Edit: Tiểu Mật
Beta: Ahkung
Nhìn vẻ mặt tên Lữ Bất Chu kia không giấu được tươi cười, trong lòng Thập Hoan không khỏi trầm xuống.
Quả nhiên cái gì nên tới thì sẽ tới, Tần Vị Trạch phí nhiều tâm tư như vậy chỉ để bố trí cục diện này, tất nhiên sẽ không để nàng dễ dàng chạy thoát như vậy.
“Bệnh này Lữ đại nhân là Thần y trị còn không được, ta chỉ là một tiểu nữ tử thì có thể làm được gì?” Thập Hoan giả bộ khó hiểu nói.
“Hàn cô nương quá khiêm tốn rồi, tác dụng của co nương lại rất lớn đó.” Hắn mỉm cười nhìn Thập Hoan, trong lời đó có ý gì thì chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu được.
Lữ Bất Chu nói xong liền chắp tay với Viễn tướng quân: “Tướng quân, Hoàng Thượng đang chờ ở Ninh Vương phủ, cho nên ta cùng với Lưu đại nhân muốn mang theo Hàn cô nương đi Ninh Vương phủ trước, cáo từ. Đi thôi.”
Một chút tin tức hắn cũng không chịu tiết lộ. Xem ra hôm nay chuyến này không thể không đi. Bất quá Thập Hoan cũng không có ngốc như vậy, nàng không thể một mình đi đến đó. Hiện tại Ninh Vương phủ đối với nàng mà nói không khác gì đầm rồng hang hổ, chỉ sợ đi vào rồi không dễ trở ra.
“Phụ thân, người cùng đi với con có được không?” Thập Hoan dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hàn Kiêu: “Hoàng Thượng cũng ở đó, con sợ tự mình nói chuyện sẽ có sai sót.”
Hàn Kiêu nhìn nữ nhi, gật đầu: “Nếu đã như vậy, vi phụ sẽ đi cùng con. Lữ đại nhân cứ đi trước, ta và Thập Hoan lập tức theo sau.”
Lữ Bất Chu nghiền ngẫm mà nhìn Thập Hoan, cười một cái rồi xoay người đi.
-----
Khi Viễn tướng quân mang theo Thập Hoan đi vào tẩm điện của Tần Vị Trạch thì bên trong đã đứng rất nhiều người.
Tần Vị Trạch dựa nửa thâni trên vào đầu giường, bên cạnh hắn là một người ngồi ở mép giường ăn mặc một thân long bào sáng chói, chính là đương kim hoàng thượng.
Hoàng đế ước chừng bốn mươi hay năm mươi tuổi, cùng với vị đang ngồi ở phía trên giường là Tần Vị Trạch, hai tay hắn đang để trên đầu gối, tay trái đeo chiếc nhẫn ngọc hơi lạ. Hai mắt có thần, trong ánh mắt kia tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn Thập Hoan từ lúc vào cửa liền không có dừng lại. Không giận mà uy, thật đúng là có khí thế uy nghiêm của bậc đế vương.
“Thần tham kiến Hoàng Thượng, đây là tiểu nữ Thập Hoan.” Viễn tướng quân cúi xuống hành lễ.
Thập Hoan cũng hành lễ, “Tiểu nữ tham kiến Hoàng Thượng.”
“Bình thân!”
Tần Đạc đánh giá Thập Hoan, nói với Viễn tướng quân: “Trẫm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thập Hoan, ái khanh thật là có phúc khí, cư nhiên cả nam và nữ nhi đều rất xuất chúng.”
“Hoàng Thượng quá khen.”
Từ sau khi Thập Hoan tiến vào, nàng liền cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tần Vị Trạch. Sắc mặt Tần Vị Trạch có chút tái nhợt, cả người thoạt nhìn không có sức sống. Xem ra vì cái cục diện này, hắn thật đúng là tốn không ít công phu!
“Hoàng Thượng, Lữ đại nhân vừa mới nói với thần là tiểu nữ có thể trị bệnh của Vương gia, nhưng mà tiểu nữ căn bản không hiểu y thuật, lấy đâu ra việc chữa bệnh!” Viễn tướng quân hỏi.
