Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 97: Chương 97: Che Chở




Sau khi ăn xong bữa cơm, Hoắc Dĩnh đề nghị cô đi dạo cùng mình.

Tiểu Điệp đồng ý.

Hai người đi cùng nhau hết cả buổi chiều mới chia tay. Khi về tới nhà, Tiểu Điệp liền đối diện với khuôn mặt cười tủm tỉm đầy ẩn ý của mẹ nuôi.

Vừa nhìn thấy cô, bà liền mở miệng hỏi: Thằng bé không tệ đúng không?

Tiểu Điệp nghe mẹ hỏi thì liền nhớ đến cả buổi chiều cô cùng đi với anh, cô mỉm cười, trả lời cũng đầy ẩn ý: Quả thật không tệ.

Trước giờ bà chưa từng thấy cô nhắc đến ai mà cười vui đến như vậy, bà có chút ngẩn người. Nhưng ngay sau đó, bà cảm thấy vô cùng tự mãn. Quả nhiên, con mắt nhìn người của bà không sai mà.

Ngày hôm sau, Tiểu Điệp như thường lệ đến công ty. Cô chỉ là bị bất tỉnh một đêm, nhưng sao cô có cảm giác mọi thứ xung quanh đối với cô vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Phòng làm việc của Nhã Ái gần với phòng làm việc của Tiểu Điệp. Hôm nay Nhã Ái đến công ty sớm hơn cô. Đúng lúc cô vừa tới thì Nhã Ái ra khỏi phòng.

Bắt gặp cô, Nhã Ái lộ rõ vẻ mừng rỡ, liền nhào tới ôm lấy cô mà hỏi: Tiểu Điệp, không sao rồi chứ? Hôm qua té vậy có để lại di chứng gì không?

Tiểu Điệp đáp lại bằng nụ cười, giọng mang theo ý cười nói: Không sao, mọi thứ đều ổn.

Tiếng cô vừa dứt, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào của nhân viên. Bên phía dưới cầu thang, bóng dáng hùng hổ của những người hôm trước lại lần lượt xuất hiện.

Lâm tổng nhìn thấy Tiểu Điệp, ông ta cười lớn, giọng chứa đầy sự khinh miệt: Tao đã bảo, chúng mày chỉ bao che cho nó thôi. Cái gì mà bị té bất tỉnh, không phải nó vẫn đang đứng sừng sững kia sao?

Những bảo vệ nghe thấy vậy cũng đồng loạt kinh ngạc mà nhìn về phía Lâm tổng chỉ.

Vì bảo vệ sững người nên Lâm tổng vung nhẹ liền có thể thoát khỏi sự kiềm hãm của bọn họ. Ông ta hung hăng tiến tới chỗ Tiểu Điệp, mắt trợn lên đầy giận dữ nói: Con ranh, nếu hiện tại mày trả lại tao cổ phần công ty, tao xem như chưa có chuyện gì mà bỏ qua cho mày.

Nghe Lâm tổng hùng hổ nói, Tiểu Điệp không nói gì, chỉ đứng im lặng nhìn.

Nhìn bản thân đe dọa cô hết lời mà Tiểu Điệp vẫn dửng dưng, khiến cho Lâm tổng cảm giác mất mặt.

Ông ta thẹn quá hóa giận, nghiến qua kẽ răng mà gằn lên một tiếng: Mày...

Bàn tay to lớn của ông ta vung lên, trực tiếp nhắm đến mặt Tiểu Điệp mà giáng xuống.

Loại người không trí không mưu đã đành, mà lại thích dùng vũ lực để giải quyết mọi việc như Lâm tổng là loại người Tiểu Điệp ghét nhất. Đường đường là một người đàn ông cao to mà lại có thể ra tay đánh phụ nữ thì không khác gì cặn bã.

Mắt thấy Lâm tổng chuẩn bị giáng bạt tay xuống, tất cả mọi người xung quanh đều hốt hoảng giật mình. Riêng Tiểu Điệp vẫn điềm tĩnh như không.

Qua cái nhìn của Tiểu Điệp, không hiểu sao cử động tay của Lâm tổng lại trở nên cực kỳ chậm chạp. Tưởng chừng như cô ngồi đó, uống hết tách trà, cái tát kia vẫn chưa rơi xuống mặt cô.

