Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 53: Chương 53: Nàng lại có thể nghĩ hắn là người như vậy?




Edit: Mie

Beta: Pi xà

Tần Vị Trạch thật sự đã giữ lời, mau chóng thu xếp đưa Thập Hoan đi gặp những người bị hại.

Khi Thập Hoan nhìn thấy cô nương kia, trong lòng không khỏi có chút nặng nề. Nàng ấy ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi bên bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dại đi, không một chút phản ứng.

“Aizz, từ lúc xảy ra chuyện đến nay nó vẫn luôn như vậy.” Mẫu thân của nàng ấy vừa lau nước mắt vừa nói.

Thập Hoan ra hiệu Tần Vị Trạch đừng lên tiếng, tự mình chậm rãi đi đến bên cạnh cô nương kia. Nhiều người đến gần có thể doạ nàng sợ.

Khi Thập Hoan đã đến đứng yên trước mặt, ánh mắt dại đi của nàng ấy mới đảo qua Thập Hoan, hai mắt mở lớn, nổi điên lui về phía sau, đôi tay không ngừng vùng vẫy, vừa lui vừa hét: “Không được lại đây... Không được lại đây!”

“Ngươi bình tĩnh một chút, ta không hề có ý xấu.” Thập Hoan chậm rãi đi về phía trước, có ý muốn tiếp cận nàng ấy

Thấy nàng càng lúc càng lại gần, mà cô nương kia đã không còn đường để lui nữa, nàng ấy vô cùng sợ hãi, ngược lại còn trở nên hung ác, dứt khoác điên cuồng đánh về phía Thập Hoan.

Thập Hoan nghĩ rằng mình không kịp lui nữa rồi, tốc độ của cô nương kia vô cùng nhanh. Giữa ánh đèn lập loè, nàng cảm thấy cơ thể mình bị kéo về phía sau một chút, Tần Vị Trạch đã tiến đến bảo vệ trước mặt nàng, duỗi tay chặn cô nương kia. Trên mu bàn tay hắn để lại một vết cào thật sâu, trong tức khắc máu tươi đã chảy đầm đìa.

Nếu hắn đến trễ một chút, nàng chắc chắn sẽ bị thương.

Sát khí trong mắt dần dần ngưng tụ, hắn hoàn toàn không để ý tới mu bàn tay đang chảy máu, lực trên tay càng lúc càng lớn, khiến cô nương kia đau đến kêu oai oái.

“Không được để nàng ấy bị thương!” Thập Hoan vội vàng ngăn lại.

Lực trên tay của hắn vẫn không hề giảm, lại còn dám ở trước mặt hắn muốn làm nàng bị thương, thật là đáng chết!

“Tần Vị Trạch, ta kêu ngài buông tay nàng ấy ra.” Thập Hoan bắt lấy bàn tay đang nắm chặt của hắn, nếu hắn lại dùng thêm lực, ngón tay của cô nương kia chắc chắn sẽ gãy mất.

Sắc mặt cô nương kia trắng bệch, hu hu khóc to. Cả gương mặt Tần Vị Trạch lạnh như băng, hất tay nàng ấy ra, trực tiếp trở tay đánh nàng ấy hôn mê.

Thập Hoan muốn tiến đến đỡ lấy nàng, nhưng bị Tần Vị Trạch giữ lại, ánh mắt lạnh lùng, nhìn cô nương kia ngã xuống đất.

Đôi mắt hắn đầy ảm đạm, may mà hôm nay hắn ở đây, nếu không, người bị thương không ai khác chính là nàng.

Ngoại trừ hắn, bất cứ kẻ nào cũng không được khiến nàng mảy may thương tổn.

Loại người mắc bệnh này Thập Hoan đã từng gặp qua, muốn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng nàng ấy là việc không hề đơn giản. Nhưng nàng vẫn có thể khai thông tâm lý, giúp nàng ấy trở lại như người bình thường. Thế nhưng mọi việc còn chưa đâu vào đâu, đã bị hắn cương quyết kéo đi, Thập Hoan đẩy tay hắn ra: “Tần Vị Trạch, sao ngài lại đánh ngất nàng ấy? Ngài có biết là làm như thế sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của nàng khiến nó càng nghiêm trọng không?”

“Nghiêm trọng hay không nghiêm trọng thì có liên quan gì đến bổn vương?”

Ngữ khí không chút bận lòng kia càng chọc giận Thập Hoan: “Có liên quan gì đến ngài? Nàng ấy có khả năng sẽ phải sống nửa đời còn lại trong cảnh điên điên khùng khùng ngài có biết không. Uổng công ngài là Vương gia, nhưng lại máu lạnh vô tình. Tần Vị Trạch, ngài không khác gì một con quỷ ích kỷ.”

Hắn nắm chặt tay, đầu ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch, máu trên mu bàn tay chảy theo kẽ tay rơi xuống y phục màu trắng của hắn. Giống như những đoá hồng mai đang nở rộ.

Thì ra nàng xem hắn là người như thế! Dùng một câu gạt bỏ đi tất cả những gì hắn đã làm.

Thế nhưng vì sao trong lòng nàng lại vì câu nói kia mà như có tảng đá nặng ngàn cân đè xuống, đau đến không thở nổi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.