Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 79: Chương 79: Nếu ta muốn chạm vào nàng, nàng cho rằng mình tránh được sao?




Edit:Tiểu Yến.

Beta: Ahkung.

“Không biết hoàng tổ mẫu có nghe rõ chưa? Nếu như người không tin, Vị Trạch sẽ đưa Lý Văn Hàng đến để đối chất, chỉ là không biết ý của biểu muội như thế nào?”

“Thái Hậu có lòng từ bi, tất nhiên sẽ không tùy tiện oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua kẻ khi dễ Liên cô nương. Sao Liên cô nương có thể ăn nói bừa bãi? Hay là... bị người nào đó người sai sử?”

Tần Vị Trạch thật sự càng ngày càng thích phương thức nói chuyện của Thập Hoan. Không chút hoang mang, bình tĩnh thong dong, quả nhiên là nữ nhân hắn coi trọng.

“Vân nhi, tốt nhất ngươi hãy nói rõ ràng là có chuyện gì, nếu không ai gia sẽ không thiên vị giúp ngươi.” Thái Hậu là người minh bạch, tuy rằng yêu thương Liên Đình Vân nhưng tuyệt đối sẽ không bị nàng che mờ tâm trí.

“Này…… Ta…… Ta nói như vậy, chỉ là vì giúp biểu ca mà thôi. Nữ tử này giả dạng thành gã sai vặt, có ý đồ muốn ở bên cạnh biểu ca mê hoặc hắn.” Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt lắc đầu, lời này chẳng khác gì thừa nhận những lời vừa rồi của mình là nói dối. Quả thật bản lĩnh của Liên Đình Vân còn quá kém.

“Ngươi làm ai gia quá thất vọng rồi!” Cả gan mưu đồ hãm hại người khác, còn thỉnh bà tới vương phủ diễn trò khôi hài.

“Ai gia cho ngươi trở về tự kiểm điểm lại, không có ý chỉ thì ngươi không được bước ra phủ Thừa tướng một bước! Đi ngay.”

Liên Đình Vân lập tức sợ ngây người, chỉ vào Thập Hoan mắng: “Ngươi là đồ nữ nhân tâm như rắn rết, trốn ở trong phủ của biểu ca giả dạng thành gã sai vặt, ngươi chính là muốn câu dẫn biểu ca, nhất định là như vậy!”

“Đhồi nàng ta ra ngoài cho bổn vương!” Dám ở chỗ này nói xằng nói bậy, nếu không phải bởi vì có Thái Hậu ở đây, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua nàng ta.

Thập Hoan không đồng cảm với Liên Đình Vân chút nào, loại nữ nhân tâm địa như rắn rết này, cấm túc quả thực đã quá lợi cho nàng ta rồi.

“Thái Hậu, Lý Văn Hàng và tên hái hoa tặc hay gây án gần đây có điểm giống nhau, Vương gia đã nắm giữ chứng cứ. Lần này chính là Vương gia sắp xếp mọi việc, muốn dẫn hắn lộ mặt rồi bắt ngay tại trận. Ai ngờ Liên cô nương tự mình đánh bậy đánh bạ thành mồi nhử. Nhưng nếu đã bắt được người nọ, mong rằng Thái Hậu chủ trì công đạo, lấy lại công bằng cho những nữ tử bị hại, cũng không uổng công Vương gia mất ăn mất ngủ mà phá án.”

Nàng thản nhiên đem công lao của mình toàn bộ tính cho hắn. Tần Vị Trạch không có một chút vui vẻ nào. Bởi vì đôi mắt to tròn linh động tinh quái kia đang tính toán sao cho thắng cuộc kìa.

Thái Hậu vừa nghe, quả thực tươi cười đầy mặt: “Lần này Vị Trạch làm rất tốt, ai gia tất nhiên sẽ kẻ lại việc này cho phụ hoàng của ngươi.”

Nói xong kiền dẫn đầu đoàn người rời đi.

-----

Tiễn Thái Hậu đi, thấy Liên Đình Vân bị cấm túc nên cả người Thập Hoan cảm thấy thoải mái không ít.

Vừa mới quay về, Tần Vị Trạch đã bắt lấy tay nàng kéo vào phòng: “Không nghe lời mà nghỉ ngơi cho tốt, tự ý ra ngoài đi đi lại lại. Xem ra bổn vương phải tính sổ với nàng rồi!”

