ bắt đầu có hành động,
như là đề phòng những thứ gì, tràn ngập một cỗ không khí khẩn trương, làm hại
Ngọc Ly cũng khẩn trương lên theo.
Không phải là Bác Tuyên đến đây chứ? Nàng thực hận chính mình không có biện
pháp cho Bác Tuyên ám hiệu gì, bảo hắn phải đề phòng cẩn thận, nàng thật sự
không hy vọng hắn bởi vì nàng, mà trúng mưu kế của Thiên Địa hội.
Đột nhiên trong lúc đó, ngoài cửa phòng có xôn xao nhỏ kỳ quái, người Thiên Địa
hội vốn canh giữ ở trước cửa phòng lại ngã xuống, một thân ảnh nhanh chóng đẩy
cửa ra xông vào, hại Ngọc Ly hoảng sợ.
“Là ai?” Người nọ che mặt mà vào, nàng căn bản thấy không rõ khuôn mặt của hắn,
tim đạp thật nhanh, chỉ sợ là người gây bất lợi đối với nàng.
“Ngọc Ly!”
“Hạo?” Nàng nhận ra thanh âm của Thịnh Hạo, dung nhan nguyên bản khẩn trương
trước mặt rốt cục dạng lên một chút vui sướng, “Thật là chàng sao?”
Hắn tới cứu nàng? Nàng căn bản không dám hy vọng xa vời, chỉ sợ kỳ vọng quá
lớn, ngay sau đó thất vọng đến sẽ lớn hơn nữa.
Thịnh Hạo ngồi xổm người xuống, động tác nhanh nhẹn cởi bỏ dây thừng trên chân,
trên tay Ngọc Ly, từ đầu đến chân kiểm tra một phen, xác nhận nàng không có bị
thương, mới kích động gắt gao ôm nàng vào trong lòng, lo lắng nguyên bản rốt
cục có thể buông thật mạnh, “Cám ơn trời đất, cũng may nàng không có việc gì.”
Đêm lo lắng chờ đợi này cực kỳ gian nan, hắn lo lắng nếu mình chậm một
bước, nàng sẽ bị thương tổn khó có thể vãn hồi, may mắn nàng còn bình yên vô
sự.
Ngọc Ly vui vẻ ôm chặt hắn, khẩn trương bất an rất nhanh được ấm áp của hắn bao
phủ, “Sao chàng lại đến? Mục tiêu của bọn họ không phải Bác Tuyên ca sao?”
“Bác Tuyên đang ở trước trạch viện bỏ hoang đàm phán với người của Thiên Địa
hội, dẫn dắt rời đi lực chú ý của bọn họ, ta liền nhân cơ hội vụng trộm lẻn vào
trong viện, lợi dụng lúc này, cứu nàng ra trước.”
Đây là biện pháp hắn và Bác Tuyên thảo luận, Bác Tuyên mang theo cha xứ ở phía
trước khống chế hành động của người Thiên Địa hội, mà hắn thì thần không biết
quỷ không hay lẻn vào hậu viện, cứu Ngọc Ly đi trước, chỉ cần nàng an toàn rời
đi, sau khi uy hiếp biến mất, bọn họ sẽ không sợ người Thiên Địa hội lại ra mưu
kế gì.
Lúc hắn ẩn vào phát hiện có không ít người của Thiên Địa hội núp vào trong
trạch viện, như là không thể không đưa Bác Tuyên vào chỗ chết, mặt khác hắn đã
ở mấy chỗ phát hiện thuốc nổ được cất kỹ, nơi này cực kỳ nguy hiểm, không nên ở
lâu, cho nên hắn phải nhanh chóng mang Ngọc Ly đi ra ngoài mới được.
Thịnh Hạo lập tức kéo Ngọc Ly, cầm chặt tay nàng, ôn nhu trấn an nàng, “Ngọc
Ly, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mang nàng ra khỏi cỗ này.”