Nhưng ngay khi cái tát kia chuẩn bị rơi xuống mặt Tiểu Điệp, thì trước mắt cô lại bị phủ tối đi bởi bóng lưng của người khác.

Người kia chắn trước mặt cô, nhanh chóng bắt lấy tay Lâm tổng. Tay Lâm tổng bị bắt lấy, ông ta càng thêm tức tối.

Bóng lưng này đối với Tiểu Điệp vô cùng quen thuộc, dù không nhìn thấy mặt, cô vẫn nhận biết được đó là anh.

Lý Hoắc Dĩnh.

Hoắc Dĩnh sau khi bắt được tay Lâm tổng thì lo lắng quay đầu lại nhìn Tiểu Điệp thăm hỏi: Cô không sao chứ?

Tiểu Điệp nhìn anh mỉm cười gật đầu: Không sao.

Trong giây lát, hình ảnh Lý Hoắc Dĩnh trong giấc mơ cùng với Lý Hoắc Dĩnh đứng trước mặt cô hòa làm một. Khiến cô nghĩ rằng mình vẫn đang ở Thủy Tinh Cầu.

Cảm thấy Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh không để ông ta vào mắt, Lâm tổng vừa vung vằng cố thoát ra vừa nhìn Tiểu Điệp giọng đầy châm chọc: Con ranh, mày hay lắm. Còn kêu thêm bạn trai tới để bảo kê cho mày.

Tiểu Điệp xem như lời Lâm tổng vừa nói như là chó hoang sủa, vì vậy cô lười quan tâm lại.

Mặt khác, Hoắc Dĩnh thấy Tiểu Điệp không khó chịu khi Lâm tổng bảo anh là bạn trai của cô thì trong lòng có chút vui vẻ. Anh rút trong túi ra thẻ nhân viên cảnh sát, hướng ông ta mà đe dọa: Lâm tổng, nếu ông không muốn cùng với tôi đi về đồn làm việc thì cảm phiền ông, rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhìn thấy thẻ nhân viên cảnh sát Hoắc Dĩnh vừa rút ra, Lâm tổng sắc mặt có chút xám xịt. Nhưng trong lòng vẫn không cam lòng, ông ta nhìn Tiểu Điệp hung hăng đe dọa Mày đợi đó rồi mới cam lòng bỏ đi.

Nhã Ái thấy Lâm tổng bỏ đi rồi liền bước tới chỗ cô giọng trêu ghẹo mà nói nhỏ: Tiểu Điệp, mau khai ra. Bà khi nào thì lại quen biết anh chàng cảnh sát đẹp trai như vậy?

Đối với việc Hoắc Dĩnh là cảnh sát, Tiểu Điệp cũng có chút bất ngờ. Bởi vì gia đình Hoắc Dĩnh cũng giống như gia đình cô, theo con đường kinh doanh. Cô không ngờ, anh vậy mà không theo con đường kinh doanh mà lại làm nhân viên cảnh sát.

Tiểu Điệp bỏ ngoài tai lời trêu ghẹo của Nhã Ái, cô nhìn anh nói: Cảm ơn.

Hoắc Dĩnh đang cất thẻ nhân viên, nghe cô nói vậy thì anh mỉm cười đáp: Không cần, chỉ là thuận tiện.

Nghe anh nói vậy cô cũng không khách sáo, mà thuận tiện hỏi: Anh đến đây hẳn là tìm tôi? Hay là có vấn đề pháp lý gì liên quan đến công ty?

Nghe cô nói vậy anh khẩn trương đáp: Không dính dáng gì đến pháp lý hết. Tôi là đến tìm cô, muốn hỏi là chiều nay cô rảnh không?

Nhìn thấy Hoắc Dĩnh muốn hẹn Tiểu Điệp, Nhã Ái Ồ!! lên một tiếng. Sau đó điệu bộ Nhã Ái vô cùng khoa trương, che tay lên miệng cười nham nhở nói: Ây dà, tôi không làm kỳ đà cản mũi hai người nữa, tôi đi đây.

Nghe Nhã Ái nói vậy, Tiểu Điệp liền lườm cô ấy một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.