“Phanh” Một tiếng cửa đóng lại, Thập Hoan tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

“Vương gia, thỉnh ngài lần sau nói chuyện cho đàng hoàng, đừng hở một chút là động thủ.” Nàng xoa xoa cổ tay bị kéo đau nói.

“Nếu nàng vẫn không ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương sẽ luôn như thế này.”

Ngoan ngoãn nghe lời? Nàng căn bản không có ý muốn nghe lời hắn.

“Ít ngày nữa ta tin là Hoàng Thượng sẽ khen ngợi xuống. Lần trước chúng ta có đánh cuộc, vẫn còn tính chứ?”

“Nhưng vẫn còn một chuyện nàng chưa làm được, đó là khiến bá tánh ca tụng ta!”

Biết hắn muốn chơi xấu, Thập Hoan sớm đã có chuẩn bị. Nàng hơi nghiêng đầu, tự tin nói: “Người nhà của những nữ tử bị hại đó đã viết hàng vạn bức thư để trình lên Hoàng Thượng. Trong thư chẳng những thỉnh cầu nghiêm trị tên hái hoa tặc, hơn nữa còn ca tụng công đức Vương gia tra án.”

Từ khi giúp những nữ tử đó khai thông tâm lý, Thập Hoan đã sớm bắt đầu suy tính về chuyện này. Chẳng qua vẫn luôn là âm thầm tiến hành, không mảy may lộ ra tí nào.

Nếu muốn thắng, không có át chủ bài thì làm sao có thể.

Tần Vị Trạch luôn cảm thấy nàng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng hắn không ngờ rằng nàng lại có thể giấu giếm hắn làm ra một chuyện lớn như vậy. Thật là nằm ngoài dự đoán của hắn.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn không khỏi thấy bất an. Cái loại cảm giác không thể khống chế nàng làm hắn thực không thích. “Không vội, chờ những việc này đều trở thành sự thật, bổn vương lại cho ngươi lệnh bài cũng không muộn!”

Thập Hoan vẫn luôn lờ mờ cảm thấy hắn có chút ý định muốn quỵt nợ.

Chuyện này có thể tạm thời bỏ qua, trong lòng Thập Hoan còn có một chuyện khác phải làm!

“Vương gia, nếu việc này thực sự có người phía sau màn làm chủ, như vậy tất nhiên phải đào sâu thêm một chút. Hơn nữa, ngày ấy ta trong lúc vô tình nghe thấy Liên Đình Vân là bởi vì nhận được bức thư Vương gia gửi nên mới đi đến bên hồ. Không biết Vương gia có viết phong thư này không?”

Viết thư?

Tần Vị Trạch lắc đầu, nếu có viết, hắn cũng không thể nào viết cho Liên Đình Vân.

“Như vậy tất nhiên là có người giả mạo!”

Có thể bắt chước bút tích của hắn, Tần Vị Trạch nhíu mày, hay là…… Là người đó?

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nói ra, nếu thật sự là người nọ làm, như vậy tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được.

“Việc nàng phải làm đã làm xong, việc này dừng ở đây, bổn vương tự có quyết định.”

Thập Hoan cảm thấy có chút kỳ quái, việc này tất nhiên là có ẩn tình, nếu không vì sao Tần Vị Trạch không để cho nàng can dự vào? Hơn nữa ánh mắt hắn, rõ ràng là đối với người làm chủ sau màn này có quen biết, nhưng lại không nói ra.

Thôi, mình còn chuyện gấp cần làm, nàng tuyệt đối sẽ không quên ả Liễu Nhi muốn đẩy nàng vào chỗ chết kia.

“Vương gia, chẳng hay Vương gia có thể giúp ta một chuyện hay không? Ta muốn bắt nha hoàn bên cạnh Liên Đình Vân – Liễu Nhi!” Ngày ấy suýt nữa đã bị ả ta hại chết, cuối cùng lại để ả ta chạy mất. Tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua ả ta.

“Muốn bổn vương giúp, nàng phải có thành ý.”

“Chỉ cần Vương gia bắt được ả, tất nhiên ta sẽ cảm tạ Vương gia.”

“Bổn vương không cần nàng cảm tạ, bổn vương muốn chính là cái này.” Dứt lời, một phen kéo nàng đến gần, sau đó cúi đầu muốn hôn nàng.