Tần Đạc chỉ chỉ chính sử Khâm Thiên Giám: “Ngươi, nói đi.”
“Bẩm hoàng thượng! Ban đêm thần có xem tinh tượng [1], phát hiện dạo gần đây sao Quỷ trong chòm sao Chu Tước ở phía Nam tỏa sáng, mà sao Quỷ thuộc Kim, là Dương. Hai chòm sao phía Nam ảnh hưởng đến phủ đệ, khiến chủ nhân dễ bị kinh sợ, gặp nhiều điềm xấu. Mà Ninh Vương gia mấy ngày liền bóng đè, không được yên giấc, đúng là vì duyên cớ này.”
[1] Tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.
Lời Lưu Tùy Lâm nói Thập Hoan cũng không hiểu cho lắm, thế nhưng có một điều nàng lại minh bạch, ấy là Tần Vị Trạch cố ý bệnh lâu không khỏi cốt để chờ Khâm Thiên Giám đến!
Thời đại này vẫn rất mê tín, mọi người đều sẽ đem hết thảy những việc không giải quyết được mà quy tội cho quỷ thần.
Thập Hoan bên này đang hết sức chăm chú suy nghĩ thì bên kia Lữ Bất Chu lại hỏi Lưu Tùy Lâm: “Vậy việc này có giải pháp không?”
“Giải pháp thật ra cũng không khó, chỉ cần tìm một vị có bát tự là ngày tháng năm sinh đều Dương, làm bạn bên cạnh Vương gia thì mới có thể hóa giải. Mà theo thần biết, chỉ có Hàn cô nương là người thích hợp nhất.”
Vòng đi vòng lại nhiều như vậy, rốt cuộc cũng nói ra trọng điểm!
Thật khó cho Tần Vị Trạch, hao hết tâm tư bố trí cục diện này. Nhìn dáng vẻ Hoàng Thượng tất nhiên là vô cùng để ý Tần Vị Trạch, bằng không cũng sẽ không tự mình đến phủ hắn thăm bệnh. Hơn nữa lần này hắn lại lấy cái cớ không thể phản bác được thế này, xem ra nàng muốn chạy trốn không dễ dàng như vậy.
Viễn tướng quân nửa tin nửa ngờ, ngược lại nhìn nhìn Hoàng Thượng.
Lữ Bất Chu thấy mọi người đều không nói lời nào thì ngược lại lên tiếng: “Không biết Hoàng Thượng có còn nhớ, hôm qua vi thần đã từng hướng Hoàng thượng bẩm báo qua, Ninh Vương gia thân thể vẫn chưa chẩn ra bất luận chứng bệnh gì, vì bị bóng đè mà thân thể luôn không tốt. Hiện giờ xem ra, đều không phải là do ốm đau, mà là do tinh tú gây ra.”
“Tốt lắm, hiện giờ xem ra chính xác là như thế!” Tần Đạc gật đầu.
Thập Hoan không nói lời nào, không phải nàng bất kính với quỷ thần, nhưng chuyện này từ đầu tới đuôi đều là Tần Vị Trạch tự biên tự diễn mà thôi. Mục đích cuối cùng đã được xác minh, để hắn có thể ngủ ngon giấc, nàng phải đến làm bạn bên cạnh hắn!
Thập Hoan và Tần Vị Trạch ánh mắt giao nhau, khóe miệng hắn giương lên một nụ cười đắc ý. Khẽ cắn cắn môi dưới, Thập Hoan vội vàng suy nghĩ tìm ra đối sách.
Tần Đạc nhìn nhìn Thập Hoan, ngược lại nói với Viễn tướng quân: “Ái khanh, như thế xem ra, chỉ có Thập Hoan có thể giải được việc Vị Trạch bị sao xấu chiếu mệnh mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, Tần Vị Trạch tươi cười càng lớn hơn nữa, vô luận như thế nào thì nàng đều trốn không thoát.
Hoàng Thượng cũng đã nói như vậy, Viễn tướng quân không thể phản đối. Thập Hoan biết, việc này nếu là ván đã đóng thuyền thì không thể thay đổi. Nếu nàng một mực từ chối, rất có thể gánh xuống tội danh kháng chỉ bất tuân.
