Chủ tịch không hay rồi bọn chúng đến. Thư ký hốt hoảng chạy vào, trên trán còn lòa xòa vài sợi tóc bay loạn xạ, dáng vẻ trông vô cùng chật vật.
Tiểu Điệp liếc mắt nhìn thư ký sau đó nhanh chóng lại nhìn xuống, tay vẫn chăm chú ghi chép sổ sách, đầu không ngước lên. Cô dường như không mấy quan tâm, hỏi: Bọn chúng?
Thư ký bây giờ mới ổn định được hơi thở, chậm rãi trả lời: Vâng, là người bên công ty cạnh tranh đến để gây rối. Trong ánh mắt của cô hiện rõ sự hoang mang xen lẫn lo lắng.
Nắm được vấn đề, Tiểu Điệp đưa tay ra hiệu. Thư ký làm xong nhiệm vụ báo tin, lập tức cúi đầu chào sau đó chạy ra ngoài. Cũng đúng thôi, người bình thường ai lại muốn mình dính vào rắc rối.
Cô tên Tô Dã Điệp thường được gọi Tiểu Điệp, một cô gái 23 tuổi. Rất nhiều công ty đã bị cô làm cho phá sản sau đó thâu tóm. Nên có thể nói, những việc như thế này xảy ra như cơm bữa và dường như cô cũng đã khá quen với việc này.
Tiểu Điệp trầm tư suy nghĩ, tay cầm bút khẽ dừng lại, cô thở dài, ánh mắt hướng về phía cánh cửa.
Rầm! Một tiếng động mạnh mẽ vang lên, cánh cửa bị đá sập một cách không thương tiếc, sau lớp khói lờ mờ dần xuất hiện sáu bóng người. Khi sáu bóng người dần hiện rõ, mâu quang của Dã Điệp khẽ lay động, cô cười nhạt, giọng cười như không cười nói:
Thật quý hóa, ngọn gió nào đã đưa Lâm tổng đến nơi chật hẹp này?
Nghe được ý châm chọc trong lời nói, người đàn ông được gọi là Lâm Tổng tay cầm ống sắt càng thêm siết chặt, trong mắt hằn lên tia sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống Dã Điệp.
Con khốn! MÀY LÀM TAO BỊ PHÁ SẢN CÒN GIẢ NGU À?. Người đàn ông dùng hết sức gào thét, như một dã thú lao về phía Tiểu Điệp, những người phía sau thấy vậy cũng lần lượt xông lên.
Đối diện với khuôn mặt hung hãn đó, cô không tỏ gì là bối rối, bình tĩnh cười trầm một tiếng.
Lâm tổng, ngài không thấy với một cô gái chân yếu tay mềm như tôi mà dùng ống sắt là không được hay à?
Câm mồm! Ông ta như thú điên gầm lên giận dữ, đồng thời lấy ống sắt bổ xuống đầu Tiểu Điệp. Ngay lập tức cô liền đạp ghế lấy đà tung người nhảy qua chỗ khác, ống sắt bị đánh hụt cứ thế rơi xuống bàn, lập tức cái bàn bị chẻ làm hai. Cứ thế, tiếng vũ khí lao vun vút trong gió, Tiểu Điệp bình tĩnh mà hạ gục từng người.
Ngay khi cây gậy lần nữa bổ xuống đầu cô, cô khẽ tung người nhảy lên. Nếu như bình thường, cô sẽ tay chống xuống đất, xoay người đáp xuống một cách điệu nghệ như cánh bướm đậu nhẹ trên hoa. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, trước không xảy ra sau không xảy ra, nhằm ngay lúc này nó lại xảy ra.
Khi Tiểu Điệp chống tay xuống đất như thường lệ, ai mà ngờ chống ngay vỏ chuối, cả cơ thể cứ thế bị trượt đi, đổ xuống đất một cái RẦM!, đầu đập vô ghế một cái BỐP! Bất tỉnh nhân sự...
Nhìn một màn trước mắt, cả sáu người đàn ông vạm vỡ liền trố mắt, đầu đổ mồ hôi hột, miệng lẩm bẩm: A di đà phật!
************...............****************
Tách!
Một giọt nước theo khe lá nhỏ xuống mặt Tiểu Điệp. Cảm giác lành lạnh trên mặt truyền đến, Tiểu Điệp chân mày khẽ chau lại, từ từ mở mắt ra. Nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiểu Điệp chính là: Đây là đâu?
Cô chống tay xuống đất gượng người ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Thế quái nào cô lại ở rừng? Không đúng, đáng lý cô phải ở trong văn phòng sao lại nằm ở đây?
Không lẽ sáu người kia tưởng cô đã chết nên đem cô quăng vào rừng phi tang chứng cứ?
Nghĩ đến đây mặt cô xám xịt, răng nghiến ken két. Lão Lâm, ông được lắm!
Cô vội lục túi định lấy chiếc điện thoại ra gọi thì phát hiện túi lại trống không. Bỏ mịa, để quên điện thoại ở văn phòng. Đến bước này chỉ có thể nói, tâm trạng Tiểu Điệp tệ tệ vô cùng.
Men theo con đường mòn, Tiểu Điệp cuối cùng cũng ra đến bìa rừng, nhìn thấy một ngôi làng, cô mừng như được tái sinh. Định đến hỏi thăm thì cả cơ thể Tiểu Điệp lập tức khựng lại.
Cổ trang? Thế quái nào họ lại mặc đồ cổ trang?
Nhớ lại trước lúc bị bất tỉnh, cô có thấy một vần sáng. Không thể nào, không lẽ cô không phải bị ném vào rừng mà là chính bản thân cô đã xuyên không.