#VeronicaDeMary
Ngày đi hoạt động thực tế cũng đã đến, hiện tại khu nhà xe đang rất náo nhiệt, tổng có hai xe đưa đón các bạn trong lớp, mỗi xe đưa bốn nhóm đi.
“Các thầy cô và các bạn học sinh đã tập hợp và xếp thành từng nhóm đầy đủ, sau đây ở xe thứ nhất gồm nhóm của thầy Lân, cô Mai, thầy Tiêu và cô Hạnh, xe thứ hai gồm bốn nhóm còn lại, các thầy cô xem xét sức khỏe của các em để sắp xếp chỗ ngồi hợp lý nhé, xin cảm ơn.” - Cô chủ nhiệm là người chỉ đạo chuyến đi này, giọng nói đầy nội lực của cô luôn khiến bao học sinh phải áp lực.
“San San, cậu hình như rất dễ bị say xe đúng không, vậy cậu ngồi ở hàng đầu đi, đỡ say hơn đó.” - Chu Trinh là ai chứ là bạn thân của San San thì không bao giờ quên cô bạn này của mình rất dễ say xe.
“Cảm ơn cậu.” - San San ngồi xuống bên trong cạnh cửa sổ, có thể dễ dàng ngắm được rất nhiều cảnh sắc thiên nhiên đẹp đẽ.
Tiểu Vi, Thi An thì tinh nghịch tranh hàng ghế đầu bên cạnh, Nhất Hàn chủ động im lặng ngồi đằng sau Ôn San San.
“Các bạn học sinh nhóm thầy đã có cho mình chỗ ngồi thích hợp đúng không, bác tài xế điểm danh giùm cháu.”
Tiêu Diễn đứng bên cạnh xem tài xế đánh dấu cho nhóm mình rồi mới đi đến ngồi cùng với em Nhất Hàn.
“Hạn chế đùa giỡn trên xe, nói chuyện thì trò chuyện nhỏ thôi, ảnh hưởng những người khác trên xe này nha các cậu.” - Nhất Hàn đến lúc này mới lên tiếng, chủ yếu để giả rằng mình đã nhập cuộc với nhóm con gái đằng kia.
“Đến giờ khởi hành rồi, các bạn nhớ ngồi vào chỗ ngồi và nghỉ ngơi cho một chuyến hành trình sắp bắt đầu, tôi sẽ lái thật chuẩn từng con đường để các cô cậu dễ ngủ.” - Bác tài xế vui tính khởi động xe, bắt nhạc du dương nhẹ nhàng cho các học sinh.
Phải công nhận chú lái xe lái rất êm, tốt hơn những tay lái trước kia cô đi, nhưng San San thuộc loại người dễ bị say xe nên vẫn bị say, bây giờ sắc mặt không ổn cho lắm.
Cô lay lay Chu Trinh bên cạnh đang đọc tiểu thuyết trên điện thoại mê say.
“Chu Trinh, cậu có mang thuốc chống say xe không?”
“À...để tớ xem trong cặp.” - Chu Trinh buông điện thoại xuống và moi chiếc balo của mình.
“Chết rồi, tớ bỏ quên trong vali ở dưới tầng hầm xe rồi, xin lỗi cậu San San.”
Chu Trinh nổi tiếng là để vật cần thiết vào nơi không lấy được, San San đã quen với điều đó.
Vậy...cô có nên hỏi thầy ấy không ta?
Ôn San San dùng ngữ khí quay đầu xuống, chất giọng ngọt ngào vang nhẹ.
“Thầy ơi, thầy cho em một viên thuốc chống say xe được không?”
Tiêu Diễn đã để ý khi nãy thiếu nữ trò chuyện gì đó với Chu Trinh nhưng anh không nghe rõ, chắc là chuyện này rồi, nhìn kĩ thì thấy sắc mặt bé con của anh không tốt cho lắm.
“Được, em chờ một chút.”
Tiêu Diễn lấy ra chai nước suối của mình và vỉ thuốc chống say xe đưa cho cô.
San San nhận lấy và cảm ơn thầy, sau đó thuận lợi mở chai nước do nó đã mở sẵn và thầy ấy đã uống một ít từ trước.
“Em uống chậm một chút.”
Tiêu Diễn theo thói quen chăm sóc cô gái nhỏ mà đưa tay bợ phía dưới để không bị đổ vào người cô.
Tất cả mọi hành động đều trong tầm ngắm của Chu Trinh, thầy ấy...đưa chai nước của thầy ấy cho San San của mình sao? Còn hành động kì lạ kia nữa?
Không lẽ... thầy ấy quan tâm học sinh của mình tốt vậy sao?
“Em nằm nghỉ đi, có gì khó chịu nói với thầy.”
“Vâng ạ.”
San San cũng không nghĩ nhiều vì đang khó chịu, với lời nói nhẹ nhàng của thầy ấy cứ quanh quẩn từ tai này sang tai nọ, cô như bị thôi miên, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chu Trinh lại chẳng thấy thầy Tiêu hay San San làm chuyện gì khác sau đó, liền buông bỏ suy nghĩ kì lạ của bản thân qua một bên, có lẽ...họ chỉ là giáo viên và học trò đối xử tốt với nhau mà thôi, dù sao cô bạn này của Chu Trinh cũng là người khiến người ta dễ mến, Chu Trinh rất tự hào về bạn thân của mình ở tính cách này.
Xe cứ từ từ chầm chậm đi đến điểm đến, khi gần đến nơi tài xế thông báo mọi người thức dậy, kiểm tra hành lí, vali trên xe không được bỏ quên rồi mới được đi xuống.
Tiêu Diễn nhìn cô nhóc phía trên vẫn còn ngủ say liền phì cười, đúng là heo ngủ nhỏ của anh mà, ngủ say sưa liền chẳng hay biết chuyện gì xảy ra.
“Ôn San San, chúng ta sắp đến nơi rồi, thức dậy thôi.”
Ôn San San nghe tiếng gọi của anh thì chậm rãi tỉnh dậy, lúc này vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, trông cực kì dễ thương, anh rất muốn hôn cô gái nhỏ một cái nhưng không thể làm được vì có nhiều người ở đây.
Xe đã đi đến địa điểm đầu tiên là hồ Ly Tân, đây sẽ là nơi để tất cả mọi người tự bắt cá, nấu nướng, hái rau củ tươi để có một bữa ăn hoàn chỉnh, mỗi nhóm sẽ biến hóa món ăn của mình thành món ăn đa dạng có một không hai ở sự đoàn kết chặt chẽ trong lúc nấu ăn ấy.
Nhóm của Tiêu Diễn được phân công các công việc như sau:
- Nhất Hàn sẽ đi bắt cá và hải sản.
- Tiểu Vi, Thi An sẽ đi kiếm củi để nhóm lửa và hái rau củ quả tươi.
- San San được phân công chuẩn bị các công đoạn, dụng cụ nấu nướng và dọn dẹp xung quanh lửa trại.
- Chu Trinh được phân công lặt rau, xắt rau củ tươi theo sợi hoặc từng lát.
- Tiêu Diễn sẽ là người nấu ăn, nướng cá và chăm nom các bạn học sinh trong nhóm ở các tiến trình làm việc.