Thập Hoan sớm có phòng bị, nghiêng đầu qua một bên né tránh, khiến hắn chỉ chạm vào má nàng.

Nhân cơ hội tránh thoát khỏi sự giam cầm của hắn, Thập Hoan nhanh tay nhanh mắt mở cửa phòng ra, đứng ở bên ngoài cửa, đối diện với Tần Vị Trạch.

Cảm xúc non mềm ở tay còn chưa biến mất, nhưng tiểu nhân nhi trước mắt đã né tránh. Tia phòng bị trong mắt nàng làm Tần Vị Trạch rất không thoải mái.

“Vương gia, có một số việc chúng ta vẫn nên nói chuyện rõ.” Nàng đứng ở ngoài cửa, bởi vì bên ngoài có thị vệ gác, tốt nhất không nên để hai người bọn họ đơn độc ở chung.

Hơn nữa ngày ấy tự nhiên bị hắn cưỡng hôn, Thập Hoan vẫn luôn nghĩ phải nói rõ ràng với hắn, nàng thật sự không muốn tạo nên cho hắn bất cứ hiểu lầm gì.

Tần Vị Trạch làm sao có thể nhìn không thấu tiểu tâm tư của nàng, nàng thật sự cho rằng mình trốn đến ngoài cửa là được sao?

Khẽ mỉm cười, Tần Vị Trạch ngược lại ngồi trên ghế. Cầm lấy ấm trà rót một ly trà cho mình, chậm rãi cầm lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Đi vào, nếu không không bàn nữa!”

Thập Hoan bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên nét tức giận, ý cười thoáng hiện lên trong ánh mắt của hắn làm Thập Hoan cảm vô cùng phần chướng mắt.

Ý cười của Tần Vị Trạch lại càng lúc càng đậm, nàng là nữ nhân đầu tiên khiến hắn động tâm.

Thân là Vương gia, trong triều đại thần nịnh bợ hắn chỗ nào cũng có. Mà mỹ nhân, hắn gặp qua vô số. Quyến rũ, thanh thuần, mị hoặc, thanh nhã……

Hắn cũng không chạm vào những nữ nhân đó, cũng không để các nàng trong lòng.

Lấy lòng cũng thế, nịnh hót cũng thế, đều chỉ làm hắn có cảm giác vô cùng chán ghét.

Vốn dĩ cho rằng gã sai vặt bên cạnh này cũng mang theo mục đích gì đó. Năm lần bảy lượt thăm dò lại khiến hắn bất ngờ kinh hỉ. Khi tiểu nhân nhi thông minh này thực hiện được mưu đồ thì nàng sẽ cười trộm, bị hắn trêu chọc nàng sẽ tức giận, gặp được bất công sẽ dám bênh vực kẻ yếu.

Dường như trong ấn tượng của Tần Vị Trạch, chưa bao giờ thấy nữ tử nào như thế này.

Hắn không nói chuyện về tình yêu, cũng không hiểu cái gì là yêu. Hắn chỉ biết là, cùng nàng ở bên nhau làm hắn thoải mái, cho dù sau này hắn có chán ghét nàng, nàng cũng chỉ có thể ngây ngốc ở bên cạnh hắn mà thôi. Nhưng Tần Vị Trạch cũng biết, nàng không phải là loại người ham hưởng thụ, không phải nữ nhân đòi hỏi danh phận. Nếu như giữ không được nàng, rất có khả năng sẽ biến mất.

Mà hắn muốn trước tiên sẽ chặt đứt ý định rời đi của nàng.

Trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, thấy hắn không có ý định thỏa hiệp, đôi mắt Thập Hoan đột nhiên chợt lóe tia sáng, một chân rảo bước tiến vào bên trong cửa, nhưng phía sau lại là đại môn rộng mở: “Vương gia, hiện tại có phải chúng ta đã có thể nói chuyện rồi không?”

“Bổn vương muốn nàng đi vào đây.”

“Hiện tại ta đứng ở chỗ này, chẳng lẽ là ngoài cửa sao?”

Cả gan dám bắt bẻ hắn, Tần Vị Trạch cũng không tức giận, hứng thú mà nhìn nàng hả hê.

