Edit: Tử Lam
Beta: Pi Sà
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gần nhau như vậy. Hắn thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt chỉ thuộc về nữ nhân từ trên người nàng.
Cảm giác được nàng có chút cứng đờ, cẩn thận dè dặt không để mình đụng chạm vào hắn. Nhưng hắn lại cố ý tới gần, khiến nàng không còn chỗ có thể trốn.
Khóe miệng mang theo ý cười, hắn không muốn lại tiếp tục chơi trò trốn tìm với nàng. Bởi vì thời gian càng lâu, hắn sẽ càng khát vọng nàng.
Nàng có thể hiểu rõ hắn đang cần gì, nếu không thể cũng không sao. Bởi vì hắn không cần biết, hắn đã định nàng là của hắn rồi.
Lúc này Thập Hoan khẽ xê dịch về phía trước trong không gian chật hẹp, cảm thấy cảm giác áp bách ở sau lưng không còn đè nặng nữa mới thoáng thở dài nhẹ nhõm. Nhưng hơi thở này vẫn chưa biến mất, ngực Tần Vị Trạch lại tiến gần, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai nàng: “Đừng lộn xộn, bọn họ tới!”
Tuy rằng không nhìn rõ tình hình bên ngoài, nhưng Thập Hoan lại nghe được tiếng bước chân, sau đó mấy người kia ngồi ở đình hóng gió.
“Gần đây Thúy Xuân lâu có thêm mấy vị cô nương mới tới, tuyệt đối đủ tư vị, mọi người rãnh rỗi cũng đi thử đi!” Một giọng nói nam nhân hơi bén nhọn truyền tới, ngay sau đó những tiếng cười nham nhở của đám nam nhân kia.
“Vậy thì có là gì! Thứ ta đã hưởng qua, so với nhóm hoa nương kia càng kích thích hơn!” Lý Văn Hàng mặt mày hớn hở nói.
Tên cặn bã này dám ở chỗ này mà thảo luận những chuyện đó!
Nhặt Hoan tức giận, nhưng nghe ngữ khí của Lý Văn Hàng, biết đâu tro g đó sẽ có một ít dấu vết để lại.
“Ai không biết mỹ nhân của Văn Hàng huynh nhiều không kể xiết, dù cho là Ninh Vương gia xuất chúng nhất cũng không bằng Văn Hàng huynh.” Một giọng nói hơi trầm thấp truyền đến.
Lý Văn Hàng rõ ràng khinh thường: “Ninh Vương gia thì tính là thứ gì! Tự cho là mình rất thông minh, còn không phải bị lão tử xoay vòng vòng sao.”
“Văn Hàng huynh không thể nói bậy, coi chừng tai vách mạch rừng.”
“Lão tử không sợ! Ta chính là không quen nhìn cái bộ dáng không ai bì nổi của hắn. Các ngươi cứ chờ xem, ta nhất định sẽ giáo huấn hắn một trận. Không phải tiểu thư Thừa tướng gia rất thích hắn sao? Ta đội cho hắn một cái mũ xanh thì thế nào đây?”
“Ha ha......” Mọi người cười vang: “Càng nói càng khó tin, nàng ta ngay cả vị trí Thái tử phi cũng từ bỏ kia kìa.”
“Hừ, các ngươi chờ xem, ta tất nhiên sẽ “làm” Ninh Vương phi tương lai, đội cái mũ xanh to đùng cho tên Tần Vị Trạch kia.”
Lý Văn Hàng nói đến mức nước miếng bay tứ tung, nhưng trong mắt Tần Vị Trạch lại tràn ngập khinh thường. Hắn cười lạnh, phế vật như vậy sống trên đời thật đúng là lãng phí!
“Ninh Vương phi tương lai? Liên Đình Vân cũng xứng làm sao?!” Sợ tiểu mỹ nhân trước mắt hiểu lầm, Tần Vị Trạch làm bộ không chút để ý mà giải thích.
Hắn cưới ai làm Vương phi là chuyện của hắn, không có liên quan đến nàng. Nói như vậy là có ý gì?
Thập Hoan cố gắng không để ý đến người phía sau, trong lòng nàng ngược lại có chút lo lắng. Trêu chọc Tần Vị Trạch là chuyện nàng không muốn làm, nhưng xem tình hình hiện tại... chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.
Một khi đã như vậy, đơn giản là nàng giả ngu, dù sao hắn cũng không có giáp mặt vạch trần nàng. Chỉ cần không chọc vỡ một lớp giấy mỏng này, nàng vẫn còn có đường cứu vãn.
Tiểu mỹ nhân trước mặt vẫn luôn cứng đờ không dám cử động. Khóe miệng Tần Vị Trạch khẽ cười, tâm tình ít khi được tốt như vậy. Sau khi thu thập tên phế vật Lý Văn Hàng này, hắn đương nhiên phải hảo hảo “nói chuyện” với Thập Hoan!