Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào viện, chiếu lên giọt sương trên đám cỏ xanh sáng lấp lánh.
”Tiểu thư, người như thế này sao được chứ? Chúng ta vẫn nên đổi đổi một bộ
quần áo khác đi.” Diệp Lạc đuổi theo bước chân tiểu thư nhà mình, nhìn
quần áo màu xanh trên người nàng, gấp gáp nói.
Mặc kệ như thế
nào, đi vào cung, tiểu thư không trang điểm son phấn thì cũng thôi đi,
trên đầu không mang đồ trang sức nào, quần áo lại đơn giản như thế, cái
này nếu để cho những quan gia tiểu thư kia thấy còn không chê cười chết?
”Ta cảm thấy được như vậy là tốt rồi, đi nhanh đi, cha đang đợi chúng ta.”
Thanh Nguyệt nghiêng đầu liếc mắt bĩu môi nhìn Diệp Lạc, trong lòng có
chút buồn cười, không cảm thấy ăn mặc đơn giản trên người này có gì
không ổn.
Nàng đi tham gia yến tiệc, không phải đi tuyển tú, chỉ
cần ăn mặc thỏa đáng không để mất mặt Tướng phủ là được, thật sự không
cần thiết phải ăn mặc long trọng như vậy, lại nói chủ nhân thân thể này
không biết đắc tội những người nào, quá mức chọc mắt người cũng không
tiện.
Nhìn trang phục của nàng, Tô Kính Tùng không bất mãn, ngược lại tán thưởng gật đầu một cái, trong lòng âm thầm vui mừng nữ nhi rốt
cuộc biết khiêm tốn, vung tay lên kêu nàng lên kiệu, hắn cùng với mấy
nhi tử khác cởi ngựa đi theo bên cạnh kiệu, một đoàn người chậm rãi đi
về phía hoàng cung.
Vừa tới cửa cung, ngoài ý đoàn người Thanh
Nguyệt lại gặp phải phụ tử Bạch gia, Thanh Nguyệt miễn cưỡng tựa vào
nhuyễn kiệu, nghe tiếng hàn huyên giả dối bên ngoài kiệu, nhàm chán hắc
hơi một tiếng, một chút ý tứ muốn đi ra ngoài chào hỏi cũng không có.
Ánh mắt Bạch Dật Hiên lạnh lùng không tiếng động dừng lại trên cỗ kiệu, có
chút ngoài ý muốn làm sao nữ nhân này lại an tĩnh như vậy, nhìn lại mấy
nam nhân canh giữ ở chung quanh cỗ kiệu, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Nàng coi mình là đương kim công chúa sao? Thế nhưng, để huynh trưởng mình làm tùy tùng, quả nhiên một chút quy củ cũng không có.
Đợi Tô Kính Tùng cùng phụ tử Bạch thị hàn huyên xong thì Thanh Nguyệt đã
lảo đảo buồn ngủ rồi, định trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới phía ngoài, cho đến khi tiếng nói của Diệp Lạc vang lên gọi nàng xuống
kiệu, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra xuống kiệu, nghe Thừa tướng liên
tục dặn dò, liền cùng bọn họ chia ra đi theo người dẫn đường phía trước
đi vào.
Sắc màu rực rỡ, oanh thanh yến ngữ, hương thơm lượn quanh, mỹ nữ như mây.
Thời điểm ở Tử Mang quốc, nàng cũng thường thấy tình cảnh như vậy, không cho là thân thể này sẽ có hảo hữu tốt gì đó, vì vậy tìm một nơi thanh tịnh
ngồi xuống, cứ dựa vào lan can nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy ngày nay, thần kinh của nàng vẫn luôn căng thẳng vô cùng, hôm nay cũng coi như được nghỉ ngơi đi.
Đứng ở nơi xa, Chư Phượng Liên thấy Thanh Nguyệt đến thì nụ cười trên mặt
tản đi, nhìn chằm chằm người đang tựa vào lan can nhắm mắt dưỡng thần,
trong lòng tràn đầy phẫn hận.
Ngày đó từ Tướng phủ đi ngoài, nàng cho là phủ Thừa Tướng nhất định sẽ đi Bạch phủ lý luận, bị sợ đến lục
thần vô chủ (không làm chủ được tinh thần), vội vàng đi tìm Bạch Dật
Hiên thương lượng, hai người đều đưa ra tất cả tình huống có thể xảy ra, cũng thương lượng xong nên nói như thế nào, thật không nghĩ đến đợi vài ngày cũng không thấy trong tướng phủ có nửa điểm phản ứng, hại nàng vô
ích bị bạch Dật Hiên oán trách.