“Vâng.” Ngọc Ly gật gật đầu, hoàn toàn tin tưởng hắn, không chút do dự giao
phó bản thân mình cho hắn.
Thịnh Hạo mang theo nàng rời phòng, vốn định men theo con đường vừa rồi ẩn vào
lặng lẽ rời đi, không nghĩ tới vừa mới đi lên hành lang, đã bị người Thiên Địa
hội phát hiện hành tung của bọn họ, lớn tiếng kinh hô.
“Có người xâm nhập cướp con tin đi rồi!”
“Mau, ngăn bọn họ lại, tuyệt đối không thể để cho bọn họ rời đi!”
Vài người Thiên Địa hội đồng thời nhằm phía Thịnh Hạo, lộ ra đao dài, không
chút lựa chọn bổ về phía hắn, Thịnh Hạo cũng lập tức rút đao đánh trả, gắt gao
che chắn Ngọc Ly ở sau người, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn
được một phân một hào của nàng.
“Các ngươi, dù ai cũng đừng nghĩ ngăn được ta lại!” Thịnh Hạo khí thế kinh
người rống giận, một mặt là muốn làm suy yếu khí thế người của Thiên Địa hội,
về phương diện khác cũng cố ý để Bác Tuyên ở trước trạch viện bỏ hoang, biết
bọn họ xảy ra chuyện, muốn hắn xem chuyện làm việc.
Thịnh Hạo tàn nhẫn vung đao dài, không để bất luận kẻ nào tới gần hắn, nhất
thời trong lúc đó, chân của hắn vừa đá gục vài người Thiên Địa hội, máu nồng
đầy đất, cho dù càng ngày càng có nhiều người Thiên Địa hội xuất hiện tập kích
hắn, hắn không hề suy yếu, nhất nhất đánh trả, mỗi một đao đều dùng hết mười
phần hơi sức, làm cho bọn họ không thể chống đỡ được.
Hắn có ý chiến đấu mãnh liệt, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hắn phải bảo
vệ Ngọc Ly an toàn rời đi, cho nên chỉ cần người gây trở ngại cho hắn, hắn đều
không lưu tình chút nào bỏ đi, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn!
“Thịnh Hạo, Ngọc Ly!”
Lúc này Bác Tuyên cũng mang theo số ít hộ vệ tinh anh xông vào, hắn vừa nghe
đến Thịnh Hạo rống giận, liền biết tình huống khác thường, lập tức thay đổi kế
hoạch, làm cho bọn hộ vệ mai phục tại chỗ tối cùng hắn cùng nhau sát nhập đánh
vào, chính thức tuyên chiến với người Thiên Địa hội.
Bác Tuyên thật vất vả mới đến gần bên người Thịnh Hạo, lo lắng hỏi han của bọn
họ, “Các ngươi vẫn khỏe chứ?”
Thịnh Hạo vội vàng đẩy Ngọc Ly vào trong lòng Bác Tuyên, “Ngươi trước mang Ngọc
Ly đi ra ngoài, ta ra sau, bọn họ thả thuốc nổ ở trong toà trạch viện này, rất
có thể tùy lúc sẽ cho nổ!”
Bác Tuyên đi vào trong trạch viện, thật ra là rất đúng với ý của bọn người
Thiên Địa Hội, để cho bọn chúng có cơ hội giết chết hắn, cho nên Thịnh Hạo mới
nhanh chóng thúc giục Bác Tuyên rời đi, chỉ sợ không đi nữa, tình huống kế tiếp
sẽ càng nguy hiểm.
Bác Tuyên rõ ràng biết tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức không chút lựa
chọn lập tức mang theo Ngọc Ly rút lui, lưu lại Thịnh Hạo.
“Hạo!” Ngọc Ly bị mang đi kinh ngạc liều mình quay đầu nhìn Thịnh Hạo, lo lắng
hắn gặp nguy hiểm gì, “Hạo ──”
“Ngọc Ly, mau đi cùng Bác Tuyên!” Thịnh Hạo bỏ qua tạp âm lớn tiếng thúc giục.