Bất quá nàng tuyệt sẽ không như vậy mà ngoan ngoãn đầu hàng!
“Hoàng Thượng, có thể vì Ninh Vương gia bài ưu giải nạn, thần nữ cầu mà không được. Chỉ là……” Nàng cố ý dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
“Có gì khó xử thì ngươi cứ nói đừng ngại, trẫm đều sẽ thể giúp ngươi giải quyết.”
Tần Vị Trạch hai mắt híp lại, nàng lại có cái chủ ý gì.
“Chỉ là không biết Lưu đại nhân có thể nói rõ cụ thể hay không, việc làm bạn bên cạnh là muốn làm bạn như thế nào. Hoàng Thượng ngài cũng biết, phụ thân thần vừa từ biên quan trở về không lâu. Phụ thân nhiều năm ở bên ngoài, thần phận làm nữ nhi mà không thể tẫn hiếu với người, cảm thấy hổ thẹn trong lòng, vốn định mấy ngày chăm sóc phụ thân cho tốt, nhưng mà như thế này xem ra chỉ sợ là không thể.”
Viễn tướng quân tuy rằng rất vất vả nhưng công lao vô cùng lớn, ông làm người luôn hành sự khiêm nhường, cũng không cần đại tiệc mừng công. Hơn nữa Thập Hoan có thể trở lại tướng quân phủ cũng chính là do tướng quân lấy cớ không thể hưởng thụ niềm vui gia đình, bởi vậy lần này lời Thập Hoan nói ra cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
Lưu Tùy Lâm liền tiến lên nói: “Đây không phải là muốn cô nương làm nha hoàn lúc nào cũng hầu hạ Vương gia, chỉ cần người ở tại vương phủ là được.”
Viễn tướng quân sau khi nghe xong không khỏi nhíu mày, “Hoàng Thượng, Vương gia vốn là trụ cột của quốc gia, mọi việc lúc này nên lấy thân thể Vương gia làm trọng. Chỉ là… Thập Hoan là khuê nữ chưa xuất giá, đến ở trong vương phủ, chỉ sợ sẽ bị người đời chê trách!”
“Việc này có gì khó? Hàn cô nương thiên sinh lệ chất, Vương gia là rồng trong biển người, nếu có thể nối thành một đoạn Tần Tấn chi hảo[2], cũng là một câu chuyện được mọi người ca tụng! Như vậy thì đã có thể danh chính ngôn thuận mà ở tại vương phủ, lại có thể chăm sóc cho Vương gia!” Lữ Bất Chu ở một bên dùng sức mà châm ngòi thổi gió. Thập Hoan ngoài mặt tuy chưa biểu hiện ra, nhưng là trong lòng đã đem Lữ Bất Chu mắng cả trăm ngàn lần. Cái này gia hỏa thật lắm miệng, cư nhiên đưa ra cái chủ ý ngu ngốc này!
[2]Tần Tấn chi hảo: Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.
“Hoàng Thượng, Thập Hoan tự biết với thân phận địa vị của bản thân mình tuyệt đối không xứng với Vương gia.”
Nàng dám cự tuyệt thật thống khoái! Ánh mắt Tần Vị Trạch liền trở nên lạnh lẽo, hôm nay vô luận nàng có đáp ứng hay không, nàng tuyệt đối là chạy không thoát được.
“Ngươi là nữ nhi của Viễn tướng quân, sao lại không xứng với Vị Trạch? Trẫm nhưng thật ra lại cảm thấy, Lữ thái y đưa ra đề nghị này thực rất tốt.”
Thập Hoan đột nhiên ngẩng đầu, nàng thật sự sợ ngay lúc này hoàng đế sẽ gán ghép uyên ương lung tung.
“Hoàng Thượng, thần nữ có thể lấy thân phận nữ quan lưu lại vương phủ, cũng chưa chắc một hai phải gả vào Ninh Vương phủ!” Nàng không nghĩ cứ như vậy bị nhốt lại, nàng thậm chí không dám tưởng tượng, nếu mình thật sự bị chỉ hôn với Tần Vị Trạch thì sẽ là như thế nào.
