Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 91: Chương 91: Nếu nàng không gọi, ta sẽ "động tay động chân"




Edit: Carmtus1510

Beta: Ahkung

Thập Hoan nhìn nhìn Tần Vị Trạch, bây giờ ánh mắt hắn nổi lên dày đặc tia máu, khẩn trương nhìn Lữ Bất Chu đang kiểm tra miệng vết thương cho nàng.

“Đã không sao rồi nhưng cánh tay này tạm thời chưa động được, hơn nữa phải nhớ kĩ không được để vết thương dính phải nước, không được ăn đồ ăn sống, cay hay để nguội.” Lữ Bất Chu vừa dọn dẹp lại hòm thuốc vừa dặn dò.

Tần Vị Trách ghi nhớ từng cái từng cái một, nhìn vành mắt đen đen của Lữ Bất Chu, ôm quyền cười: “Bất Chu, cảm ơn ngươi.”

“Giữa chúng ta cần nói chi mấy câu này, chỉ cần ngươi không đưa Linh Nhi về nhà mẫu tộc là ta đã tạ ơn trời đất rồi. Chốc nữa Trúc Đào sẽ mang dược tốt nhất lại đây, thuốc này một ngày uống ba lần, đun sôi rồi uống!”

“Được, nhớ rồi!”

Đang nói giữa chừng đột nhiên Ngụy Đạt vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói gì đó bên tai Tần Vị Trạch.

“Chăm sóc tốt cho Thập Hoan, bổn vương đi chút sẽ trở lại.” Hắn cẩn thận dặn dò Lữ Bất Chu.

Thập Hoan là người bị hiềm nghi nhất trong chuyện độc hại Hoàng tử, hiện giờ còn trốn khỏi Tận Bồn, chuyện này đã nháo tới ồn ào huyên náo. Tần Vị Trạch vừa đi tới ngoài đại sảnh đã thấy Thừa tướng đại nhân mang theo đông đảo đại nội thị vệ đứng ở đó, chờ bắt người.

“Tham kiến Ninh Vương gia.” Thừa tướng chắp tay hành lễ với Tần Vị Trạch.

Nhấc vạt áo ngồi xuống trên chủ vị, Tần Vị Trạch nhìn Thừa tướng cười lạnh: “Cư nhiên còn dám xông vào Ninh Vương phủ, lá gan không nhỏ!”

“Vương gia bớt giận, chẳng qua thần chỉ phụng mệnh Hoàng thượng đến đây truy nã Hàn Nhặt Hoan. Sau khi bắt được người liền lập tức rời khỏi Vương phủ, tuyệt không quấy rầy Vương gia!”

“Nếu bổn vương không giao người ra thì sao?” Giọng hắn trở nên kết băng, mắt lạnh nhìn qua Thừa tướng.

“Vương gia, Hàn Nhặt Hoan độc hại Hoàng tử, thiếu chút nữa đã bóp chết Đình Vân, kẻ gây ra tội ác tày trời như thế tất nhiên không thể buông tha được!” Đây là một cơ hội tốt để trừ bỏ Hàn Nhặt Hoan, coi như là ra tay giúp nữ nhi nhà mình một phen.

“Độc hại Hoàng tử, bóp chết Đình Vân? Ha hả... Thật đúng là tội ác tày trời. Nhưng nữ nhi ngươi cũng có liên quan, hơn nữa bổn vương ăn điểm tâm từ tay nàng mới trúng độc, ngươi nói rốt cuộc là ai sai?”

Thừa tướng nhất thời nghẹn lời, trước đây vốn là Thái tử cũng trúng độc cho nên đại gia hắn mới dễ dàng đẩy hoài nghi lên đầu Thập Hoan được, bởi vậy nên mới xem nhẹ Vân Đình. Nhưng Tần Vị Trạch lại mang điểm này ra nói, nếu hắn thật sự cứ nhắc mãi chuyện đó không buông thì sự tình tất nhiên sẽ trở nên khó giải quyết.

“Vương gia, mặc kệ nói thế nào Hàn Thập Hoan cũng là nghi phạm, cho nên xin Vương gia hãy giao người ra.”

Tần Vị Trạch đứng dậy, bước từng bước lại gần Thừa tướng: “Muốn mang Thập Hoan đi thì phải bước qua bổn vương trước. Nếu Thừa tướng nguyện ý thử một lần, bổn vương đương nhiên sẽ phụng bồi.”