“Ngọc Ly, mau!” Bác Tuyên không cho nàng có cơ hội chần chờ, nắm chặt tay nàng,
dưới sự bảo vệ của những hộ vệ khác, nhanh chóng rút lui khỏi.
Trong đó một gã Thiên Địa hội thấy Bác Tuyên lập tức sẽ lao ra trạch viện bỏ
hoang, nhanh châm ngòi nổ hỏa dược, cho dù phải đồng quy vu tận (chết chung)
cũng không tiếc, tóm lại bọn họ tuyệt không thể để cho Bác Tuyên thuận lợi bỏ
chạy!
“Ầm ầm ──” thuốc nổ được châm ngòi cho nổ tung, một tiếng tiếp theo một tiếng,
ngay sau đó khí không trong trạch viện bắt đầu khơi lên một ngọn lửa lại một
ngọn lửa, trở nên rất nguy hiểm, người Thiên Địa hội còn đang trong trạch viện
cùng Thịnh Hạo và một bộ phận hộ vệ đánh nhau dữ dội, không để ý uy lực nổ mạnh
của thuốc nổ, cũng không trông nom thế lửa sắp lan tràn ra, tất cả mọi người
giống như không muốn sống.
Ngọc Ly bị Bác Tuyên lôi ra khỏi trạch viện bỏ hoang, thuận lợi thoát đi hiểm
cảnh, nhưng nàng vẫn kinh hồn táng đảm nhìn trạch viện bỏ hoang rất nhanh lâm
vào trong biển lửa, mà Thịnh Hạo lại còn ở bên trong chưa có đi ra, tùy thời
cũng có thể bị chết trong biển lửa.
Tại sao phải như vậy? Nàng thoát ly hiểm cảnh rồi, lại đổi hắn không thể thoát
thân, nàng không cần như vậy, nàng muốn cùng một chỗ với Thịnh Hạo!
“Hạo ──”
Ngọc Ly đột nhiên ra sức bỏ tay Bác Tuyên ra, liều lĩnh xâm nhập trong trạch
viện thế lửa đang nổi lên, Bác Tuyên kinh ngạc sợ hãi kêu ra tiếng, không nghĩ
tới nàng cư nhiên sẽ làm ra loại việc nguy hiểm này, “Ngọc Ly, mau trở lại ──”
Nàng không nghe được Bác Tuyên kêu to, nàng một lòng chỉ nghĩ xông vào trong
đám cháy, trở lại bên người Thịnh Hạo, bất kể là sống là chết, nàng không muốn
tách ra với hắn, nàng thề sống chết cùng nhau!
Đừng bỏ nàng một thân một mình rời đi, nàng cũng sắp đến đây, cũng sắp...
***
Ngọc Ly liều lĩnh nhảy vào trong đám cháy, trong không khí lộ khói nóng rực khó
nhịn, bất quá vẫn không ngăn cản được bước chân của nàng, nàng làm sao cũng
phải tìm được Thịnh Hạo.
“Hạo ──”
Nàng không cần hắn vì cứu nàng mà hy sinh chính mình, nàng sẽ thống khổ hối hận
cả đời, nếu quả thật trốn không thoát, nàng tình nguyện chôn thân biển lửa với
hắn, hắn đến đâu, nàng theo đến đó, hai người không bao giờ phải tách ra nữa.
Nàng men theo đường vừa rồi thoát đi trở về, rốt cục ở trong đại sảnh rộng lớn
nghe được tiếng vang chém giết, nàng vội vàng nhảy vào đại sảnh, chỉ thấy Thịnh
Hạo còn đang đánh nhau với người Thiên Địa hội còn lại, căn bản mặc kệ thế lửa
thiêu đốt trong đại sảnh.
