#VeronicaDeMary
Đắm chìm trong lối suy nghĩ kì lạ kia, chợt có bóng người to lớn ấm áp ôm trọn cả thân hình nhỏ từ đằng sau, cô khẽ giật mình, nhưng rất nhanh cũng nhận ra đó là anh ấy.
“San San, sao em vẫn chưa ngủ mà đến đây?” - Thanh âm trầm thấp vang lên, Tiêu Diễn chui đầu vào cổ trắng ngần thơm ngát của thiếu nữ, hương thơm này anh ngửi mãi vẫn nghiện, luôn muốn đem cả hương thơm và cô gái nhỏ này mà sưởi ấm một phen.
Tiêu Diễn khẽ cắn nhẹ cổ cô gái, day day đến khi tạo ra dấu đỏ dễ nhìn thấy mới dừng lại, San San bị gặm đến đỏ cả mặt, thầy ấy sao lại gặm như chú cho to xác đáng yêu thế này...?
San San quay người lại nắm tay Tiêu Diễn đi đến sofa rồi đặt anh xuống ghế, bản thân giống như biến thành chú chó nhỏ muốn câu dẫn anh.
San San trước giờ vẫn muốn thử vào nơi này, chỉ thấy nó thường xuyên nhô lên một cục, đôi khi lại thấy nó di chuyển lên xuống, bây giờ có cơ hội liền nhẹ nhàng chạm lên.
Sau khi sờ nhẹ vài cái liền thấy nó nhô lên.
“Thầy ơi, đây là gì?” - San San rất tò mò tên gọi của nó, chỉ thấy chơi đùa với nó khá vui, lúc này thiếu nữ nhỏ bé không để ý sắc mặt Tiêu Diễn bây giờ đã âm trầm đen thui, giống như đang cố nhịn gì đó.
Tiêu Diễn nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của San San mà quật ngã cô xuống sofa, sau đó dùng cả hai tay mình nắm chặt đôi tay nhỏ của cô, ở trên người cô thở dốc, giọng nói bắt đầu khàn do nhiễm sắc tình.
“San San, đừng động vào nơi này.”
Ôn San San nhìn Tiêu Diễn thở dốc liền thấy có gì đó không đúng, không lẽ cô đụng vào nơi đó là thầy ấy sẽ mệt như thế sao?
Cô có hơi lo lắng.
“Thầy ơi, thầy không sao chứ ạ, em...xin lỗi, em không nên đụng vào nơi đó, thầy cảm thấy không khoẻ sao? Nếu không khoẻ thì...ưm...”
Tiêu Diễn nhìn chăm chăm vào đôi môi nhỏ đang nói chuyện linh tinh liền muốn làm nó yên lặng, anh bắt đầu tấn công cô gái nhỏ dồn dập, đôi môi hai người quấn lấy nhau như người bạn lâu ngày gặp lại không rời, bàn tay anh cũng không yên phận mà bắt đầu vén áo cô gái nhỏ lên rồi sờ hướng lên bụng.
“Ưm...thầy...” - San San chưa bao giờ thấy thầy ấy gấp gáp như thế, đôi mắt bắt đầu đục ngầu vì bị dục vọng vấy bẩn.
Tiêu Diễn chưa từng cảm nhận thứ gì mềm mại phẳng lì như bụng nhỏ của cô, anh xoa bóp nhẹ nhàng liên tục mà khiến cô gái nhỏ kích thích khẽ bật tiếng rên rỉ.
Như thế này...thực quá kích thích rồi.
Khuôn mặt Ôn San San đỏ ửng mà nóng ran lên, Tiêu Diễn không yên phận mà tiếp tục hôn, tay lại hướng lên trên thì đụng tới một thứ gì đó.
Là áo ngực của cô.
Khi Tiêu Diễn chuẩn bị chạm vào thứ nhạy cảm kia, Ôn San San liền đỏ mặt buông anh ra, rời khỏi đôi môi như thú dữ kia đang ức hiếp cô.
Ôn San San bị ức hiếp khiến đôi mắt ngân ngấn nước, thoạt nhìn vào rất đáng thương, giống như vừa bị ai đó cướp mất món đồ chơi yêu quý.
Tiêu Diễn như từ trong dục vọng vô tận tỉnh lại, nhìn thấy cô bé nhỏ của mình như sắp khóc, trong lòng thầm mắng bản thân không biết tự kiềm chế, lại khiến cô tổn thương rồi.
Anh nhanh chóng tiến đến mà ôm San San vào lòng, giọng gấp gáp mang vài phần lỗi lầm nặng nề vang lên sát bên tai cô.
“Bảo bối, anh xin lỗi, là anh không biết tự kiểm soát, San San đừng giận anh được không? Anh sẽ không làm như thế nữa.”
San San nhớ tới người đàn ông như hổ đói lúc nãy như muốn ăn thịt cô và người đàn ông đang ôm mình trong lòng mà xin lỗi, liền có chút nghi ngờ, hai người này...là một người sao?
Cô thực sự không hề giận anh, chỉ à anh hành động quá mạnh mẽ khiến cô rất ngỡ ngàng nên không kịp làm quen được.
Lúc nãy cô cũng có lỗi, cô dùng tay chạm vào thứ không nên chạm nên mới khiến sự việc xảy ra như thế.
“Anh...không có lỗi đâu, là lỗi của em vì đã chạm vào nơi đó, tại em không biết thứ đó là gì nên hiếu kì một chút, là em có lỗi...”
“Không sao, em chẳng làm gì sai cả.” - Tiêu Diễn biết cô gái mà anh yêu chính là ngây thơ như tờ giấy trắng, không biết rất nhiều thứ trong tình yêu...anh chắc rằng phải dạy cô nhiều điều trong tương lai, như là mang lại khoái cảm cho nhau chẳng hạn...
“San San, đêm nay em ngủ cùng anh nhé?” - Tiêu Diễn thực muốn cùng San San nằm trên một chiếc giường mà cùng nhau trải qua giấc ngủ ngon.
Ôn San San không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu một cái. Cô cũng muốn ngủ cùng anh, nếu Chu Trinh hỏi cô ở đâu, thì cô có thể nói là hóng gió bên ngoài đến sáng rồi mới đi vào phòng.
Tiêu Diễn nhẹ nhàng nắm tay cô gái và đặt nàng trên giường, bản thân cũng nằm bên cạnh, anh ôm cô, như ôm chính cục vàng bé bỏng của mình, nâng niu lại dịu dàng...
Rất nhanh trong vòng tay ấm áp đó, Ôn San San chìm vào giấc ngủ, sau đó anh hôn nhẹ lên trán cô, cuối cùng an giấc cùng cô gái của mình, phong cảnh hữu tình tuyệt đẹp.