“Như thế nào? Chẳng lẽ Vị Trạch của trẫm lại không xứng với ngươi?” Thấy nàng dùng mọi cách thoái thác, Tần Đạc cảm thấy không vui, lời nói cũng vì thế mà trầm xuống.
“Không phải, là bởi vì……”
“Bởi vì nàng ấy cùng thần sớm đã có hôn ước!”. Khi thanh âm của Giản Hàn Chi vang lên, đôi mắt của Tần Vị Trạch lập tức trở nên lạnh lẽo. Nhìn người đang đi vào từ bên ngoài kia bằng ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, hận không thể trực tiếp giết chết hắn.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, riêng Thập Hoan phản ứng nhanh nhất. Giữa bọn họ vậy mà có hôn ước? Hắn hẳn là vì cứu nàng nên mới nói như vậy đi.
Giản Hàn Chi đi đến bên cạnh cho Thập Hoan một nụ cười trấn an, sau đó liền đến bái kiến Hoàng Thượng. May mà Hàn Thập Tuấn đúng lúc đó nói cho hắn biết chuyện của Khâm Thiên Giám, hắn liền vội vàng chạy tới đây.
Vừa bước vào cửa, hắn liền nghe được chuyện Hoàng Thượng muốn Thập Hoan cùng Tần Vị Trạch kết thành một đôi. Vốn hắn không muốn Thập Hoan biết về việc hôn ước, chính là hiện tại không tránh được.
“Hàn Chi, những điều ngươi nói chính là sự thật?” Tần Đạc nghi hoặc hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, thần nói những lời này đều là thật. Chuyện này Viễn tướng quân cùng gia phụ đều biết đến.”
Thấy Hoàng Thượng nhìn về phía mình, viễn tướng quân liền tiến lên một bước, “Hoàng Thượng, xác thực đúng là có chuyện này.”
Thập Hoan thật nghi ngờ, nàng không xác định trước mắt rốt cuộc chỉ là diễn trò, hay vẫn là giữa nàng cùng Giản Hàn Chi thật sự có hôn ước.
“Hoàng Thượng, Thập Hoan là thê tử chưa qua cửa của thần, chỉ sợ đến ở trong Ninh Vương phủ về lý thì thật không hợp, mong rằng Hoàng Thượng thứ tội.”
Tần Vị Trạch cười lạnh, tên Giản Hàn Chi kia thật sự cho rằng có được hôn ước này liền có thể kê cao gối mà ngủ? Đừng nói bọn họ chưa thành thân, liền tính thật sự thành thân, hắn cũng phải ngay trong hôn lễ đem Thập Hoan cướp trở về!
Thấy mọi người như thế, Tần Vị Trạch ngồi một bên không mở miêng lại nói: “Phụ hoàng, vẫn là thôi đi. Khiến một tiểu thư vào ở trong vương phủ đích xác có chút không ổn. Quái nhân như nhi thần nay thân thể không biết cố gắng, không thể vì phụ hoàng bài ưu giải nạn.”
Vốn tưởng rằng thái độ của hắn sẽ rất cường ngạnh, chính là cư nhiên không nghĩ tới sẽ khiêm tốn như thế.
Thấy thân thể hắn suy yếu như vậy mà lại còn suy nghĩ vì người khác, nàng không khỏi nhíu mày. Tần Đạc trước sau luôn đau lòng nhi tử của mình. Ông ta trầm tư một lúc lâu, sau đó nói: “Một khi đã như vậy, mỗi ngày Thập Hoan lấy thân phận nữ quan để tới Ninh Vương phủ, chạng vạng lại trở lại phủ Viễn tướng quân. Chính sử, ngươi xem như thế có được hay không?”
Lưu Tùy Lâm nhìn nhìn ánh mắt của Tần Vị Trạch sau đó vội vàng gật đầu, “Phương pháp này cũng có thể.”
