Edit: Tử Lam
Beta: Tiểu Pi
Ai oán nhìn theo bóng lưng kia, tâm trạng nàng vừa hơi bình ổn một chút lại không khỏi lo lắng hơn.
“Đi thôi, đừng nhìn nữa. Trước tiên đổi quần áo cho ngươi, làm người sai vặt ở vương phủ phải có bộ dáng của một gã sai vặt. Không được làm mất thể diện của Ninh Vương phủ chúng ta... “ Hồ tổng quản vừa đi, vừa ở một bên lải nhải nói.
Thập Hoan cảm thấy Hồ tổng quản này rất giống Đường Tăng, công lực lầm bầm của hắn chẳng kém gì ma chú xuyên tai đâu.
“Viên Bình, ngươi lại đây, dẫn tên này đi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch cho hắn.” Hồ quản gia quay sang nói với một thị vệ bên cạnh có bộ dáng nghiêm túc.
Hắn là thị vệ trong vương phủ này, lớn lên cao to cường tráng, màu da ngăm đen, cười lên lộ ra hàm răng trắng đáng yêu vô cùng.
Nhìn thùng gỗ to dùng để tắm gội ở trước mặt, nếu đổi lại là ngày thường thì nhất định nàng sẽ nhảy ùm xuống nước. Nhưng hiện tại nàng cũng không có tâm trạng này. Con ngươi nàng khẽ động, nảy ra một ý hay.
“Đồ vật đã chuẩn bị xong, ngươi tắm gội đi. Ta giúp ngươi chà lưng.”
Viên Bình này là một người thành thật, căn bản không nhìn ra Thập Hoan có chỗ nào khác thường. Tiến lên muốn giúp nàng cởi quần áo.
“Không cần, không cần! Trên người của ta vừa dơ lại vừa thối, để ta tự mình làm được rồi.” Nàng lui về phía sau mấy bước, liên tục xua tay.
Viên Bình nhếch môi cười một cái: “Không có việc gì, đều là huynh đệ với nhau cả mà, còn sợ dơ cái gì.”
Nếu là trong hoàn cảnh khác, Thập Hoan sẽ rất thích người có lòng nhiệt tình như hắn. Nhưng hiện tại không được.
Nàng lấy lại bình tĩnh, đi đến trước mặt Viên Bình, nhìn vào hai mắt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đã làm rất tốt, hiện tại ngươi nghe ta nói đây. Ngươi đã giúp tên ăn mày dơ bẩn hôi thối này tắm xong, hiện tại ngươi phải đi tìm khoá thay đổi giọng nói và phấn mặt màu đen đến đây, nhưng không được để người khác phát hiện. Chỉ khi nào nghe ta nói “giải trừ” thì ngươi mới có thể nhớ lại sự việc.”
Vốn nàng không nghĩ sẽ dùng đến thuật thôi miên, nhưng thời gian gấp gáp nên không thể không dùng hạ sách này.
Khi còn ở hiện đại nàng đi theo lão ba học không ít kiến thức về thuật thôi miên. Tuy rằng không lợi hại được như lão ba, nhưng một vài kỹ thuật thôi miên đơn giản cũng không thành vấn đề gì với nàng.
Viên Bình nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra liền đi ra ngoài, để lại một mình Thập Hoan ở đó.
Thừa dịp không có người, nàng nhanh chóng tắm rửa một lượt. Lộ ra làn da trắng nõn vốn có, mái tóc đen mượt như tơ, mày liễu cong nhẹ, mắt đẹp linh động, trong sáng như ánh trăng. Cái mũi cao thẳng, đôi môi không cần tô son cũng đỏ, nhìn qua nàng xinh đẹp vô cùng.
Nhìn mình trong gương, nàng không khỏi nhíu mày, hình như là nàng, lại giống như không phải nàng. Phảng phất như sau khi xuyên đến đây nàng đã xinh đẹp hơn trước đó.
Trước tiên không cần nghĩ nhiều như vậy, sau khi nàng thay quần áo xong không lâu, Viên Bình trở lại, có mang theo những vật dụng nàng cần.
Mang khóa thay đổi giọng nói lên, gắn thêm yết hầu giả, tô phấn đến mức làn da ngâm đen, che dấu dung mạo vốn có của nàng, biến mình thoạt nhìn chẳng khác gì một nam nhân chân chính.
Nhưng nàng không biết, lúc nàng đang “biến thân”, Tần Vị Trạch đã gọi Viên Bình đến hỏi chuyện.
“Tên tiểu khất kia thế nào?” Tần Vị Trạch đứng ở hành lang gấp khúc, vừa vươn ngón tay thon dài trêu đùa chim anh vũ trên hành lang gấp khúc vừa hỏi.
Viên Bình không rõ vì sao Vương gia lại quan tâm một tên tiểu khất như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tiểu Hoan Tử hắn vừa dơ bẩn lại vừa hôi thối, nhưng hiện tại đã thay quần áo xong. Không có gì bất thường.”
“Hửm? Không có gì bất thường?” Hắn thu hồi tay lại, tựa hồ có chút khó hiểu: “Là ngươi tự mình giúp hắn tắm gội thay quần áo sao?”
“Đúng vậy!”
“Lui xuống đi.”
Viên Bình gật đầu, xoay người rời đi. Tần Vị Trạch khẽ nhíu mày, chẳng lẽ hắn sai rồi? Người nọ thật sự chỉ là một kẻ ăn mày thôi sao?
Nhưng trực giác hắn mách bảo, người này tuyệt đối có vấn đề.
Không vội, không vội. Hắn có rất nhiều thời gian, từ từ mà vạch trần mặt nạ của tiểu khất này.