Thấy hắn không nói lời gì khó xử nữa, Thập Hoan trầm tư một lát rồi nói: “Nói vậy Vương gia cũng biết thân phận của ta. Ngày ấy ta từ trong xe ngựa chạy thoát được, đánh hôn mê đại hán lái xe ngựa rồi thay quần áo của hắn, vốn nghĩ trốn được rất xa. Nhưng không nghĩ tới lại trùng hợp gặp phải Vương gia, còn sự tình sau đó Vương gia cũng đều đã biết.”

“Cho nên, nàng muốn nói cái gì?”

“Mấy ngày này ta thực cảm tạ Vương gia thu giữ, ta vẫn sẽ luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nhưng ta cũng hy vọng Vương gia không nên vượt quá quy củ.”

Không nên vượt quá quy củ?

Tần Vị Trạch nghiền ngẫm, từ từ nhấm nuốt những lời này: “Nếu như bổn vương càng muốn vượt quá quy củ thì sao?”

Thập Hoan chán nản, vì sao hắn lại nghe không hiểu vậy. Đùa giỡn nàng vui lắm sao?

Hắn hỉ nộ vô thường, Thập Hoan căn bản đoán không ra trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Hành động này của Tần Vị Trạch, căn bản không thể là vì tình yêu, hắn cũng giống như trẻ con, đối với món đồ chơi mình yêu thích thì sẽ muốn chiếm làm của riêng.

“Nếu Vương gia cứ khăng khăng như thế, vương phủ này cũng không còn là nơi cho ta dung thân!”

Nàng nói rất dứt khoát, Tần Vị Trạch cầm chung trà chặt đến nỗi ngón tay dần trở nên trắng bệch. Hắn đứng dậy, khóe miệng mang ý cười, nhưng nụ cười kia lại chạm không đến đáy mắt.

Đi từng bước một đến gần phía nàng, hắn không thích có người làm trái ý hắn, huống chi nữ nhân trước mắt là người hắn muốn giữ lại bên cạnh.

“Nơi này không phải nơi nàng dung thân, vậy nàng lại muốn đi đâu? Lại đi giả trang thành gã sai vặt trà trộn vào phủ khác sao? Đừng quên, Khế ước bán thân của nàng còn ở trong tay bổn vương.”

Tưởng tượng nếu lúc trước không phải hắn đánh bậy đánh bạ rồi dẫn nàng về, như vậy hiện tại phần mỹ lệ này của nàng rất có khả năng là do nam nhân khác phát hiện.

“Vương gia đừng quên, khế ước bán thân đó người ký là Tiểu Hoan Tử, không có quan hệ gì tới Thập Hoan cả.”

Tần Vị Trạch cười cười, duỗi tay từ trong tay áo mình lấy khế ước bán thân ra. Ngón tay thon dài từng chút mở tờ giấy kia, thong thả đưa Thập Hoan xem.

Mặt trên ngoại trừ dấu tay ở ngoài, mở đầu là câu nói: “Ta là Tiểu Hoan Tử, năm nay mười sáu tuổi, là người ở kinh thành, thân thế trong sạch, chưa từng phạm tội” bên trong chữ Tiểu Hoan Tử thình lình bị đổi thành “Hàn Thập Hoan”!

“Ngài lại có thể sửa khế ước bán thân!” Nàng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được mình lại bị lừa. Ngày ấy nàng nhìn thấy rõ ràng chính là chữ “Tiểu Hoan Tử”!

“Là do chính nàng không nhìn kỹ, hiện tại lại đổ lỗi cho bổn vương sao?!” Thu lại khế ước bán thân, Tần Vị Trạch vô cùng đắc ý.

Hắn đã sớm tính toán trước một bước, muốn đấu với hắn? Nàng còn non lắm!

Thập Hoan theo bản năng mà cắn môi dưới, tuy rằng nàng không để ý cái gì khế ước bán thân, nhưng ở thời đại này, thứ này trên cơ bản hoàn toàn nhận định một người thuộc quyền sở hữu của ai.

Nếu nàng tự mình đào tẩu, Tần Vị Trạch có thể cầm thứ này đến quan phủ, quan phủ sẽ dán lệnh truy nã khắp nơi. Như vậy sẽ càng thêm khó khăn cho việc nàng đào tẩu!