Thừa tướng biết hôm nay đã không thể mang được Hàn Thập Hoan đi, nên sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Chuyện Ninh Vương gia đột nhập vào hoa trang chém giết sói đói để cứu con tiểu yêu nữ kia ra đã truyền đi khắp toàn bộ kinh thành. Hắn vốn cho rằng Đình Vân liên hôn với Ninh Vương gia đã là chuyện ván đóng thuyền, không ngờ nửa đường cư nhiên từ đâu lại xuất hiện một Trình Giảo Kim đến ngáng chân.

“Nếu Vương gia đã khăng khăng như thế thì thần chỉ có thể xin Hoàng thượng đến định đoạt thôi.” Dứt lời, Thừa tướng liền dẫn thị vệ rời đi.

Thầy Tần Vị Trạch trở lại tẩm điện, Lữ Bất Chu đứng dậy, hắn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng qua bọn họ không ai nói cho Thập Hoan biết mà thôi.

Chỉ chỉ chén thuốc trên bàn, Lữ Bất Chu bất đắc dĩ nói: “Nàng chỉ uống một ngụm rồi không chịu uống nữa, dược này rất đắng, xem ra chỉ còn chờ ngươi đến nghĩ cách thôi.” Lữ Bất Chu nói xong liền đi ra ngoài.

Tần Vị Trạch bưng chén thuốc đến trước giường Thập Hoan, nàng nằm ở đó tuy sắc mặt đã khá hơn hôm qua nhiều, nhưng vẫn có chút nhợt nhạt như cũ.

“Uống thuốc.” Tần Vị Trạch nhẹ hơi thổi thổi rồi đưa thuốc đến bên miệng Thập Hoan.

Nàng lắc đầu nhẹ nhàng: “Thuốc đắng quá, ta không muốn uống. Với lại tay của ta không còn đau nữa, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn rồi, không cần uống thuốc cũng được mà.”

Tần Vị Trạch nhíu mày: “Nói bậy, không uống thuốc sao được. Thuốc đắng dã tật! Lại nói, những lúc so đo với ta chẳng phải nàng không sợ trời không sợ đất sao, vậy mà bây giờ lại sợ uống thuốc ư?”

“Hai chuyện đó không giống nhau!”

“Có gì không giống?” Tần Vị Trạch dù bận tay vẫn ung dung nhìn nàng.

Thập Hoan nghiêng đầu tránh né: “Dù nói thế nào thì cũng không giống nhau. Ngài cứ để thuốc này qua một bên đi, đợi nguội một chút rồi ta tự uống.”

Tần Vị Trạch sao có thể tin nàng, nếu không giám sát nàng chắc chắn sẽ không uống.

Khóe miệng kéo ra một chút ý cười xấu xa, Tần Vị Trạch bưng chén thuốc lên uống một ngụm, sau đó nhẹ nhàng bắt lấy cằm Thập Hoan, áp môi lên môi nàng đổ thuốc vào.

Thình lình bị ép uống một ngụm to, hương vị đắng chát xông thẳng lên ót. Dạ dày Thập Hoan quay cuồng từng trận, thuốc này thật sự quá khó uống.

Tay trái không nhúc nhích được, tay phải bị hắn đè lại, cứ như vậy bị hắn ép uống hết toàn bộ thuốc.

Sau khi chắc chắn nàng đã uống xong Tần Vị Trạch mới buông nàng ra, nhẹ lau đi chút thuốc tràn ra ở khóe miệng cho nàng, cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại thành một đoàn ở trước mặt.

Ngón tay thon dài bốc một viên mứt hoa quả kế bên đút cho nàng ăn, nhưng tay hắn không lập tức rời đi mà lại chậm rãi nhẹ vỗ về lên cánh môi nàng.

Thập Hoan miệng ngậm mứt hoa quả không biết phải làm sao, nhìn ánh mắt nóng rực kia của hắn, nàng nhất thời không dám nhìn thẳng.

“Uống thuốc như vậy có phải không thấy đắng nữa đúng không?” Nếu ngày ngày đều được như thế, hắn mười phần nguyện ý.