Thịnh Hạo đang đấu với hai gã Thiên Địa hội trước mặt, phía sau đã có một gã
Thiên Địa hội khác đột nhiên xuất hiện, muốn đánh lén hắn, nàng không biết làm
sao nổi bật dũng khí, nhặt đao nhuốm máu rơi trên mặt đất lên, một tiếng trống
trong đầu làm tinh thần hăng hái thêm nhằm phía trước, đâm về phía tên đánh
lén.
“AAA ──”
Người đánh lén không dự đoán được Ngọc Ly cư nhiên lại đột nhiên xuất hiện, bị
nàng một đao đâm trúng bụng, nhất thời ngã xuống đất không dậy nổi, nàng vừa
khẩn trương lại sợ hãi, không nghĩ tới mình thật sự giết người, hơn nữa xuống
tay không chút do dự.
Thịnh Hạo đang bận đánh hai gã Thiên Địa hội trước mắt, mới giật mình Ngọc Ly
cư nhiên đã trở lại, hắn không có vui sướng gì, tất cả đều là kinh ngạc.
“Ngọc Ly, nàng trở lại làm gì, mau đi ra!” Nàng phục hồi tinh thần lại, kiên
định trả lời hắn, “Trừ phi chàng theo ta cùng ra, bằng không ta chết cũng không
đi!”
“Nàng ──” hắn kinh ngạc nhìn nàng, lập tức ngắm đến cây cột trên đỉnh đầu nàng
sắp sụp đổ xuống, nhanh chóng ra sức đánh về phía nàng, “Cẩn thận!”
“A ──”
Ngọc Ly bị Thịnh Hạo đẩy ngã trên mặt đất, gắt gao che dưới thân thể, nàng còn
không hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cây cột không bao lâu liền ngã
xuống, thật mạnh đặt ở trên lưng Thịnh Hạo, làm cho hắn kêu rên một tiếng.
Cây cột còn mang theo mấy phần lửa, phỏng lưng của hắn, hắn thử dùng lực muốn
đẩy cây cột trên lưng ra, lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì
hiện trạng.
“Hạo!” Nàng xem đến cây cột đặt ở trên lưng hắn, kinh hãi hốc mắt hiện nước
mắt, “Chàng có sao không?”
“Đừng lo lắng, không có chuyện gì.” Hắn liều mạng chống đỡ, tuyệt không cho
phép mình buông tha cho, “Chỉ cần có ta ở đây, nàng sẽ không có việc gì.”
“Hạo...” Nàng sợ hắn sẽ có việc gì trước, cây cột nặng như vậy, hắn lại liều
chết chống, nàng chỉ nhìn đã cảm thấy đau lòng vạn phần.
Thịnh Hạo cố nén đau đớn trên lưng, nghĩ nên dùng phương pháp gì khiến nàng rời
đi, hắn biết mình không chống được bao lâu, còn tiếp như vậy, chỉ sợ nàng sẽ
chết ở trong này với hắn.
“Ngọc Ly!” May mắn lúc này Bác Tuyên mang theo hộ vệ mạo hiểm nhảy vào giữa đám
cháy, rất nhanh sẽ đến đại sảnh, hắn nhìn đến hai người bị đặt ở dưới cây cột,
lập tức hạ lệnh, Mau, mau dời cây cột!”
“Dạ!”
Bọn hộ vệ hợp lực đẩy cây cột nặng nề qua một bên, Thịnh Hạo cũng rốt cục có
thể buông lỏng một hơi, Bác Tuyên nhìn đến vết thương vô cùng thê thảm trên
lưng Thịnh Hạo, hơi hơi nhăn lại lông mày, cực kỳ lo lắng, không biết hắn còn
có thể chống bao lâu.
Bọn hộ vệ nâng Thịnh Hạo và Ngọc Ly từ trên mặt đất dậy, Ngọc Ly vội vã muốn
nhìn lưng Thịnh Hạo thế nào, lại bị hắn một phát bắt được cánh tay của nàng,
không cho nàng vây quanh phía sau hắn, “Chúng ta mau đi ra đi.”