Nàng bình tĩnh lại, cứ coi như khế ước bán thân ở trên người hắn. Như vậy thì thế nào? Nàng còn có thể “lấy” trở về. Hoặc là, thôi miên hắn!

“Vương gia, khế ước bán thân này ngài cứ giữ cho cẩn thận!” Bốn chữ cuối cùng, nàng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Điều này là tất nhiên.”

Bên này, Thập Hoan cùng Tần Vị Trạch đấu trí đấu dũng, nhưng ngoài kia chuyện gã sai vặt bên cạnh Ninh Vương gia là nữ nhi đã trở nên vô cùng huyên náo.

-----

Vào đêm, Giản Hàn Chi một mình một người ở trong hoa viên uống rượu.

Trong đầu hắn trước sau hiện lên bộ dáng của Thập Hoan, khi hắn biết được nàng là nữ nhi thì trong lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng hiện tại hắn lại có chút lo lắng.

Hắn có thể giúp nàng rời khỏi Ninh Vương phủ hay không?

“Hàn Chi có tâm sự?” Giản Kính Học ngồi ở bên cạnh hắn, cầm lấy một cái chén khác tự rót rượu cho mình.

“Cha, sao người lại tới đây.”

Từ nhỏ đến lớn Giản Hàn Chi đều rất khâm phục người cha này. Đã lăn lộn nhiều năm trên quan trường nhưng cha vẫn luôn cương trực công chính, dám nghĩ dám nói. Hiện giờ trong triều thế lực chia làm hai phe, một bên ủng hộ Thái tử, một bên ủng hộ Ninh Vương, nhưng mà cha lại không nghiêng về bên nào, chỉ một lòng vì bá tánh.

Giản Kính Học nhìn Giản Hàn Chi, cười nói: “Gặp con một mình ở đây uống rượu giải sầu, tất nhiên là vì có chuyện phiền lòng. Không bằng nói ra, để vi phụ cho con lời khuyên.”

“Con không phải mượn rượu giải sầu.”

“Nếu không có giải sầu, con là ở đây nhớ đến người nào sao?”

Giản Hàn Chi cười cười, dù không lên tiếng phủ nhận, nhưng hắn vẫn lắc đầu. Nhớ? Hắn thực sự lo lắng cho nàng, nhưng chắc chắn không phải là “nhớ”.

Vừa thấy phản ứng này của hắn, Giản Kính Học đã biết mình đoán đúng tám chín phần.

“Hàn Chi, nếu con có yêu thích cô nương nào, vi phụ rất vui mừng. Nhưng vô luận là cô nương nhà nào, đều chỉ có thể làm trắc thất [*] của con mà thôi.”

[*] Vợ nhỏ.

“Tại sao?”

“Bởi vì con sớm đã có thê tử đính hôn từ trong bụng mẹ!”

Giản Hàn Chi nhìn phụ thân của mình bằng ánh mắt khó tin. Chuyện này hai mươi năm qua hắn chưa nghe cha mẹ nhắc tới bao giờ, thậm chí chưa từng thấy hạ nhân thảo luận qua chuyện này.

Trong lòng hắn không khỏi trầm xuống. Bóng đêm yên tĩnh kia giờ phút này cũng không thể bình phục nội tâm phiền não của hắn.

Nếu hắn có thê tử đính hôn từ trong bụng mẹ, như vậy cha mẹ quả quyết sẽ không cho phép hắn cưới người khác làm chính thất. Hơn nữa, không biết vì sao lúc này đầu óc của hắn lại hiện lên bóng dáng của Thập Hoan.

Ám chế cảm giác bực bội xuống, hắn cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Thấy cảm xúc của hắn không tốt, Giản Kính Học biết tiểu tử này tất nhiên là đã thích người nào đó rồi. Nhưng làm người thì không thể nói không giữ lời, huống chi đây là lời hứa của phu nhân đã mất, ông không thể vi phạm.

Đứng dậy vỗ vỗ bả vai Giản Hàn Chi: “Không nên uống quá nhiều.” Dứt lời liền rời đi.

Giản Hàn Chi thu lại nỗi lòng, nhưng vị chua xót trong lòng vẫn không thể vơi bớt. Vì sao phải đính hôn từ trong bụng mẹ?

Bỗng nhiên hắn nhớ lại, cha vẫn chưa nói đối tượng đính hôn từ trong bụng mẹ với hắn là ai.