Hương vị viên mứt hoa quả nhanh chóng tan chảy trong miệng, dần xua đi hương vị đắng chát kia. Nhìn hắn tươi cười, lần đầu tiên Thập Hoan cảm thấy tên yêu nghiệt này cười rộ lên thật sự rất đẹp.

Đột nhiên cánh môi hắn lại áp xuống, đầu lưỡi linh hoạt cạy ra hàm răng sáng bóng của nàng, chậm rãi đoạt lấy mứt hoa quả trong miệng nàng.

“Ngài...” Thập Hoan chán nản, người nam nhân này cư nhiên lại làm vậy!

“Hương vị không tồi.” Hắn vô cùng hài lòng.

Hắn rất quen thuộc với mùi vị của thuốc, nhớ năm đó hắn ngày ngày luôn phải làm bạn với nó. Tuy rằng đắng nhưng lại rất hữu hiệu. Nhưng sau khi uống thuốc lập tức ăn đồ ngọt sẽ lập tức xua đi được cái mùi vị đắng chát kia.

Cho nên chỉ cần để nàng nếm đồ ngọt thì mùi vị trong miệng sẽ dễ chịu hơn. Nhưng muốn ăn mứt hoa quả nữa thì phải chờ vết thương lành lại rồi nói tiếp.

Xoay đầu đi không thèm nhìn hắn, nếu chẳng phải nàng không lật được người thì nàng đã chỉ cho hắn một cái bóng lưng rồi.

Tần Vị Trạch cũng không giận, hắn nhẹ nhàng xoay người nằm xuống bên tay trái nàng, duỗi tay ôm lấy eo nàng, cũng cẩn thận tránh cánh tay đang bị thương của nàng.

“Tần Vị Trạch ngài muốn làm gì? Ta vẫn còn là người bệnh, ngài không thể động tay động chân với ta được.” Hắn vừa tới gần Thập Hoan liền lập tức cảnh giác nói.

Tần Vị Trạch cười khẽ, nói nhỏ bên tai nàng: “Thế nên nàng không thể ngăn cản ta làm những gì ta muốn!”

Lỗ tai ngứa ngáy, Thập Hoan nghiêng đầu tránh đi hơi thở của hắn.

“Tần Vị Trạch ngài đứng đắn một chút cho ta!”

Nghe nàng xưng hô, Tần Vị Trạch đột nhiên nhăn chặt mày.

“Tiểu Hoan Nhi, nói thế nào ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng nàng, nàng nên tỏ ra cảm tạ ta mới đúng.”

Tiểu Hoan Nhi? Nhặt Hoan tức khắc cảm thấy toàn thân mình đang nổi lên từng trận từng trận da gà.

“Cảm ơn thế nào?”

“Trước tiên gọi tên ta nghe thử một chút.”

“Tần Vị Trạch!”

“Không đúng!”

“Vậy gọi thế nào?”

“Bỏ họ, chỉ gọi tên.”

Như vậy có phải có vẻ thân mật quá rồi không, Thập Hoan lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không thể gọi thế được.

Thấy nàng chậm chạp không chịu gọi, Tần Vị Trạch một tay chống đầu, cười gian tà: “Nếu nàng không gọi, vậy thì ta phải “động tay động chân” với nàng rồi.”

Dứt lời liền vươn “ma trảo” về phía Thập Hoan. Tay hắn vừa sắp chạm tới mặt Thập Hoan, nàng lập tức mở miệng: “Vị Trạch.”

“Nàng nói gì, ta nghe không rõ.”

Thập Hoan trừng mắt liếc hắn một cái rồi la lớn: “Vị Trạch!”

Nặng nề hôn một cái “bẹp” lên mặt Thập Hoan: “Ngoan lắm!”

“Chẳng phải ngài nói ta gọi tên của ngài thì ngài sẽ không động tay động chân sao?”

“Đúng vậy, cho nên đây là khen thưởng!”

Thập Hoan thật sự bị hắn đánh bại, trước kia chỉ cảm thấy Tần Vị Hoan này không gần nhân tình, không ngờ cũng là một người vô lại như vậy.

“Sau này Tiểu Hoan Nhi phải gọi như thế, nếu gọi sai ta sẽ thật sự ăn nàng vào bụng!” Giọng hắn cực kì sung sướng, tươi cười nhẹ nhàng bên tai Thập Hoan.

