Edit: Tiểu Pi
Nhìn người trước mặt, Thập Hoan biết, nếu hôm nay nàng nói sai một câu, rất có khả năng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Nàng còn chưa muốn chết, đặc biệt là không muốn bị Tần Vị Trạch bóp chết.
Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, nàng cố ý nói nhỏ nhẹ: “Vương gia, tức giận hại thân, ta nói là được chứ gì.”
Hắn vẫn chưa buông tay nàng ra, nhưng lại không tăng thêm lực đạo: “Nếu như có nửa lời nói dối, ngươi tự gánh hậu quả.”
Vì thế Thập Hoan thành thật nói hết những chuyện xảy ra với nàng khi đi ra ngoài, làm cái gì, được người ta cứu thế nào cũng kể từ đầu tới cuối.
Chỉ là nàng cố ý lượt bỏ một ít đồ vật, tỷ như không có nói chuyện nam tử kia dùng lụa trắng giúp nàng băng bó, chỉ nói người kia đưa nàng đến đại phu xem mà thôi.
“Vương gia, ta nói xong rồi, ngài có thể buông ra chưa.” Bị cái “Kìm sắt” kia siết rất đau, nàng nói.
“Không vội, chúng ta nên nói rõ trước đã. Vừa rồi là hỏi ngươi đi đâu, hiện tại trả lời bổn vương nghe xem, vì sao lại giả bệnh?” Vốn định dẫn theo nàng tiến cung đi dạo, nhưng lại không ngờ nàng có thể giả bệnh chuồn êm ra ngoài.
Ninh Vương gia này thật đúng là thích dò hỏi tới cùng mà, lại nhìn vào mắt hắn đã thấy hắn vơi bớt tức giận, Thập Hoan liền có chủ ý. Vẻ mặt nàng lập tức suy sụp, hai mắt đầy ủy khuất: “Vương gia, nếu như ngài ghét bỏ tiểu nhân lớn lên xấu xí thì có thể nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy.”
Nhìn vẻ ủy khuất trong mắt nàng, cánh tay Tần Vị Trạch thoáng thả nhẹ lực đạo, nhưng cũng không có buông tay. “Khi bào thì bổn vương nói ngươi lớn lên xấu xí?” Giọng nói của hắn vẫn uy nghiêm như cũ, nhưng cũng không còn sắc bén như vừa rồi.
“Tiểu nhân vừa đen vừa xấu như vậy, vào hoàng cung còn không phải sẽ làm mất mặt của Vương gia hay sao, tiểu nhân tự mình chịu chút ủy khuất cũng không quan trọng, nếu làm kinh động thánh giá, chỉ sợ sẽ không giữ được cái mạng nhỏ này!” Nói xong, còn cố ý cúi đầu.
Tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt của Tần Vị Trạch, nhưng cái nhìn chăm chú đầy mãnh liệt của hắn khiến cả người nàng đều cứng lại.
Buông lỏng cổ tay nàng ra, Tần Vị Trạch đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Lời nói của nàng là thật hay giả hắn sẽ tự đi tra, chẳng qua chuyện khiến cho hắn phẫn nộ chính là nàng lén lút đi ra ngoài.
Hôm nay là tự nàng chủ động trở về, nếu một ngày nào đó, có phải sẽ không trở lại nữa hay không?
Đột nhiên Tần Vị Trạch phát hiện, hình như mình không có bất kỳ vật gì có thể ràng buộc nàng. Loại cảm giác này giống như bầu trời đầy sao, thấy được, nhưng lại vĩnh viễn cũng không bắt được!
Thập Hoan khẽ vuốt cánh tay, thấy hắn vẫn chưa nói chuyện mà ngồi đó trầm tư, trong lòng cũng có chút bồn chồn. Chẳng lẽ hắn hành hạ nàng còn chưa có đủ sao?
“Trúc Đào, đi lấy bút mực tới đây!” Hắn đột nhiên mở miệng.
Rất nhanh Trúc Đào đã trở lại, Tần Vị Trạch đề bút viết xuống. Nếu không biết hắn muốn làm gì, đơn giản Thập Hoan sẽ không đoán nữa. Nàng cúi đầu nhìn mặt đất, mảnh sứ vỡ bắn toé khắp nơi, nhưng lại né tránh chỗ nàng không bị văng tới.
Xem ra Tần Vị Trạch này cũng biết võ công, nếu không tất nhiên sẽ không chuẩn xác như vậy.
Ngụy Đạt vẫn là rất khâm phục Tiểu Hoan Tử, biết đạo lý “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt” này. Đã từng có một người dám khiêu khích Vương gia, kết quả trực tiếp bị ném đi nuôi sói. Vừa rồi hắn thật sự là muốn đổ mồ hôi!
Đặt bút trong tay xuống, khóe miệng Tần Vị Trạch nở nụ cười quỷ dị: “Nếu muốn bổn vương không phạt ngươi cũng được…… Lại đây ký vào cái này, bổn vương sẽ bỏ qua cho ngươi!”