Edit: Mee
Beta: Hana
Thập Hoan đánh giá cô nương trước mặt, chiếc váy lụa màu xanh nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, mỉm cười nhìn Thập Hoan. Khuôn mặt kia có vài nét giống Tần Vị Trạch, chỉ có điều thân thể quá yếu ớt làm người ta thương xót. Lữ Bất Chu nắm chặt tay nàng. Nói vậy, đây chính là muội muội của Tần Vị Trạch, nương tử của Lữ Bất Chu - Tần Linh Nhi.
Giản Hàn Chi và Thập Hoan đứng dậy chào hỏi mọi người. Nhìn thấy hai người đang ngồi cùng nhau bên cửa sổ kia, đôi mắt Tần Vị Trạch chợt lóe lên sự phẫn nộ.
Liếc mắt nhìn hai người này nghiền ngẫm một cái, Lữ Bất Chu cười: “HIếm khi gặp nhau, chi bằng chúng ta cùng ngồi đi.”
Không đợi Thập Hoan nói câu nào, Tần Vị Trạch đã ngồi xuống bên phải nàng, Lữ Bất Chu cùng Linh Nhi ngồi ở bên kia. Tần Linh Nhi rất yên lặng, không nói gì cả, nàng lặng im ngồi tò mò nhìn Thập Hoan. Vì thân thể không tốt nên bình thường nàng cũng ít ra ngoài gặp người khác.
“Giản đại nhân thật là có nhã hứng.” Thái độ của Tần Vị Trạch rõ ràng rất không tốt: “Không biết hai vị đang thương lượng chuyện gì?” Hắn lại chuyển mắt, lạnh lùng nhìn Thập Hoan.
“Vương gia yên tâm, tiểu nhân cũng không lười biếng, bây giờ đang bàn bạc với Giản đại nhân phương pháp phá án.” Ánh mắt kia của hắn như đang thẩm vấn phạm nhân làm Thập Hoan khó chịu.
“Chỉ vậy thôi à?”
“Chẳng lẽ Vương gia không tin?”
Tần Vị Trạch nhếch miệng: “Vậy ngươi phải thật cố gắng, bổn vương rất mong đợi kết quả điều tra đấy!”
Tần Linh Nhi hơi khó hiểu, một gã sai vặt dám cùng Vương gia đối đáp như thế nàng mới thấy lần đầu. Những người kia đều cực kì kính cẩn sợ sai. Quan sát cẩn thận, nàng cũng phát hiện ra ánh mắt của ca ca không giống như trước. Nàng biết ca ca và Giản Hàn Chi có đôi chút khúc mắc, nhưng không rõ tức giận hôm nay đâu là do Giản Hàn Chi, đâu là do gã sai vặt này.
Thấy Linh Nhi đánh giá Giản Hàn Chi, trong lòng Lữ Bất Chu trong rất không vui. Giản Hàn Chi này lúc nào cũng ôn nhu như ngọc, ai cũng có thể thích, nhưng Linh Nhi thì không được.
Tiểu nhị đã đem đồ ăn lên, trong lòng mỗi người lại có tâm tư khác nhau.
“Linh Nhi, nếm thử một miếng đi, món nàng thích nhất này.” Lữ Bất Chu lôi kéo sự chú ý của Linh Nhi, không cho nàng nhìn người khác.
Đồ ăn ở đây đúng là rất ngon, nhưng ngồi cạnh vị đại thần Tần Vị Trạch này, thức ăn đều mất đi hương vị. Thập Hoan ăn rất ít, chỉ gắp mấy đũa liền dừng lại.
“Sao ăn ít vậy?” Giản Hàn Chi thấy nàng buông đũa liền hỏi.
“Ta no rồi.” Trong lòng nàng nhớ đến vụ án hái hoa tặc, hơn nữa không khí quái dị làm nàng ăn không vô.
“Ăn mấy hạt gạo cũng no được? Khi về ngươi truyền dạy cho những gã sai vặt khác đi, có thể giúp Bổn vương tiết kiệm không ít tiền.”
“Vương gia hàng ngày đều cực kì tiết kiệm, thân sai vặt chúng ta tất nhiên phải học tập ngài.” Biết ngày ấy đã chọc tức vị Vương gia này, nên nàng đã chuẩn bị tinh thần đối chọi gay gắt với hắn.
Tần Vị Trạch cười lạnh, đẩy bát cơm trước mặt mình qua chỗ Thập Hoan: “Nếu muốn tiết kiệm giống Bổn vương thì hãy làm cho tốt. Lãng phí là thói quen xấu, bát cơm này ngươi ăn, một hại cũng không được thừa. Nếu ăn không hết, tất cả sai vặt ở Ninh Vương phủ sẽ nhịn đói cùng ngươi!”