Hắn vui vậy sao?

Sao nàng không cảm thấy vậy.

Tần Vị Trạch nhẹ nhàng ôm nàng, vùi đầu vào bả vai nàng, ngửi mùi dược nhàn nhạt tỏa ra trên người nàng mà bất giác cảm thấy yên tâm

Nàng không dám động đậy, vì sợ Tần Vị Trạch lỡ như nổi lên hứng thú sẽ ăn sạch nàng thì không tốt. Sau một lúc lâu nàng không thấy hắn cử động chút nào nữa, bên tai nghe rõ từng tiếng hít thở đều đều.

Hắn thế nhưng lại ngủ rồi!

-----

Tần Vị Trạch ngủ một giấc rất ngon, đợi khi hắn tỉnh lại thì trời đã xế trưa.

Rốt cuộc cũng thức, nửa người Thập Hoan nàng như muốn chết lặng vậy.

Nàng muốn đứng dậy, Tần Vị Trạch lại đè nàng lại một phen: “Không được lộn xộn, miệng vết thương sẽ nứt.”

“Ta nằm đến sắp mốc meo rồi, với lại ta cẩn thận một chút sẽ không sao đâu.”

Tần Vị Trạch nhìn nàng một lúc lâu, sau đó gọi Lữ Bất Chu vào dò hỏi chắc chắn nàng không sao mới cho phép nàng đứng dậy. Hắn giám sát nàng từng giây từng phút, để ngừa miệng vết thương lại nứt ra nữa.

Rốt cuộc cũng có thể đứng dậy, Thập Hoan bước tới cửa sổ hít một ít không khí mới mẻ. Một hồi lâu sau mới xoay lại nhìn Tần Vị Trạch: “Ta đang trong thời gian bị cấm túc nhưng ngài lại mang ta tới đây, làm vậy có sao không?”

“Tiểu Hoan Nhi nàng đang lo lắng cho ta sao?” Tần Vị Trạch đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn ngắm ánh mặt trời ngoài cửa.

Thập Hoan cười: “Chuyện ngài và Thái tử trúng độc rất kì lạ, hơn nữa lúc các ngài trúng độc ta đều có mặt tại đó. Chẳng lẽ điều này không nói ra vấn đề gì sao?”

Đôi mắt Tần Vị Trạch trở nên thâm thúy, hắn có một ít manh mối về chuyện này, hắn trúng độc tất nhiên là do người kia làm. Chỉ là không ngờ người kia lại ngoan độc như thế, cư nhiên muốn đẩy Thập Hoan vào chỗ chết.

Xem ra hắn phải cho người kia một chút giáo huấn mới được!

Nhìn ánh mắt sầu lo của Thập Hoan, Tần Vị Trạch nói: “Tiểu Hoan Nhi không cần phải suy nghĩ gì hết, tất cả đều đã có ta lo. Bây giờ nàng chỉ cần dưỡng thương cho tốt thôi, biết không?”

“Ta có thể về nhà dưỡng thương không? Phụ thân với ca ca sẽ lo lắng cho ta.”

“Không được, nàng phải dưỡng thương ở đây, nếu không ta cũng sẽ lo lắng.”

Từ khi cứu nàng ra từ bầy sói đói, Tần Vị Trạch như có gì đó thay đổi, lại như không thay đổi gì.

Hắn vẫn bá đạo như cũ, không nói lí như cũ. Nhưng Nhặt Hoan cư nhiên lại không phản bác đúng lí hợp tình như trước nữa.

Có lẽ là do hắn cứu mình nên mới vậy.

Đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ lúc ấy, lúc nhìn thấy một màn Tần Vị Trạch xuất hiện bên kia bầy sói, cái loại cảm giác [*] tuyệt xử phùng sinh đó nàng sẽ ghi nhớ cả đời.

[*] Tuyệt xử phùng sinh: giữa cái chết với được sự sống.

Nàng không rõ bây giờ mình có cảm giác gì với Tần Vị Trạch, nhưng ít nhất nàng không cảm thấy chán ghét hắn.

Thấy nàng không nói lời nào chỉ nhìn mình, Tần Vị Trạch tưởng trong lòng nàng không được thoải mái. Hắn vốn không thích giải thích nhưng lại không muốn phá hư mối quan hệ hòa hợp thật vất vả mới có được lúc này.

“Ta sẽ sắp xếp để đưa bọn họ đến thăm nàng, nhưng bây giờ nàng vẫn nên ở bên cạnh ta. Thứ nhất là lúc nào Bất Chu cũng có thể chăm sóc cho bệnh tình của nàng. Thứ hai là lúc nào ta cũng có thể đề phòng những kẻ có ý đồ bất lợi với nàng.”

Thập Hoan gật gật đầu, biết hắn muốn tốt cho mình nên không nói gì nữa.

Dàn xếp xong Thập Hoan, Tần Vị Trạch biết đã đến lúc hắn nên tính sổ với những người kia.

Thế nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là phải trừ bỏ tội danh cho Thập Hoan.

Không hề do dự, sau khi dặn dò Lữ Bất Chu chăm sóc cẩn thận Thập Hoan xong hắn liền tiến cung.

-----------

Vừa bước vào ngự thư phòng liền nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của phụ hoàng trên chủ vị, thấy hắn bước vào, lửa giận trong đôi mắt kia càng bùng lên dữ dội.

“Vị Trạch ngươi đúng là càng ngày càng làm càn, đến ý chỉ của trẫm cũng dám cãi.” Tần Đạc đau đầu nhìn tên nhi tử này. Vị Trạch là hoàng nhi giống với nhất, cũng là hoàng nhi không nghe lời nhất.

Tần Vị Trạch đứng đối diện án thư, cười khẽ: “Nhi thần không dám cãi ý chỉ của phụ hoàng. Chẳng qua nhi thần cảm thấy mình không làm sai. Thập Hoan căn bản không phải là người hạ độc nên nàng không thể mất mạng vì chuyện mình không làm như vậy được.”

Từ khi nào hắn lại trở thành người quan tâm tới tính mạng kẻ khác như thế? Trước nay hắn luôn là một người lãnh đạm, phảng phất như chúng sinh nơi thế gian này không hề có liên quan gì tới mình.

Hắn muốn giết cứ giết, muốn người đó sống thì để sống, hoàn toàn rất tùy hứng.

Thân là Hoàng đế, hắn rất hiểu tên nhi tử này của mình. Nhưng vì có phần áy náy kia trong lòng nên hắn chưa từng truy cứu chuyện gì. Ngược lại hắn còn có một chút thưởng thức tính sát phạt quyết đoán kia của Vị Trạch.

Nhưng hôm nay, Vị Trạch cư nhiên vì một nữ tử mà kháng chỉ, điều này thật sự khiến hắn bất ngờ.

“Vị Trạch, một nữ tử mà thôi, người như ngươi muốn bao nhiêu mà chẳng có. Nhưng ngươi và Vị Huyền đều trúng độc, chuyện này đã làm khiếp sợ toàn bộ triều thần. Nếu trẫm không bắt được chủ mưu thì sao có thể lấp kín được miệng lưỡi thế gian. Trẫm hi vọng ngươi có thể hiểu được khổ tâm của trẫm.”

Nghe xong, Tần Vị Trạch nhẹ nhàng lắc đầu: “Đúng vậy, chỉ là một nữ tử mà thôi, sao có thể so sánh với giang sơn xã tắc. Nói như vậy, năm đó phụ hoàng cũng là nghĩ như thế, nếu không sao mẫu phi có thể chết thảm như thế được!”

“Ngươi làm càn!” Tần Đạc đập bàn, đứng dậy căm tức nhìn Tần Vị Trạch.

Tần Vị Trạch biết mẫu phi luôn là điều cấm kị của phụ hoàng. Bởi vì nếu năm đó hắn không phải nhẫn tâm, mẫu phi sao lại phải tìm đến cái chết như vậy.

“Nhi thần không dám. Chỉ là nhi thần biết nhi thần tuyệt đối sẽ không vì địa vị mà hi sinh nữ nhân mình âu yếm. Chuyện này có rất nhiều chỗ đáng ngờ. Phụ hoàng chỉ vừa nghe Hoàng hậu nói đã liền nhận định Thập Hoan là người độc hại Thái tử. Nhưng nếu chuyện này từ đầu tới đuôi chính là một âm mưu thì sao?”

“Ngươi có ý gì?”

Tần Vị Trạch vỗ vỗ tay, liền thấy Ngụy Đạt đưa một tiểu thái giám từ ngoài vào.