“Nhưng lưng của chàng...”
“Ta không có gì trở ngại, đi ra ngoài trước mới quan trọng.”
“Đúng vậy, Ngọc Ly, chúng ta đi ra, an toàn trước mới quan trọng.” Bác Tuyên
cũng không hi vọng Ngọc Ly nhìn đến vết thuong của Thịnh Hạo, sợ nàng bị sợ,
liền vội vàng giúp Thịnh Hạo che dấu.
Ngọc Ly đành phải nghe lời bọn họ nói…, trước đi theo bọn họ rời đi đám cháy,
chuyện khác, chờ sau khi bình an lại nói đi.
Đoàn người nhanh chóng thoát khỏi trạch viện bỏ hoang sắp bị lửa lớn cắn nuốt,
đợi cho thuận lợi thoát ly hiểm cảnh, mọi người đứng ở ngoài trạch viện bỏ
hoang, nhìn trạch viện bỏ hoang hừng hực thiêu đốt, lòng Ngọc Ly còn sợ hãi,
còn kém một chút như thế, nàng v à Thịnh Hạo có lẽ thật sự sẽ mạng
chôn biển lửa, rốt cuộc không thể còn sống đi ra.
May mắn không có việc gì rồi, nàng rốt cục có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi...
Sau khi Thịnh Hạo xác định tất cả mọi người thoát ly hiểm cảnh, cả người đột
nhiên thả lỏng, ý thức nguyên bản cường chống lập tức trở nên tán hết, sắc mặt
hắn trắng bệch, đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, hơi sức dùng hết quỳ rạp
xuống đất, ngất đi.
“Hạo!” Ngọc Ly kinh hãi ngồi xổm người xuống ôm lấy hắn, mới phát hiện trên
lưng hắn có vết bỏng, quả thực vô cùng thê thảm, hơn nữa hắn nôn ra máu, nội
thương khẳng định có chút nghiêm trọng.
Trời ạ! Bọn họ thật vất vả mới trốn thoát từ đám cháy, không nghĩ tới hắn vẫn
như cũ khó thoát khỏi kiếp nạn, không biết còn chống đỡ được không, khiến cho
bọn họ phải nhanh chóng đưa hắn về cho đại phu trị liệu.
“Hạo, chàng đừng dọa ta nha...” Ngọc Ly vừa khóc vừa lau đi máu đen ở khóe
miệng hắn, sợ hãi run run nói với Bác Tuyên: “Bác Tuyên ca, mau dẫn Hạo trở về
tìm đại phu đi!”
Bác Tuyên lập tức phân phó hộ vệ, cũng rất lo lắng Thịnh Hạo sẽ chống đỡ không
được, “Nhanh chóng hỗ trợ nâng Thịnh Hạo bối lặc dậy, chúng ta mau chóng đưa
hắn trở về!”
“Dạ!”
Thịnh Hạo ý thức mơ hồ không ngừng nghe được thanh âm Ngọc Ly khóc kêu, hắn
luyến tiếc nàng khổ sở, liền dùng một tia hơi sức cuối cùng còn lại, ra sức hơi
hơi mở hai tròng mắt, suy yếu an ủi, “Ngọc Ly... Đừng lo lắng, ta không có việc
gì...”
“Là chàng tự mình đáp ứng ta, cho nên chàng nhất định không thể có việc gì,
nhất định phải chống đỡ tiếp, được không?” Nàng cầm thật chặc tay hắn, chỉ sợ
hắn chỉ là đang an ủi nàng, lừa nàng, nàng làm sao cũng phải đòi một lời hứa
hẹn, muốn hắn cố gắng chống đỡ tiếp.
“Ta đáp ứng nàng...” Hắn cũng không biết mình rốt cuộc có thể làm được hay
không, nhưng vì để cho nàng an tâm, hắn vẫn phải nói như vậy, có thể trấn an
nàng bao lâu tính bao lâu.
Hắn thế nào cũng không sao, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi...