#VeronicaDeMary
Ôn San San chính là hình mẫu lý tưởng của mọi nam sinh trong trường, là cô nữ sinh học giỏi, xinh đẹp lại tốt bụng. Bất cứ ai gặp qua cô gái này đều sẽ để lại ấn tượng tốt, không thích thì cũng sẽ yêu, San San xứng đáng với những điều đó.
Tiêu Diễn anh chỉ là một người thầy giáo bình thường, bản thân cũng đã ba mươi, lớn hơn San San tận một con giáp, anh chỉ cho rằng, bản thân chỉ xứng đáng ở bên âm thầm bảo vệ Ôn San San, còn việc em ấy thích ai, yêu ai thì chắc chắn người khiến em ấy động tâm đó sẽ tốt hơn anh rất nhiều.
Khi đang suy tư nghĩ về chuyện đó và lúc đó cũng sắp rửa bát xong, đằng sau anh đột nhiên có một luồn ấm áp bao lấy thân thể mình, anh chợt cứng đơ người, chuyện gì thế này?
“Kìa con bướm vàng...kìa con bướm vàng...” - Giọng ca nhỏ cất tiếng hát, mang theo vài phần men say phản phất trong từng câu ngân nga xinh đẹp ấy.
“San San?” - Tiêu Diễn không nghe lầm đâu, chính là âm giọng của cô học trò ngồi đằng kia mà, sao bây giờ lại qua đây rồi, hơn nữa sao lại ôm lấy anh chứ...?
“Ai kêu tên mình vậy? Chu Trinh à, cậu gọi mình có chuyện gì sao...hê hê, mình đang có tâm sự rất rất là lớn muốn nói với cậu đó~”
Tiêu Diễn bỏ bát xuống quay người nhìn cô gái nhỏ hơn mình một cái đầu, khuôn mặt San San đỏ bừng, miệng còn lầm bầm gì đó rất kì lạ, mùi hương trên người San San cũng lan lan mùi rượu.
Hình như em ấy say rồi.
Đúng là bất cẩn mà, anh luôn luôn mềm lòng tin lời San San rồi cuối cùng lại say bí tỉ thế này, anh nhìn sang chai rượu trên bàn.
Em ấy uống cạn nó luôn, không chừa dù chỉ một giọt.
Tiêu Diễn khẽ thở dài, thử thách khó nhằn rồi đây, chắc chắn khi say San San sẽ không nghe được anh nói.
“San San, thầy là Tiêu Diễn, không phải Chu Trinh.”
San San mơ màng nghe thấy cái tên thân thuộc của người mình thích bên tai, lại tủi thân vì bản thân lại kì lạ thế này, bản thân không biết tại sao lại bắt đầu sụt sịt.
“San San, sao em lại khóc? Được rồi, không có sao hết, đừng khóc nữa nhé, được không em?”
Tiêu Diễn thực không còn cách nào để đối phó khi Ôn San San buồn, chỉ có thể thuận tay ôm San San vào lòng, che chở và an ủi cô, vì vào mỗi lúc đó anh lại bắt đầu rối tinh rối mù, chẳng biết nên làm gì.
“Thầy ơi...em muốn nói cho thầy nghe điều này...”
“Đây là bí mật của em, hehe...em hông muốn nói cho ai biết đâu...chỉ nói cho...thầy Tiêu của em mà thôi.”
“Thầy...có muốn nghe hông ạ?”
Tiêu Diễn tất nhiên luôn sẵn lòng lắng nghe Ôn San San nói, dù cô nói về vấn đề linh tinh trên trời dưới đất anh đều thích, luôn lắng nghe thật kĩ vấn đề cô gái nhỏ bày tỏ cho mình.
“Được rồi, nhưng chúng ta lên ghế sofa ngồi đi, dưới sàn lạnh chân em lắm.”
Tiêu Diễn chậm rãi buông San San ra, nhưng San San lại ương ngạnh mà ôm lấy cổ Tiêu Diễn, chân bỏ đi mặt đất mà quấn lấy người anh, lấy đầu của mình dán sát vào đầu Tiêu Diễn, nũng nịu cất giọng.
“Em chỉ muốn thầy bế em thôi...”
Anh phát hiện, Ôn San San khi say rượu lại rất thích dính người, thậm chí còn...có chút đáng yêu, cứ như thế mà dưới thân anh lại bắt đầu có phản ứng khi cô gái nhỏ này nghịch ngợm.
Anh không biết trước khi gặp cô, San San có say rượu trước mặt tên con trai nào không, nếu không thì thực may mắn, vì không biết họ có giữ bình tĩnh được như anh khi cô gái nhỏ này say rượu hay không.
Tiêu Diễn cẩn thận ôm lấy cô gái nhỏ đang quấn lấy mình mà đứng lên, sau đó chậm rãi đi đến nơi ghế ngồi, anh phải giữ cho mình cái đầu lạnh, nếu không thì không biết anh lại gây ra chuyện gì nữa.
Ngồi xuống sofa, San San vẫn lì lợm ôm chặt anh không buông, Tiêu Diễn bảo cô ngồi kế bên anh để trò chuyện nhưng vẫn như không nghe thấy, thậm chí còn ôm anh chặt hơn.
“San San...”
“Thầy ơi...thầy có biết không...em rất thích...rất thích một người...nhưng người đó hình như không thích em...mặc dù rất tốt với em...nhưng chỉ coi em như hậu bối mà đối xử...”
Tiêu Diễn biết chắc chắn nếu khi tỉnh, San San sẽ không nói chuyện thầm kín của bản thân ra, nhưng khi nói ra thì đều là sự thật, anh cảm thấy đau lòng cho cô, cũng cảm thấy...tim mình có chút đau nhói.
“San San, em thử bày tỏ cảm xúc của bản thân cho người đó biết xem, nếu họ thích em thì đó là chuyện tốt, còn nếu người đó không thích thì cũng không sao cả, còn rất nhiều người cũng có thiện chí với em, hơn nữa tương lai em còn dài, không thể cứ thích một người mãi được, đừng để một người làm hao phí cả một tương lai, mạo hiểm một lần có thể sẽ giúp ích cho em rất nhiều.”
Ôn San San mơ mơ màng màng nghe cái gì mà tỏ tình đi, căn bản không nghe thầy nói gì mà chỉ nghe ba từ đó, liền mỉm cười rất tươi, thầy ấy cho phép mình tỏ tình!
Cô chợt thả tay ra, lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình len lỏi trong bàn tay to lớn của anh, sau đó nắm chặt tay anh lại, dùng toàn bộ tình cảm trước giờ không dám bày tỏ mà bây giờ bày ra hết, đôi môi đỏ hồng hào hôn lên môi anh, vụng về giống như mèo con nhỏ.