Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 35: Chương 35: Trúng Độc




“Vương gia, thuyền đã đến” Người lúc nãy bước vào, cung kính nói.

“Được, chúng ta trở về An Lạc”

Hắc y nhân rất nhanh vòng tay ngang eo Tiểu Điệp, bế nàng phi thân đi mất.

******------******------********

Về đến vương phủ, cả người Tiểu Điệp cũng đã rã rời, nàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy bên ngoài trời đã đỏ rực màu hoàng hôn. Tiểu Điệp nhấc thân thể mỏi nhừ bước xuống giường. Đến bên cửa tay nàng khẽ chạm vào, ánh sáng xanh nhạt bỗng phát ra. Tiểu Điệp thở dài: “Quả nhiên có kết giới” Cũng đúng nếu không hắn làm sao có thể dễ dàng giải huyệt cho nàng đi lại như thế.

Ngay lúc đó cánh cửa mở ra, Hoắc Dĩnh bước vào cùng với mâm cơm trên tay.

Tiểu Điệp chỉ nhẹ lướt mắt qua, sau đó lại như cũ. Là tam vương gia sao? Hừ, nàng cũng đoán được phần nào.

“Nhạc nhi, chắc nàng đói rồi, ta có mang chút điểm tâm cho nàng”

Hoắc Dĩnh cười đến tươi rói, không chút tà khí. Hắn gắp thức ăn vào chén cơm sau đó đặt vào tay nàng.

Tiểu Điệp không nói gì, nhận chén cơm cắm cúi ăn. Sau khi quét sạch mâm cơm, ợ một cái, trông vô cùng không thục nữ, Tiểu Điệp nghiêm túc nhìn Hoắc Dĩnh nói: “Thả ta ra”

“Tại sao?”

Nhìn vẻ mặt tỏ vẻ ngây thơ của Hoắc Dĩnh, nàng thật muốn đấm một cái thật mạnh vào mặt hắn. Nhưng mong muốn vẫn chỉ là mong muốn, Tiểu Điệp cố gắng bình tĩnh, mĩm cười nhẹ: “Vì người bắt lầm người”

“Ta không bắt lầm người”

Tên này, bổn cô nương trước giờ chưa từng bị ai chọc tức đến như vậy, xem như ngươi hay. Tiểu Điệp trợn mắt, cả người giận phát run.

Nàng cắn môi, kìm nén tức giận nói: “Ta không phải Lôi Nhạc”

“Nàng là Lôi Nhạc”

Tiểu Điệp đáp: “Không phải!”

Hoắc Dĩnh: “Phải”

“Không phải”

“Phải”

“Không phải”

“Phải”

.....

Đùng! Nàng lật bàn, chính xác là lật bàn.

“Ta đã bảo là không phải!!” Tiểu Điệp tức giận đứng phát dậy hét vào mặt Hoắc Dĩnh.

Hoắc Dĩnh giọng nói vẫn bình thường đáp: “Phải”

Aaaa... Tiểu Điệp nàng bị hắn làm cho tức điên rồi.

“Được, muốn ta làm Lôi Nhạc chứ gì? Vậy thì ta là Lôi Nhạc. Tên khốn ngươi rốt cuộc có thả ta ra không?”

Hoắc Dĩnh mĩm cười: “Nếu nàng đã nhận mình là Lôi Nhạc thì ta càng không thể thả nàng”

“Tại sao?”

“Vì nàng phải làm thê tử ta”

Ách, cái gì?

“Vậy thì ta không phải là Lôi Nhạc, có chết cũng không phải là Lôi Nhạc” Tiểu Điệp kiên quyết nói.

“Nhưng nàng vừa mới nói mình là Lôi Nhạc” Hoắc Dĩnh cười thỏa mãn.

“Ngươi...” Tên khốn này, đâu ra cái kiểu ép người khác nhận tên bừa bãi thế chứ.

Đang vô cùng tức giận, bất ngờ Hoắc Dĩnh ôm eo Tiểu Điệp, hôn nhẹ lên trán nàng nói: “Ta có việc bận đi trước, nếu nàng ngoan ta sẽ thả nàng”

“Ngươi dám!”

Tiểu Điệp vung nắm đấm nhưng lại đấm hụt, đành trơ mắt đứng nhìn Hoắc Dĩnh rời khỏi.

Nàng vừa bị hắn hôn trộm. A, thật là tức chết mà. Tiểu Điệp không ngừng đánh thụp thụp vào ngực. Nàng muốn đánh, muốn đá, muốn cắn hắn. Bực tức bộc phát, vô thức Tiểu Điệp cầm rèm cửa không ngừng nhai ngấu nghiến.

Hắn rốt cuộc chột bên mắt nào mà lại dám nói nàng là Lôi Nhạc, thê tử của hắn. Nàng căn bản không phải cái người tên Lôi Nhạc gì ấy. Từ trên xuống dưới đều không phái!! Nếu phải lấy một người như hắn, nàng thà lấy một con cẩu thì hơn.

******------******------*******

Bước ra khỏi cửa, nhớ lại khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng vì tức giận của Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh không nhịn được bật cười. Hắn không biết vì sao nàng lại không nhận mình là Lôi Nhạc. Nhưng, hắn chắc chắn rằng đó chính là nàng, không thể nhầm lẫn được.

Đứng ké bên, Hắc Tử không ngừng dụi mắt, cả người run rẩy. Hắn là đang bị chột hay là đau mắt đỏ? Người bên cạnh hắn là vương gia sắt đá, cư nhiên lại đang cười?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.