Độc Sủng Tiểu Ái Thơ

Chương 5: Chương 5




#VeronicaDeMary

Ôn San San tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, cảm giác khó chịu trong người đã không còn, nhìn lại bàn tay mình thì thấy đang được ghim nước biển...

Ôn San San nhìn xung quanh, đây là bệnh viện mà.

Là ai đưa cô đến bệnh viện thế này? Là Chu Trinh sao? Khoan đã...hôm qua không phải bạn ấy là người đưa mình đến...mà là...mà là thầy Tiêu!

Cô nhớ lại khi tối đã gọi nhầm số điện thoại nên thầy mới đến phòng cô, sau đó thì...Ôn San San không còn nhớ gì nữa.

Ôn San San âm thầm trách bản thân sao lại phạm sai lầm dễ nhầm lẫn như thế chứ.

“Ôn San San.”

Chất giọng trầm lắng vang lên, Tiêu Diễn vừa trở lại phòng bệnh thì nhìn thấy người trên giường đã tỉnh.

“Thầy...” - Cô nhìn Tiêu Diễn đi vào, trên tay cầm một cái túi lớn màu trắng.

Tiêu Diễn đi đến, dùng tay mình đặt trên trán cô, Ôn San San như ngừng thở, thầy ấy đang chạm vào cô để đo nhiệt độ, mà cô lại cảm thấy một mảng rung động trong người.

Sau khi thấy nhiệt độ đã giảm ổn định, Tiêu Diễn an tâm hơn nhiều, mở lấy chiếc túi vừa mang đến ra một hộp cơm và canh.

“Em ăn cho đầy bụng, từ hôm qua đến giờ chỉ uống nước, không ăn sẽ lại bị bệnh, rất không tốt cho sức khỏe.”

Ôn San San gật đầu, thầy ấy đang quan tâm cô như giáo viên và học sinh bình thường, cô làm gì lại suy nghĩ những điều kì lạ kia chứ, cảm thấy thật đáng tội mà.

Mở hộp cơm ra, mùi hương thức ăn thơm ngào ngạt mà quen thuộc bay vào chóp mũi cô.

Là món ăn của thầy làm.

Mắt Ôn San San sáng rực, cô rất muốn ăn lại những món ăn ngon do thầy nấu, nhưng do sợ làm phiền nên cũng ngại gọi cho thầy.

Nhìn Ôn San San cười tươi như thế, Tiêu Diễn không thể không vui, miệng bất giác mỉm cười, bản thân thầm cảm thán chính mình biết nấu ăn cho cô nhóc, có thể khiến cô vui vẻ.

“Thầy ơi, khi nào em có thể xuất viện ạ?” - Khuôn miệng Ôn San San chu chu mỏ mà cất giọng nói, trông khá buồn cười.

“Chiều nay, nếu sức khỏe em ổn định sẽ được ra về.” - Tiêu Diễn nhìn thấy hạt cơm dính trên khóe môi thiếu nữ, dùng đôi tay ấm áp gạt lấy hạt cơm trên má cô bé nhỏ, thoạt nhìn trông rất tự nhiên và thuần thục.

Chiếc điện thoại nhìn hai người đang rắc cơm tró ngầm liên tục liền tức giận vô cùng vì là người ngoài cuộc, cố gắng réo tiếng chuông thật lớn.

Ôn San San nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình liền buông đũa xuống, bắt lấy chiếc điện thoại nằm bên cạnh, là Chu Trinh gọi cho cô.

“San San, cậu ở đâu sao tớ không thấy tối qua cậu không về ký túc xá vậy?”

“Tớ đang ở bệnh viện...”

“Bệnh viện sao? Cậu bị sao thế? Có chuyện gì sao?” - Chu Trinh nghe xong ngay lập tức cuống cuồng lên lo lắng.

“Không sao không sao, tớ chỉ bị sốt thôi.”

“Không sao thì sao lại đến bệnh viện được, tớ phải đến xem cậu thế nào, cậu gửi địa chỉ qua cho tớ đi.”

Ôn San San chẳng biết nên nói thế nào vì bạn ấy cứ liên tục lo lắng, cô khẽ cười trừ một cái.

“Ôn San San, em mau ăn đi kẻo thức ăn nguội.”

“Dạ.” - San San nghĩ mình không cần làm quá lên, dù sao cũng chỉ là sốt.

...

Sau khi ăn xong, Tiêu Diễn đích thân dọn dẹp giúp cô, còn bảo cô nằm nghỉ sức cho khoẻ để ngày mai có thể đi học lại an toàn, còn anh thì đi ra ngoài làm gì đó.

Trong lúc San San chuẩn bị đi vào giấc ngủ trưa thì bị ai đó phá giấc ngủ, đập cửa xông vào.

“San San, sao cậu lại không nghe máy tớ, làm tớ lo lắng lắm có biết không?”

Chu Trinh từ bên ngoài hung hăng mà nói, trên mặt lại tức giận không nguôi.

San San thầm khóc, sao cậu ấy lại đến ngay lúc chuẩn bị ngủ chứ, rồi lại cầm điện thoại lên.

“Điện thoại tớ hết pin rồi, xin lỗi cậu.”

Chu Trinh cũng không trách bạn mình được, may mắn là chỉ sốt thường, nếu không thì chắc sẽ gặp nguy hiểm khó lường trước rồi.

“San San, khi nào cậu về ký túc, tớ sẽ giúp cậu giảng lại bài hôm nay, hôm nay bài học cũng không khó lắm, với năng lực của cậu chắc chắn sẽ không bị làm khó đâu.”

“Được, cảm ơn cậu.”

Chu Trinh chợt nhớ ra một vấn đề nữa.

“San San, cậu có nhớ anh chàng lần trước tớ đưa cậu đi uống rượu cùng không, cậu hãy đi xem mắ...”

Chưa kịp nói xong, bóng dáng quen thuộc của người đàn ông cao ráo bước vào.

“Thầy...thầy thể dục? Sao thầy ấy lại ở đây?” - Chu Trinh nhìn người đứng trước mắt liền sững sờ, thầy...thầy ấy sao lại ở nơi này?

“Thầy Tiêu, đây là Chu Trinh, bạn học cùng lớp với em mà thầy đang dạy, Chu Trinh, đây là người đưa mình đến bệnh viện kịp thời.”

Chu Trinh há hốc mồm.

“Sao...sao có thể, thầy ấy sao có thể biết cậu đang bị bệnh?” - Cô gái chuyển sang nghi ngờ bạn thân mình vì những bộ truyện cẩu huyết đã đọc đã ăn sâu vào máu, hiện tại Chu Trinh đang nghĩ Ôn San San và Tiêu Diễn có quan hệ rất mờ ám.

“Tớ do một vài lý do nên đã add Wechat thầy ấy, do lúc đó tớ khó tỉnh táo nên đã gọi nhầm thầy thay vì cậu, sau đó tớ đã được đưa đến đây.” - Ôn San San gãi nhẹ đầu một chút, kể sự thật cho Chu Trinh nghe.

Chu Trinh vỡ oà, hoá ra chuyện đơn giản như thế, vậy mà cô lại cứ nghĩ đi đâu xa.

Nhưng vẫn thấy có gì đó sai sai mà không biết sai chỗ nào nên đành mặc kệ bỏ qua chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.