Giản Hàn Chi lại như cũ nhíu chặt lông mày, “Hoàng Thượng……”
“Hàn Chi không cần nhắc lại nữa, ngươi cùng Thập Hoan có hôn ước, trẫm sẽ không bắt nàng ở tại Ninh Vương phủ, chỉ là ban ngày phải tới đây. Huống hồ nàng lấy thân phận nữ quan ở đây thì người khác cũng không ai dám nói ra nói vào! Việc này liền quyết định như vậy đi!”
Thấy Hoàng Thượng thái độ kiên quyết, Giản Hàn Chi cũng không còn nói gì được nữa.
Tần Vị Trạch lấy lui làm tiến, chiêu này thật là quá lợi hại. Hắn làm cho Hoàng Thượng liền cả hôn ước của Thập Hoan cũng không màng tới mà vẫn khăng khăng bắt nàng tới Ninh Vương phủ.
Tưởng tượng đến việc sau này mỗi ngày đều phải đối mặt với hắn, Thập Hoan không khỏi bực bội trong lòng.
Tuy rằng vẫn chưa thành công làm cho Thập Hoan quay lại sống trong Ninh Vương phủ, thế nhưng ít nhất mỗi ngày nàng đều phải ở bên cạnh mình. Một khi đã như vậy, hắn liền có thể nghĩ cách làm cho mọi chuyện thuận lý thành chương.
Nhìn Thập Hoan khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tức giận, Tần Vị Trạch cong khóe môi, “Một khi mọi việc đã như vậy, thì vất vả cho Hàn cô nương rồi!”
“Hoàng Thượng, thần nữ muốn biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể giải được sao xấu chiếu mệnh của Vương gia!” Nhìn Tần Vị Trạch không giấu được tươi cười, Thập Hoan trong lòng liền khó chịu. Bất quá nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn mà nghe lời như vậy.
“Lưu Tùy Lâm, ngươi nói xem?”
“Hoàng Thượng, thần cũng không nói chắc được thời gian cụ thể, bất quá chỉ cần tinh tú này khôi phục bình thường, như vậy Hàn cô nương liền hoàn thành sứ mệnh.”
Hay cho một cái giảo hoạt chính sử, tinh tú khi nào bình thường còn không phải là do hắn định đoạt!
“Tốt cứ như vậy đi, trẫm bây giờ cũng đã mệt mỏi, các ngươi phải cố gắng chiếu cố tốt cho Ninh Vương gia, không được xảy ra sai xót!” Dứt lời, Tần Đạc liền đứng dậy rời đi.
“Cung tiễn Hoàng Thượng!” Mọi người cùng nhau hành lễ. Ngay sau đó, Thập Hoan liền liếc mắt nhìn mà trừng Tần Vị Trạch một cái, rồi cũng theo sau mà rời đi.
------
Giản Hàn Chi đưa Thập Hoan trở về tướng quân phủ, vừa vào cửa, Thập Hoan liền ghé vào trên bàn kêu thảm: “Tinh tú bất lợi, sao hắn không nói là tuổi phạm Thái Tuế[3] luôn đi!”
[3] Tuổi phạm Thái Tuế: Phạm ở đây thực ra là “xung”, “xung” được phân thành “niên xung” và “đối xung”. “Niên xung” là chỉ năm cầm tinh, như năm nay là năm Tỵ thì người tuổi rắn gặp năm Hợi là xung; gọi là xung Thái tuế tức Tý Ngọ xung, Sửu Mùi xung, Dần Thân xung, Mão Dậu xung, Thìn Tuất xung, Tỵ Hợi xung; lấy năm Tỵ rắn làm ví dụ, Tỵ với Hợi xung nhau, vì thế người tuổi Hợi ở năm Tỵ sẽ là “đối xung”, phạm Thái tuế; những năm cầm tinh gặp “niên xung” hoặc “đối xung” thường đến chùa lễ Thái tuế thì mọi sự mới thuận lợi được.
“Thập Hoan, việc hôn ước này giữa chúng ta…… Là sự thật!” Giản Hàn Chi vẫn luôn cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn là nói ra miệng.
Vốn dĩ nàng cũng chưa để chuyện này ở trong lòng, chính là khi nhìn thấy Giản Hàn Chi đồng tử trong suốt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, làm nàng có chút nao nao.
Nàng liền thay đổi thành biểu tình nhẹ nhàng: “Chuyện này ngài đừng lo, nếu ngài có thích cô nương nào thì có thể trực tiếp nói cho ta biết, chúng ta có thể lập tức giải trừ hôn ước. Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngài đâu.”
Giản Hàn Chi trong lòng có một chút chua xót, vì sao nàng xem chuyện này nhẹ nhàng như vậy, đối với hôn ước này không có lấy một chút để ý?
“Nếu…… Cô nương ta yêu thích chính là nàng thì sao?”
Đang lúc uống nước, Thập Hoan vừa nghe xong những lời này lập tức bị sặc “Khụ khụ khụ……”, níu lấy cái bàn mà ho sặc sụa một trận.
Giản Hàn Chi vội vàng tiến lên vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, “Sao lại bất cẩn vậy.”
Hắn còn ngại nàng chịu kinh sợ chưa đủ nhiều hay sao? Chẳng những nàng phải lo lắng Tần Vị Trạch kia luôn thời thời khắc khắc sẽ tính kế mình, mà hiện tại hắn lại cư nhiên cũng tới gây thêm phiền phức.
Thật vất vả mới thuận khí, Thập Hoan lấy lại bình tĩnh nói: “Giản Hàn Chi, ngàii thật sự nghiêm túc? Ngài không cần vì cái gọi là hôn ước kia mà nông nổi đến mức nói như vậy.”
“Chỉ chọc nàng thôi, yên tâm, nếu ta thật sự có yêu thích cô nương nào thì nhất định sẽ nói với nàngi!” Hắn cười cười nhìn nàng.
Thập Hoan tức khắc cảm thấy yên lòng. Còn tốt, may là Giản Hàn Chi chỉ nói đùa, bằng không nàng thật sự không biết mình nên đối mặt với hắn thế nào.
Nhìn nàng rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm một cái, hắn liền biết trong lòng nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận mình. Nếu không, với ánh mắt nghiêm túc kia của hắn, nàng sao có thể không phát hiện ra. Bây giờ hắn không mong dọa đến nàng, cũng không muốn làm nàng xa cách chính mình. Hắn sẽ từ từ từng chút một mà làm nàng yêu mình, hoàn toàn tiếp thu chính mình.
Bất quá Tần Vị Trạch còn ở đó, hắn không thể không cảnh giác!
Tần Vị Trạch hao hết tâm sức còn không phải là vì để Thập Hoan danh chính ngôn thuận mà ở bên người hắn hay sao? Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày Thập Hoan đều phải đến Ninh Vương phủ, khó tránh khỏi nảy sinh sự tình gì với Tần Vị Trạch.
-----
Ngày thứ hai, Tần Vị Trạch chờ tới lúc mặt trời lên cao cũng không thấy Thập Hoan xuất hiện. Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, xem ra nha đầu này lại diễn trò gì đây.
Thẳng đến thời điểm sắp dùng bữa trưa, Thập Hoan mới khoan thai tới chậm.
“Tham kiến Ninh Vương gia! Vương gia nhanh như vậy là có thể xuống giường, chứng tỏ rằng linh vật là ta thật đúng là dùng được!” Thập Hoan đứng ở cửa trêu chọc.
Linh vật?
Tần Vị Trạch không nhịn được bị nàng chọc cười, linh vật? Cũng mệt bên trong cái đầu nhỏ này của nàng có thể nghĩ ra loại suy nghĩ này.
“Vì sao hiện tại mới đến đây?”
“Hoàng Thượng chỉ nói ta ban ngày phải lại đây, cũng không có nói ta phải giờ nào thì đến.”
Tần Vị Trạch cười khẽ, nàng thế nhưng lại lợi dụng chút sơ hở này.
“Nàng lại đây bồi bổn vương dùng bữa!”
“Vương gia thực xin lỗi, ta mới vừa ăn xong, ngài vẫn là nên tự túc đi.”
Thập Hoan đứng ở chỗ cách hắn xa nhất, hai bên cửa chính là thủ vệ, nàng quyết không thể cùng hắn đơn độc ở chung một chỗ.
