Nàng có thể không khóc sao?
“Ô... ô... ô... “ Mặt Tiểu Điệp nhăn nhó, không khác gì khi đang ăn quả mướp đắng.
Hoắc Dĩnh luống cuống không biết làm sao, hắn liền ngồi bệch xuống đất khóc theo.
Ngồi trên nóc nhà, Hắc Tử nghe tiếng khóc, bèn phi thân xuống xem thử. Đến nơi, hắn hoàn toàn sững sờ. Tại sao vị cô nương kia ngồi khóc, và vì sao vương gia...
Hắc Tử nheo nheo mắt nhìn Hoắc Dĩnh, bất thình lình liền rút kiếm ra chỉa thẳng vào Tiểu Điệp, giọng lạnh lùng nói: “Nữ nhân, rốt cuộc ngươi đã làm gì vương gia?”
Tiểu Điệp bị ánh sáng xanh của lưỡi kiếm làm cho khiếp sợ, quên cả việc khóc, lắp bắp nói: “Ta làm gì ngô?”
Thấy Tiểu Điệp bị chỉa kiếm, Hoắc Dĩnh cảm thấy tức giận. Hắn không biết Nhạc Nhạc tỷ đã làm gì, nhưng người kia làm cho Nhạc tỷ sợ hãi đến thế, thật là đáng ghét.
Hoắc Dĩnh đứng phắt dậy, không nói không rằng cắn thẳng vào tay Hắc Tử. Hắc Tử bị đau nhưng không gỡ ra, sắc mặt trước sau lạnh tanh, mặc cho Hoắc Dĩnh cắn, tay cầm kiếm vẫn không rung chuyển, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhìn Tiểu Điệp.
Nhìn tay Hắc Tử bị cắn đến chảy máu, Tiểu Điệp khiếp sợ: “Ta không có làm gì vương gia cả, lúc ngài ấy đến bỗng dưng bị sốt, sau đó thành ra thế này. Tay ngươi... ực... ngươi không nghĩ rằng nên băng bó?”
“Bị sốt?”
Bị hỏi lại, Tiểu Điệp gật gật đầu. Sau đó lại nhìn sang Hoắc Dĩnh nói: “Vương gia, ngài hãy thả tay người ta ra được không?” Cánh tay bị cắn sâu đến thế kia, đến nhìn cũng không dám nhìn.
Nhìn cây kiếm chỉa vào người Tiểu Điệp, lại nhìn mặt Hắc Tử, Hoắc Dĩnh lắc lắc đầu: “Không muốn, hắn làm Nhạc Nhạc tỷ sợ, hắn là người xấu”
Tiểu Điệp nhìn vẻ mặt ngây ngô của Hoắc Dĩnh, nở nụ cười cứng ngắc: “Không có, không có, ta không có sợ, vì vậy hãy thả huynh ấy ra đi”
“Thật sự không sợ?”
“Không sợ!” Tiểu Điệp gật đầu khẳng định.
Lúc này, Hoắc Dĩnh mới chịu nhả tay của Hắc Tử ra, chạy ra phía trước chắn cho nàng.
“Ngươi không được chỉa kiếm vào Nhạc Nhạc tỷ!”
“Tuân lệnh” Hắc Tử nhìn Hoắc Dĩnh sau đó liền tra kiếm vô bao.
Hoắc Dĩnh liếc Hắc Tử một cái, rồi cầm tay Tiểu Điệp áp lên mặt mình, lo lắng hỏi: “Hắn ta thật đáng ghét, tỷ thật sự không sao?”
“Ân” Tiểu Điệp cảm thấy ngại vội rút tay lại.
Nàng thấy, người cần lo lắng là Hắc Tử mới đúng, vết thương sâu đến thế kia mà. Không ngờ, một người trung thành như Hắc Tử lại bị chính chủ tử của mình làm thành ra như vậy. Nàng cảm thấy Hắc Tử có phần đáng thương.
Hắc Tử im lặng không nói gì, hắn lặng lẽ rút lọ thuốc ra rắc lên vết thương, nhanh chóng lấy miếng vải băng bó lại. Cả quá trình, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, không có kể cả một cái nhíu mày.
Hoắc Dĩnh bĩu môi, lay lay Tiểu Điệp: “Tỷ đừng đứng im nữa, ra ngoài kia chơi với đệ đi”
“Chơi sao? Nhưng ta không thể ra ngoài kia nha” Tiểu Điệp khó xử nói.
“Ngô? Vì sao lại không thể?” Hoắc Dĩnh liền chạy ra bên ngoài, hướng vào trong nói: “Cửa mở nha, đệ đâu có khóa”
Mặt Tiểu Điệp chứa đầy hắc tuyến.
“Đi! Ra ngoài chơi”
Hoắc Dĩnh cứ thế lôi Tiểu Điệp chạy thẳng ra ngoài. Hắn hào hứng nói:
“Thấy chưa, ra ngoài được này”
Nhưng quay người lại hắn mới phát hiện, Tiểu Điệp không có ở phía sau, nhìn vào phía trong thì thấy nàng đang gập mình xuống ôm mặt.
Bị đập mặt vô kết giới cái bốp, không khác gì đập mặt vào tường, Tiểu Điệp đau đến mức nói không nên lời, chỉ biết ngồi thụp xuống ôm mặt. Kì này xem như cái mũi nàng tiêu rồi, nàng bị hủy dung rồi.
“Tỷ lại bị sao nữa nha? Mặt tỷ lại bị gì sao?” Hoắc Dĩnh cứ thế kéo mặt Tiểu Điệp lên xem thử, sau đó mặt hắn lập tức tái mét, xanh hơn tàu lá chuối.
“Ô, Nhạc Nhạc tỷ, tỷ bị chảy máu”
Tiểu Điệp nghe xong giật mình: “Đâu?”
Hoắc Dĩnh chỉ vào mũi mình: “Mũi tỷ”
Nàng đưa tay sờ thử. Ách, có máu thật này.
“Phụt! Hahaha” Phía sau Hắc Tử không kiềm được ôm bụng cười.
Tiểu Điệp bị đau lại còn bị quê, nàng ai oán nhìn Hắc Tử: “Huynh còn cười ta, nhờ ơn chủ tử của huynh mà ta bị hủy dung rồi này”