“Người này là Tiểu Thu Tử bên người Thái tử, trước trung thu một ngày, Thái tử cố ý phái hắn bí mật tìm tới một phối dược sư nổi tiếng nhất kinh thành, bắt phối dược sư kia dựa vào độc tính của độc Ngũ Nhật Túy mà chế ra loại độc mới. Hiệu quả của loại độc mới đó thoạt nhìn rất giống Ngũ Nhật Túy, nhưng thật chất nó lại không mang độc tính. Thái tử vốn muốn hãm hại ta, chỉ tiếc trời xui đất khiến lại làm Thập Hoan trở thành người chịu tội thay.”

Tần Đạc nhíu mày: “Ý ngươi Thái tử trúng độc là giả?”

“Không sai! Ngày đó phối dược sư kia vừa mới về đến nhà, Thái tử liền phái người giết hắn diệt khẩu. Nhi thần vì cảm thấy việc Thái tử trúng độc có gì đó kì quái nên đã âm thầm điều tra. Công phu không phụ lòng người, rốt cuộc nhi thần cũng tra ra được phối dược sư đó.”

Ngay sau đó một lão nhân đầu tóc hoa râm bị đưa tới trước mặt Tần Đạc. Nghe hắn từ từ kể những chuyện xảy ra cùng với phối dược sư ngày hôm đó, Tần Đạc hung hăng siết chặt nấm đấm.

Không thể ngờ Thái tử lại lớn mật như thế, dám công nhiên phạm tội khi quân!

“Phụ hoàng minh giám, Thập Hoan thật sự là bị oan uổng.” Tần Vị Trạch nói

“Cứ xem như người độc hại Thái Tử không phải là nàng đi, nhưng còn ngươi tại sao lại trúng độc? Hơn nữa chỉ có duy nhất một mình nàng mở nắp hộp đồ ăn ra xem.”

“Tại sao phụ hoàng lại một mực nhận định là Thập Hoan mà không phải Liên Đình Vân hạ độc?”

Hắn vừa hỏi như vậy, Tần Đạc thật có chút ngây ngẩn cả người: “Đình Vân là thanh mai trúc mã của ngươi, là đứa nhỏ trẫm nhìn lớn lên, sao nàng có thể là người độc hại ngươi được?”

Tần Đạc đã sớm nhìn thấu tâm tư của Liên Đình Vân ở trong mắt, nàng ta vẫn luôn ái mộ Tần Vị Trạch, thế nên hắn mới định chờ thêm một thời gian nữa sẽ tứ hôn Liên Đình Vân cho Tần Vị Trạch.

Dù thế nào hắn cũng không tin được một người như vậy sẽ hạ độc.

“Phụ hoàng thân là đế vương, hẳn là biết đạo lí [*] “họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm“. Hộp điểm tâm kia là do Liên Đình Vân tự động mở ra cho Thập Hoan xem. Hơn nữa Thập Hoan cũng không hề chạm qua món điểm tâm đó, nàng không hề biết võ công thì sao có thể hạ độc qua không khí được?”

[*] Vẽ cọp vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng.

Tần Đạc nhíu mày, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Chuyện này nói sau đi, trước gọi Thái tử tới đây cho trẫm, trẫm phải ba mặt một lời với hắn.”

Thái giám quản sự một bên chạy nhanh đi thông truyền, trong lúc chờ đợi thì Hộ Quốc Công cùng Giản Hàn Chi đến.

Thật ra ngày Thập Hoan bị giải đến hoa trang, hắn cũng có chạy đến cứu nàng. Chỉ tiếc là đã muộn một bước. Lúc hắn tới đó, chỉ còn thấy thi thể đàn sói nằm đầy trên đất, mỗi một con đều bị giết bởi một nhát chí mạng

Vẫn chưa nhìn thấy Thập Hoan, hắn biết chắc chắn nàng đã được cứu đi.

Ngày ấy không thể bảo vệ được nàng, trong lòng hắn luôn tự trách không thôi, cho nên hôm nay dù thế nào hắn cũng muốn rửa sạch tội danh cho nàng.