Tần Vị Trạch dù không thể đợi được để nhìn thấy nàng nhưng vẫn ung dung mà nói: “Chính sử Khâm Thiên Giám không phải nói là nàng phải làm bạn ở bên cạnh bổn vương hay sao? Nếu nàng không hiểu việc ở bên cạnh này là có ý tứ gì thì thật ra bổn vương nhưng lại rất có hứng thú mà dạy cho nàng hiểu!”
Trong lòng nàng sớm đã đem cái tên đáng giận chính sử kia mắng cả ngàn lần, cư nhiên với con hồ ly này là cùng một giuộc.
Thập Hoan không tình nguyện đi qua đó, Tần Vị Trạch cũng chẳng ngại nàng đi quá chậm, liền tiến lên một bước bắt lấy tay nàng.
Thấy Thập Hoan ra sức muốn thoát khỏi tay hắn, Tần Vị Trạch chỉ cười khẽ, dùng chút sức liền đem nàng ôm ở trước ngực. Ngửi thấy hương thơm chỉ thuộc về nàng, Tần Vị Trạch đột nhiên cảm giác trong lòng thật thoải mái.
“Ninh Vương gia, thỉnh người tự trọng!”
Thập Hoan dùng tay chống trước ngực hắn, bình tĩnh mà nói.
Hắn không nói gì, thoáng cái càng siết chặt cánh tay.
“Ngài nếu lại vô lễ với ta, ta tất nhiên sẽ làm cho phụ thân ta nói Hoàng Thượng biết.”
“Vậy không còn gì tốt hơn, bổn vương ước gì tất cả mọi người đều biết chúng ta cứ thân mật như vậy mà ở bên cạnh nhau.” Vừa dứt lời, hắn cư nhiên lại lần nữa buộc chặt cánh tay.
Thập Hoan cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, hắn thật đúng là hận không thể bẻ gãy xương cốt nàng. Lập tức trong cơn giận dữ, Thập Hoan liền phẫn nộ nói: “Tần Vị Trạch, buông ta ra!”
“Lại gọi tên bổn vương lần nữa.” Rốt cuộc nghe được nàng kêu tên của mình, Tần Vị Trạch khóe miệng nhẹ cong lên, quả thực vẫn là làm nàng sinh khí là biện pháp nhanh nhất.
Như thế nào mấy mới ngày không gặp mà da mặt Tần Vị Trạch đã trở nên dày hơn trước.
Thấy nàng không chịu kêu, Tần Vị Trạch giả làm bộ định hôn nàng.
“Tần Vị Trạch!” Thập Hoan chính là đã trải nghiệm qua cách hôn môi khủng bố kia của hắn, chỗ nào gọi là hôn, chính là toàn bộ muốn đem nàng nuốt sống. Nàng không muốn lại “được” thử một lần nữa. Thấy hắn “Miệng hạ lưu tình” Thập Hoan mới thở dài nhẹ nhõm.
Vừa lòng thả lỏng nàng ra, Tần Vị Trạch đưa Thập Hoan tới trước bàn ăn.
Nha hoàn đã chuẩn bị tốt đồ ăn, Thập Hoan chính là không có tâm tình gì để ăn uống, thế nhưng Tần Vị Trạch lại cảm thấy hôm nay lại ăn được thật nhiều.
“Nàng tốt nhất là nên ăn nhiều một chút, bởi vì ăn xong cơm trưa, chúng ta còn có nợ cũ chưa giải quyết. Mấy ngày trước đây nàng giả trang lang trung tới trêu chọc bổn vương, bổn vương chính là còn nhớ rất rõ ràng đấy.”
Thập Hoan làm sao sợ bị uy hiếp, nói:“Vương gia nói ta giả trang lang trung, nhưng ngài có chứng cứ gì để chứng minh?”
“Tiểu nhị ở tiệm may đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng có cần bổn vương đem hắn gọi tới nói chuyện không?”
Hồ ly đáng chết này, còn có chuyện gì hắn không biết chứ? Dường như để hả giận Thập Hoan liền cắn cắn một miếng bánh màn thầu.
