Hắc long mắt đang nhắm nghiền, nghe thấy tiếng Hoắc Dĩnh bước tới liền thở phì ra một làn khói trắng. Đôi mắt nó từ từ mở ra, chứa đầy sự lười biếng nhìn người trước mặt.
Hắc long có năm đầu, trên trán mỗi đầu đều có ký hiệu ngũ hành giống như hình xăm trên người lão Chu và mọi người trong làng.
Nhìn thấy Hoắc Dĩnh, hắc long cất giọng thiếu niên lên nói: Ngươi đi đi, ta hiện tại không có hứng thú giết ngươi.
Trước sự đe dọa của hắc long, Hoắc Dĩnh vẫn dửng dưng như không, giọng hắn trầm ổn nói: Trả Nhạc nhi cho ta.
Nhạc nhi? Hắc long nói giọng mang vẻ trầm ngâm, dường như hắn đang ngẫm nghĩ về người mà Hoắc Dĩnh nói. Cuối cùng, dường như nhớ ra 'Nhạc nhi' là ai, hắc long nói tiếp: Nếu như người ngươi nói đến là người ta vừa mang đi thì cũng không cần tìm nữa. Nàng ta hiện tại vĩnh viễn đã chìm sâu trong mộng cảnh do Mộng Ma nơi này tạo nên, không khác gì một người đã chết. Chi bằng, để nàng ta cho ta hút linh khí. Linh khí nàng ta vừa tà vừa thuần, thực sự rất thích hợp để ta bồi bổ.
Hắc long vừa dứt lời, trên mặt Hoắc Dĩnh như ngưng kết một tầng băng sương lạnh lẽo. Hắn vung đao lên, trực tiếp chém một đường kiếm khí màu xanh lá về phía hắc long.
Nhưng đường kiếm khí kia chưa chạm tới hắc long liền bị một rào cản xung quanh nó đánh bật ra.
Nhìn đường kiếm khí kia bị đánh tan, hắc long bật cười, giọng mang chút giễu cợt: Vô ích thôi, xung quanh ta có rào cản hộ giáp từ khi mới chào đời, ngươi vĩnh viễn không thể đánh bại ta. Trừ khi,...
Trừ khi chủ nhân mà nó cần bảo hộ bị vong, nhưng hiện tại rào cản kia vẫn còn, chứng tỏ chủ nhân nó vẫn còn.
Hắc long vẫn luôn chờ, nó chờ một ngày thoát khỏi nơi đây, nó sẽ đi tìm chủ nhân.
Nó luôn chờ,
Mãi Chờ,
Vĩnh viễn chờ.
Bởi vì nó tin, nó nhất định có thể thoát khỏi nơi đây. Linh lực của những kẻ rơi vào mộng cảnh giúp nó tích lũy sức mạnh gần đủ rồi.
Chỉ là, khi gặp được chủ nhân. Liệu, chủ nhân có còn nhận ra nó.
Nó vốn không phải là hắc long, chỉ vì nó muốn thoát khỏi nơi đây, bất chấp hút linh lực con người nên mới khiến nó dần bị hóa đen.
Hoắc Dĩnh không để tâm lời hắc long nói, lần nữa vung đao lên, lần nữa chém đi một đường kiếm khí. Đường kiếm khí lần này lớn hơn lần trước, nhưng tới rào cản, vẫn bị rào cản đánh tan.
Hoắc Dĩnh chém một nhát, hai nhát, ba nhát. Hắn liên tục chém, lần sau lại mạnh hơn lần trước. Mặc dù thế, những đường kiếm khí tới rào cản đều bị đánh tan.
Tuy không bị tổn thương nhưng những đường kiếm khí kia đánh tới vẫn khiến cho hắc long khó chịu. Cuối cùng, hắc long bị Hoắc Dĩnh chọc cho tức giận, gầm lên một tiếng. Năm đầu của nó đều ngẩn lên nhìn hướng về phía Hoắc Dĩnh chứa đầy sự giận dữ.
Tên nhân loại chết tiệt kia, ta cho ngươi một con đường sống mà ngươi lại xem thường nó, vậy thì đừng trách ta.
