Nương tử, nàng lại tính không nói chuyện với vi phu nữa sao?
Tiểu Điệp từ lúc bước vào hang động, nàng để mặc cho Hoắc Dĩnh ôm mình mà chẳng màng ừ hử gì.
Nàng hiện tại đang rất giận, không muốn nói chuyện với hắn. Hoắc Dĩnh ngay từ đầu đã có phòng bị vậy mà không nói với nàng, hại nàng nhìn thấy hắn bị lôi đi mà tim không ngừng đập thình thịch vì sợ.
Nàng sợ hắn bị thương, sợ hắn bị người ta quăng cho mãnh thú ăn, vậy mà rốt cuộc thì sao?
Tất cả đều là tự nàng đa tình, tự mình lo bò trắng răng. Hắn căn bản không cần tới nàng lo tới.
Hoắc Dĩnh biết Tiểu Điệp đang giận hắn vì điều gì. Nếu nàng đã giận đến như vậy, hắn lại phải càng mặt dày để xoa dịu lửa giận trong lòng nàng.
Nương tử, nàng là đang lo lắng cho ta sao? Ta biết mà, nương tử chỉ là mặt ngoài lạnh như vậy thôi, chứ thật ra trong lòng luôn có ta. Nàng như vậy, thật khiến cho ta hạnh phúc quá đi. Hoắc Dĩnh bộ dạng nịnh hót, vừa nói vừa cạ cạ mặt mình vào bộ lông trắng muốt trên người nàng.
Tiểu Điệp bị Hoắc Dĩnh liên tục cạ thì đâm ra phiền nhiễu. Không nói lời nào, Tiểu Điệp liền há mồm thật lớn ngoạm lấy tay trái của hắn.
Hoắc Dĩnh bị nàng ngoạm vậy mà cũng không có thái độ gì, đôi mắt hắn cong cong chứa đầy ý cười nhìn nàng. Còn về phần Tiểu Điệp, mặc dù nàng đã ngoạm tay Hoắc Dĩnh nhưng cũng chỉ ngoạm chứ không nỡ cắn xuống.
Một lát sau, cảm thấy ngoạm tay Hoắc Dĩnh như vậy cực kỳ vô vị nên bèn nhả ra, Tiểu Điệp xoay mặt sang chỗ khác, bộ dạng không muốn quan tâm đến hắn nữa.
Nhạc nhi, nàng chính là đang thương tiếc ta, không nỡ cắn ta. Dù nàng không thừa nhận nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có ta. Hoắc Dĩnh thấy nàng nhả tay hắn ra thì ý cười trong mắt hắn càng sâu. Giọng Hoắc Dĩnh trầm ấm khẽ thì thào nói bên tai nàng.
Bị Hoắc Dĩnh nói trúng tim đen, Tiểu Điệp thẹn quá hóa giận hừ một tiếng rồi nói: Ta không phải Nhạc nhi.
Hoắc Dĩnh chỉ cười khẽ, không vạch trần nàng.
Hai người trong lúc nói chuyện thì đã đi hết đoạn đường đen thẳm trong hang động. Càng tiến vào sâu, tiếng gầm gừ của con rồng càng lớn.
Có điều kỳ lạ là, lúc trước một mình đến đây, linh lực Tiểu Điệp đã bị con rồng hút đi khiến cho biến thành sói, vậy mà hiện tại khi đi cùng Hoắc Dĩnh thì nàng không bị nữa.
Ở cuối đường, trước mắt hai người hiện ra một chỗ rộng lớn hình vòm cung. Hoắc Dĩnh ôm Tiểu Điệp đi xung quanh mép vòng cung đó liền nhìn thấy có rất nhiều lồng sắt xếp cạnh nhau. Mỗi lồng sắt đều nhốt lấy một con thần thú là sói trắng to lớn. Có con xung quanh không ngừng tỏa ra lửa, có con lại tỏa ra nước. Tương tự như vậy, những thuộc tính khác trong ngũ hành lần lượt đều xuất hiện đủ trên mỗi con sói.
Những thần thú này vì sự xuất hiện của Hoắc Dĩnh mà không ngừng gầm gừ, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Điệp, tiếng gầm gừ từ từ nhỏ dần sau đó biến mất. Những con sói ở đây nhìn qua trông vô cùng giống Tiểu Bạch Lang sau khi hóa lớn.
Linh lực của những con sói này cứ thế bị hút ra, sau đó theo dây xích mà truyền đến cái hố sâu ở giữa. Ngay khi bước tới đây, cả hai người đều tự nhận thấy được tiếng con rồng kia là từ hố sâu ở giữa mà vọng lên.
Đây là... Tiểu Điệp nhìn bố trận xung quanh hiện tại thì lên tiếng.
Hoắc Dĩnh tiếp lời nàng: Giống như nàng nghĩ, ta thấy đây chính là trận pháp dùng ngũ hành để phong ấn con rồng dưới kia.
Chúng ta cần phải xuống dưới kia để xem rõ tình hình. Nàng đừng sợ, ta sẽ luôn bên nàng. Hoắc Dĩnh vừa nói vừa xoa xoa đầu Tiểu Điệp để trấn an nàng.
Thật ra không cần Hoắc Dĩnh trấn an, chỉ cần có hắn bên cạnh nàng liền có cảm giác cực kỳ an toàn.
Tiểu Điệp nhẹ giọng ừm một tiếng.
Lời Tiểu Điệp vừa dứt, Hoắc Dĩnh ôm nàng cùng nhảy xuống hố sâu kia.
Tiểu Điệp trong khi Hoắc Dĩnh nhảy thì nhắm mắt lại, nhưng khi mở mắt ra trước mắt nàng vẫn một màng tối đen. Thật khiến nàng nghi ngờ nàng thật ra đã mở mắt hay chưa?
Không thể nhìn thấy xung quanh, thần kinh Tiểu Điệp lập tức trở nên căng thẳng. Nàng cố gắng thích nghi với bóng tối mà nhìn xung quanh, thấp giọng gọi: Hoắc Dĩnh?
Đáp lại nàng chỉ là một màng tối đen.
Rõ ràng khi nhảy xuống, cả hai vẫn còn ở bên nhau, tại sao hiện tại lại chỉ còn có một mình nàng. Không lẽ khi nhảy xuống vì nàng nhắm mắt nên khi cả hai bị tách ra nhau nàng mới không biết?
Mặc dù tự bản thân giả thuyết như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy không có khả năng xảy ra. Tiểu Điệp lần nữa hướng giữa màn đêm vô tận mà lần nữa lên tiếng: Hoắc Dĩnh, ngươi đang ở đâu?
Vẫn như lần trước, không có tiếng đáp lại nàng. Nhưng lần này, sau khi tiếng gọi vừa dứt thì trước mắt nàng, bóng tối dần tan đi, trước mắt nàng một cánh đồng hoa dần hiện ra.
Trong cánh đồng hoa đó, có một bóng lưng đang quay lưng lại trước mặt nàng. Nàng giơ tay lên, phát hiện bàn tay nàng không phải chân sói nữa mà là bàn tay của một đứa bé.