Đầu, nàng thật là hận không phải hiện tại chính mình đang cắn chính là thịt của con hồ ly này!
Thấy nàng chịu ăn cái gì đó, Tần Vị Trạch không ngừng gắp cho nàng mấy món.
Kỳ thật nếu là Thập Hoan cẩn thận một chút liền có thể phát hiện hôm nay Tần Vị Trạch sai người chuẩn bị tất cả đều là món mà ngày thường nàng thích ăn nhất. Chẳng qua nàng hiện tại không rảnh bận tâm chút thức ăn này.
Nha đầu quá gầy, phải dưỡng béo tròn thật tốt mới có thể “ăn luôn”!
Dùng xong cơm trưa, Tần Vị Trạch cho mọi người lui xuống, lập tức trong phòng chỉ còn lại có bọn họ hai người.
“Bổn vương chỉ muốn biết, vì sao thuật dịch dung của nàng ngay cả Bất Chu cũng không phát hiện ra?”Hắn đã từng hỏi qua Lữ Bất Chu, chính là hắn cũng không nhìn ra sơ hở.
“Đó là hắn học y không tinh!”
“Hắn học y không tinh? Nàng cũng biết sư phụ hắn được người đời xưng tụng là Thiên Diện Quỷ Y, chưa bao giờ có người từng gặp qua bộ mặt thật của hắn. Một tay của hắn dịch dung đến xuất thần nhập hóa. Mà Bất Chu lúc ấy mỗi ngày đều phải làm một việc chính là ở trong một đám người tìm ra sư phụ hắn. Nếu tìm không ra liền sẽ phải chịu phạt. Cuối cùng, cho dù thuật dịch dung cao siêu thế nào đi nữa thì hắn chỉ cần xem một cái liền có thể nhìn thấu.”
Tần Vị Trạch nói thật nhẹ nhàng,nhưng thực sự lúc trước khó khăn như thế nào cũng chỉ có chính bản thân hắn trong lòng mới hiểu rõ.
“Vương gia cũng đừng quên, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân [4]!”
[4]: Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác vì vậy đã có người tài giỏi thì sẽ có người còn tài giỏi hơn
Thập Hoan nàng cũng sẽ không ngu ngốc mà để lộ ra bí quyết của chính mình đâu.
“Nhân ngoại hữu nhân? Nàng là đang ám chỉ Giản Hàn Chi sao? Nhất định là hắn giúp nàng đúng hay không?”. Nhớ lại sự tình ngày hôm ấy, Tần Vị Trạch lửa giận liền ngưng tụ lại: “Nàng và hắn còn có hôn ước, nàng thật sự thích hắn?”
“Việc này hẳn không phải là việc cần Vương gia quan tâm. Bây giờ việc quan trọng chính là giải trừ sao xấu chiếu mệnh của Vương gia!”. Hiện tại nàng không hề muốn cùng hắn thảo luận vấn đề của Giản Hàn Chi.
Thấy nàng tránh né mà không trả lời, Tần Vị Trạch lập tức đứng bật dậy: “Nàng thích hắn!”.
Lần này chính là ngữ khí khẳng định.
“Đúng vậy, ta thích hắn, ta chẳng những thích hắn mà ta còn thích cả phụ thân ta, ca ca ta, ta còn thích cả Linh Nhi nữa, như thế đã làm ngài thấy vừa lòng chưa?”
“Đừng có ý đánh trống lảng!” Tần Vị Trạch nhìn Thập Hoan một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười lạnh: “Giản Hàn Chi hôm qua dám nói nàng là thê tử chưa qua cửa của hắn, chính là muốn ngăn cản nàng tiến vào Ninh Vương phủ! Nhưng kể cả vậy thì sao chứ, nàng hôm nay không phải là ở trước mặt Bổn vương sao. Tiểu Hoan Tử, nàng tốt nhất đừng để cho Bổn vương phát hiện nàng động chân tình với hắn. Dù sao thì hôn ước của các ngươi rất nhanh không còn tồn tại nữa.”
--------------
∆ Chú thích thêm:
[2] Tần Tấn chi hảo: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.