Có lẽ, hắn có thể hỏi cha, sau đó… hắn có thể tìm cách để vị cô nương đó chủ động từ hôn!

Nghĩ đến đây, đột nhiên hắn cảm thấy mình đã tỉnh rượu hơn phân nửa.

Đứng dậy liền đuổi theo phụ thân, hắn muốn hỏi cho rõ ràng!

-----

Đêm đã khuya, Thập Hoan vẫn ngồi ở cửa cạnh hành lang, căn bản không có ý muốn đi ngủ.

Nến đã cháy hơn phân nửa, xung quanh chỉ còn tiếng gõ mõ báo canh giờ là nghe được rõ ràng.

Nhưng nàng không hề cảm thấy buồn ngủ, mà nhàm chán ngẩng đầu lên đếm từng ngôi sao.

“Nàng muốn ngồi đến hừng đông à?” Tần Vị Trạch dựa vào khung cửa, từ bên trong nhô đầu ra. Hắn đã thay áo ngoài, cả người thoải mái tự nhiên.

Thập Hoan không muốn ngủ, đặc biệt không muốn ngủ ở nơi này.

Trước kia nàng là gã sai vặt, gác đêm cho hắn là chuyện nên làm. Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều biết nàng là nữ nhi, lại cùng hắn ngủ ở cùng một phòng, chắc chắn sẽ bị mọi người đàm tiếu.

“Ta không buồn ngủ, ngài ngủ trước đi.” Ôm chân dựa vào cây cột tiếp tục đếm sao.

Đột nhiên bị một bóng đen bao phủ, che khuất sao trời trước mắt nàng.

“Đi ngủ!” Lần này ngữ khí của hắn đã trở nên nghiêm khắc. Thời tiết này, tuy rằng ban ngày nhiệt độ khá cao, nhưng đến ban đêm trời rất lạnh, mà nàng mặc ít như vậy ngồi ở đây hóng gió.

Thập Hoan nhìn hắn cười cười: “Chuyện này cũng thật là kỳ, Vương gia ngài không cho ta rời khỏi vương phủ, hiện tại ta có ngủ hay không ngài cũng muốn quản. Ta thật tò mò, làm Vương gia như ngài rất nhàn rỗi sao? Hơn nữa chuyện ta không ngủ được cũng đâu ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Vương gia.”

Túm chặt quần áo trên người, quả thật là nàng cảm thấy có chút lạnh. Nhưng nàng không muốn đối mặt với Tần Vị Trạch, đặc biệt là vào ban đêm. Cuồng vọng của hắn khiến nàng sợ hãi, nàng tình nguyện ngồi ngây ngốc ở đây còn hơn.

Cảm giác được áp suất quanh thân hắn dần hạ thấp, thật ra Thập Hoan có một loại khoái cảm vì trả thù được hắn. Nàng luôn bị hắn áp chế, cũng nên cho phép nàng phản kháng một chút chứ!

Sao Tần Vị Trạch có thể không biết nàng đã khôi phục thân phận nữ nhi mà còn ở cùng một chỗ với hắn sẽ bị mọi người dị nghị, nhưng đây là hiệu quả mà hắn muốn. Bởi vậy hắn quả quyết cự tuyệt đề nghị muốn dọn đến nơi khác ngủ của nàng.

“Ngoan ngoãn ngủ, ngày mai bổn vương sec giao Liễu Nhi cho ngươi!”

Đề nghị này làm Thập Hoan động tâm: “Những lời này của Vương gia là thật?”

“Đương nhiên!”

Đạt được mục đích của mình, Thập Hoan lập tức nhảy dựng lên, lười biếng duỗi eo một cái: “Ta mệt mỏi rồi, đi ngủ trước đây.” Mới vừa đi hai bước, đột nhiên hắt xì mạnh một cái.

Tần Vị Trạch nhíu mày, kéo nàng đi vào nhét nàng vào trong chăn.

Thập Hoan bọc chăn, cảm thấy mũi hơi nghẹt, hơn nữa đầu có chút nặng nề choáng váng. Thật là sức khỏe quá kém, gió thổi chút xíu thôi đã không chịu được rồi. Nàng nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Sau thời điểm nửa đêm, Tần Vị Trạch càng nghĩ càng không yên tâm, gió thổi lạnh, lỡ như khiến nàng phát sốt thì làm sao.