Tần Vị Trạch đã giao thư tín của Thái tử và Tĩnh Nam Hầu cho Viễn Tướng quân, mà Viễn Tướng quân lại tìm Hộ Quốc Công. Tần Vị Trạch biết rất rõ tình tính Hộ Quốc Công. Từ trước đến nay hắn luôn cương trực ngay thẳng công bằng, cũng không tham dự vào cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử.

Giao thư tín cho hắn, tất nhiên là muốn mượn sức hắn đả kích hiềm nghi Thái tử.

“Hoàng thượng, thần có việc muốn tấu.”

“Nói.”

“Gần đây thần phát hiện Thái tử cùng Tĩnh Nam Hầu đang âm mưu cướp lấy binh quyền, ý đồ mưu phản.”

Vừa nghe, đôi mày Tần Đạc lập tức nhíu thành chữ “xuyên“.

“Mấy lời này không thể nói bậy, vu hãm Thái tử chính là tội lớn. Hộ Quốc Công ngươi có chứng cứ không?”

Hộ Quốc Công không chút hoang mang lấy ra một lá thư từ trong ống tay áo giao cho Hoàng thượng: “Lá thư này là thư của Thái tử và Tĩnh Nam Hầu âm thầm bàn giao qua lại. Thần sớm đã phát hiện ý đồ gây rối của Tĩnh Nam Hầu nên luôn âm thầm lưu ý, không ngờ cư nhiên lại tra được bọn họ lén lút cấu kết với nhau.”

Giản Hàn Chi nói tiếp: “Như vậy cũng có thể giải thích lí do vì sao Thái tử muốn vu hãm cho Thập Hoan. Nếu Thập Hoan xảy ra chuyện thì tất nhiên Hàn Tướng quân cũng sẽ bị liên lụy. Một khi binh quyền được thu hồi, Thái tử liền có cơ hội thực hiện mưu đồ.”

Sắc mặt Tần Đạc đã xanh mét, lạnh giọng nói: “Đưa Thái tử đến đây cho trẫm!”

-----

Giờ phút này Thập Hoan cũng không biết trong ngự thư phòng đang xảy ra một màn mưa máu gió tanh, bởi vì bây giờ phụ thân, ca ca và còn có một người được gọi là Đại phu nhân tới thăm nàng.

Mới vừa thấy mặt, Thập Hoan còn chưa kịp mở miệng thì Lý Ôn Uyên đã rào rạt xông lên, căn bản không thèm quan tâm Thập Hoan có bị thương hay không, chỉ vào nàng mắng: “Ngươi muốn hại chết cả nhà bọn ta sao? Hạ độc Hoàng tử, thương tổn Liên tiểu thư, bây giờ còn dám kháng chỉ chạy ra khỏi hoa trang. Ngươi có biết hiện tại người ta nói gì về Tướng quân phủ bọn ta hay không? Sao lại sinh ra một sao chổi như ngươi, ngươi đây là muốn hại chết bọn ta mới cam tâm mà!”

“Nương, ngươi nói bậy gì đó!” Hàn Thập Tuấn nóng nảy, vội vàng cắt đứt lời Lý Ôn Uyển.

Tuy mặt lạnh nhìn nàng ta la lối khóc lóc, nhưng trong lòng Thập Hoan vẫn không tránh khỏi xuất hiện một chút thê lương. Nói vậy nghĩa là bây giờ trong mắt họ nàng không khác gì sao chổi sao.

Nàng cười lạnh: “Nói vậy thì ta không đảm đương nổi chỉ trích của phu nhân rồi. Bởi vì ta chưa từng làm qua chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Nếu ta thật sự muốn hại chết toàn bộ các ngươi thì có rất nhiều biện pháp nhanh hơn thế này, với lại ta sẽ để mình phải hãm thân vào nhà lao sao? Phu nhân nói những câu chỉ trích ta, như vậy ta xin hỏi phu nhân, ngươi có chứng cớ nói lên mọi chuyện đều là do ta làm sao?”

“Nếu không phải ngươi làm thì tại sao ngươi lại bị đưa đi hoa trang?” Lý Ôn Uyển không cho là phải nói.

“Nếu ngươi không có chứng cứ thì câm miệng cho ta, ta có tội hay vô tội đều có Hoàng thượng định đoạt, từ khi nào đến phiên ngươi lắm miệng!”

Lý Ôn Uyển tức giận đến trắng mặt, nha đầu này sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.