Chiếc đầu ở giữa của hắc long gầm lên, sau đó nhả ra hỏa cầu đánh về phía Hoắc Dĩnh.
Hoắc Dĩnh vung đao lên liền chém đôi quả cầu lửa kia, giọng hắn trầm trầm nói: Nhạc nhi đâu?
Hắc long bị đánh tan hỏa long thì có chút ngẩn người, sau đó thì bật cười: Khá lắm.
Lời nói vừa dứt, bốn đầu còn lại của hắc long cũng lần lượt nhả ra những quả cầu đánh về phía Hoắc Dĩnh. Nhưng những quả cầu đánh tới, cũng đều bị Hoắc Dĩnh vung lên từng đợt kiếm khí đánh tan.
Nếu Hoắc Dĩnh không thể tiếp cận hắc long thì hắc long cũng như vậy, lần lượt năm quả cầu tương ứng năm thuộc tính được đánh ra đều không làm gì được Hoắc Dĩnh.
Hắc long nhìn Hoắc Dĩnh, giọng có chút nghi hoặc: Ngươi là thiên thuật?
Hoắc Dĩnh không để tâm sự nghi ngờ của hắc long, giọng hắn lại lần nữa chậm rãi vang lên: Nhạc nhi đâu?
Hắc long xem như đã xác định được Hoắc Dĩnh là thiên thuật, nó cười lên một tiếng sau đó đồng loạt năm đầu đều phun ra quả cầu. Năm quả cầu phóng ra hợp lại thành một quả cầu lớn thiên thuật, đánh về phía Hoắc Dĩnh.
Vì là quả cầu thiên thuật, ngay khi được phóng ra, những dây xích xung quanh trói hắc long đều bị sức mạnh của quả cầu làm cho lay chuyển, trên dây xích đều xuất hiện vết nứt gần như vỡ tan. Nhưng dây xích chưa vỡ thì nhanh chóng liền lại, quả cầu trực tiếp bay về phía Hoắc Dĩnh tạo thành một đường khuyết dài trên mặt đất.
Vẫn như những lần trước, Hoắc Dĩnh vung đao lên, nhưng lần này kiếm khí của hắn bị quả cầu nuốt chửng, khiến cho quả cầu càng to thêm.
Nhìn quả cầu gần tiến về phía mình, Hoắc Dĩnh niệm chú tạo lớp thiên thuật bảo hộ xung quanh. Không ngờ, lớp bảo hộ vẫn bị quả cầu nuốt chửng.
Hoắc Dĩnh biết mình không thể đánh tan quả cầu kia, chỉ còn cách vận khí để tránh bị tổn thương những phần quan trọng.
Nhưng khi quả cầu tiến tới Hoắc Dĩnh, xung quanh hắn cũng xuất hiện một lớp bảo hộ giống của hắc long. Lập tức, quả cầu bị đánh tan.
Hắc long nhìn Hoắc Dĩnh mà ngây ngẩn, không dám tin vào mắt mình. Tất cả những lời nó muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng, một cảm giác bối rối, xúc động đều đồng loạt xuất hiện.
Hắc long nhìn Hoắc Dĩnh, giọng không dám tin nói: Chủ nhân?
Hoắc Dĩnh không biết vì sao bản thân lại có lớp bảo hộ giống hắc long, lớp bảo hộ này trước đây hắn chưa từng thấy. Nhưng khi nghe hắc long gọi mình là chủ nhân, chân mày hắn khẽ nhíu lại.
Hắc long vì quá xúc động mà không nhìn ra vẻ khác thường của Hoắc Dĩnh. Năm đầu, mười con mắt đều long lanh hướng nhìn hắn.
Chủ nhân, thật sự đúng là chủ nhân rồi.
Người mà có lớp bảo hộ giống nó chỉ có chủ nhân mà thôi.
Nhớ tới việc vừa nãy ra tay với Hoắc Dĩnh, tâm trạng kích động của hắc long liền lập tức xìu xuống.
Mặt khác, Hoắc Dĩnh vẫn như cũ, như bị niệm chú lặp lại câu: Nhạc nhi đâu?