Quả thực khi rời giường xem xét, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng nóng như thiêu đốt, vùi sâu vào chăn.

Suốt đêm Tần Vị Trạch không có rời đi. Hắn vẫn luôn ở chỗ này chăm sóc cho Thập Hoan, không ngừng vì nàng đổi khăn ấm. Đến hừng đông, nhiệt độ cơ thể nàng khôi phục hắn mới nằm ngủ ở bên cạnh nàng.

Lúc Thập Hoan tỉnh lại, cả người giống như mất hết sức lực, yếu ớt vô cùng.

Nàng vừa quay đầu, bất ngờ thấy Tần Vị Trạch nằm ở bên cạnh mình, liền bị hắn dọa sợ.

Vì sao lại ở bên giường của mình?

Thập Hoan vừa động, Tần Vị Trạch cũng đã tỉnh. Mở to mắt, thấy cả người nàng cương cứng, dùng hết sức co cơ thể lại, không dám đụng vào người hắn.

“Thập Hoan……” Hắn cố ý kéo dài thanh âm, hơn nữa ánh mắt nhìn chằm chằm Thập Hoan bắt đầu trở nên nóng bỏng.

Hắn tới gần nàng, khiến nàng sợ tới mức lập tức lùi lại đến khi lưng dán ở trên tường.

Nhìn phản ứng của nàng, hắn cười lạnh, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Nếu ta muốn chạm vào nàng, nàng cho rằng mình có thể tránh được ta sao?”

“Thập Hoan tự mình hiểu lấy, cùng Vương gia khác nhau một trời một vực, có thể nào lọt vào được trong mắt của Vương gia.” Tuy rằng kiếp trước nàng vẫn chưa có bạn trai, nhưng mà nàng cũng biết rõ, lúc này nếu chọc giận Tần Vị Trạch thì hậu quả tuyệt đối không phải nàng có thể chịu nổi.

Hiếm khi nàng nhu thuận, tâm trạng của Tần Vị Trạch rất tốt. Nha đầu này không hề ngu ngốc chút nào, rất biết thức thời.

“Được rồi, không trêu chọc nàng nữa.” Hắn đứng dậy, phân phó nha hoàn tiến vào chăm sóc Thập Hoan rồi rời đi.

Thập Hoan còn chưa rửa mặt chải đầu, Lữ Bất Chu đã tiến vào. Nhìn bộ dáng của Thập Hoan, hắn không khỏi lắc đầu: “Vô duyên vô cớ lại để mình bị nhiễm phong hàn, có phải cô cảm thấy thần y như ta rất nhàn rỗi hay không!”

Còn đang trong giấc mộng thì Lữ Bất Chu bị Ngụy Đạt đánh thức, tiếp theo lại bị “thỉnh” tới nơi này.

“Lữ thần y đương nhiên rất bận, còn phải về nhà bồi nương tử mà!” Thập Hoan trêu chọc.

Lữ Bất Chu thu hồi tay bắt mạch: “Vậy mong cô nương hãy bảo trọng thân thể, nếu không ta thấy Vị Trạch sẽ khiến ta định cư lâu dài trong Ninh Vương phủ này.”

“Chỉ cần ngài có thể làm cho Tần Vị Trạch cách ta thật xa, ta bảo đảm sẽ không bao giờ phiền toái ngài.” Thập Hoan nửa thật nửa giả nói.

Cách xa nàng ra?

Nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vị Trạch quan tâm đến một nữ nhân như vậy. Với tính cách của Vị Trạch, sao có thể dễ dàng buông tay.

Hiển nhiên, cô nương trước mắt không có ái mộ hắn. Chỉ sợ Tần Vị Trạch sẽ phải chịu khổ rồi.

Thu lại vẻ tươi cười, Lữ Bất Chu hiếm khi đứng đắn nói: “Ta cho cô nương một lời khuyên, nếu cô không thể yêu hắn thì tốt nhất là nhanh chóng rời đi. Không nên khiến cho hắn chú ý, cô nương càng đối nghịch hắn thì càng không thể nào rời đi được. Những ngày vừa qua này cô nươngi hẳn là biết, đối với Vị Trạch mà nói, càng khó thì càng phải chinh phục. Ta nghĩ thâm ý trong này, không cần ta nhiều lời nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.