“ Quận chúa đang nhìn ngươi
kìa.” Một quan gia tiểu thư ở bên cạnh có giao hảo với nàng nhắc nhở,
lúc này Chư Phương Liên mới phục hồi tinh thần, quay đầu lại quả nhiên
thấy Quận chúa cười như không cười nhìn mình, vội vàng nhìn về phía ghế
trên kéo ra nụ cười nhàn nhạt.
”Chư tiểu thư đang suy nghĩ cái gì vậy?” Vinh Hoa Quận chúa uống một hớp trà thơm, nhẹ nhàng nâng mắt hỏi.
”Không có gì, chỉ là thấy thiên kim Tả Tướng đến nên sửng sốt một chút mà
thôi, dù sao, nàng rất ít khi an tĩnh như vậy.” Chư Phượng Liên khẽ cười nhìn về phía Thanh Nguyệt an tọa, ngụ ý nói.
”Hừ, nàng thật là nhàn nhã đi.” Một cô gái khác thấy Thanh Nguyệt một thân quần áo màu xanh, khuôn mặt châm chọc nói.
Chư Phượng Liên nghe lời nói của cô gái, trong lòng liền có chủ ý, làm ra
vẻ, cảm thán một tiếng nói: “Nhàn nhã thì nhàn nhã, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh thần của Thái hậu, nếu như Thái hậu sang đây nhìn như thế
này thì thật quá thất lễ đi.”
”Đúng vậy, một chút gia giáo cũng không có.” Một cô gái khác cũng chen lời.
”Các ngươi đã lo lắng như thế, các ngươi không sợ gây phiền toái thì đi nhắc nhở nàng một chút, như các ngươi nói một chút nữa Thái hậu đến, nàng bị nhìn đến thật đúng là không tốt lắm.” Quận chúa nghe đến đó, ưu nhã
buông ly trà trong tay xuống, nhàn nhạt phân phó với mấy nữ nhân ngươi
một lời ta một câu đó, tiếng nói tuy nhẹ nhưng không cho cự tuyệt.
“. . . . . . , Vâng” Chư Phượng Liên nói lời này chỉ là muốn chiếm được
mấy phần hảo cảm của Vinh Hoa Quận chúa, không nghĩ rằng nàng lại dùng
thái độ này, lập tức chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng, ngập ngừng
đứng dậy.
Mà mấy người nữ nhân khác nghe nói như thế trên mặt lộ
vẻ hoảng sợ, họ chỉ dám ở sau lưng nói xấu một chút mà thôi, không ai có can đảm đi tìm nữ nhân kia gây phiền toái, nhưng đối mặt phân phó của
Quận chúa, ai cũng không có can đảm phản bác, lập tức cũng chỉ có thể lộ vẻ tức giận đi theo sau lưng Chư Phượng Liên.
Nhìn Chư Phượng
Liên lắc lắc mông rời đi, Vinh Hoa Quận chúa cười lạnh một tiếng, nữ
nhân không biết chết sống, thiên hạ này không phải ai cũng có thể để
nàng tính toán.
”Muội muội thật thanh nhàn a.”
Thanh
Nguyệt dựa vào lan can hưởng thụ yên tĩnh khó có được này, bên tai liền
vang lên tiếng nói chói tai, mở mắt liền nhìn thấy Chư Phượng Liên đang
nhẹ nhàng bước liên tục đi về phía nàng, không nhịn được đau đầu nhăn
mày lại, ánh mắt chậm rãi quét qua mấy người đi theo sau lưng nàng,
gương mặt tỏ vẻ không vui.
Nàng biết hôm nay nhất định sẽ không được yên bình mà.
”Muội muội ngủ ở chỗ này, không thấy mất thể thống sao?” Chư Phượng Liên thấy nàng mở mắt nhẹ nhàng mở miệng, lời nói thành khẩn giống như trưởng bối đang dạy dỗ tiểu bối không hiểu chuyện, mà sau lưng nàng mấy người nữ
nhân thấy Thanh Nguyệt mở mắt nhìn về phía mình thì kinh hãi vội vàng
cúi đầu xuống, không có ai dám mở miệng.
”Ta nói rồi, chớ tùy
tiện gọi ta muội muội, cha ta không có con gái riêng.” Thanh Nguyệt lạnh lùng mở miệng, nhìn thấy sắc mặt Chư Phượng Liên thay đổi đột ngột, lại nói thêm vào một câu: “Ngươi không phải là người Tô gia ta, không có tư cách dùng cái giọng điệu này nói chuyện với ta, chớ coi trọng chih1
mình.”
”Ngươi. . . . . .”
”Thối chết.”
Chư Phượng
Liên lúc nào thì bị người vũ nhục như vậy, nhất thời nụ cười tối sầm
lại, vừa muốn nói gì đó, lại không ngờ Thanh Nguyệt đột nhiên di chuyển
thân thể lùi về phía sau giơ tay lên trước mũi vẫy vẫy, giống như bị
nàng ta hun (xì hơi), mấy người sau lưng thấy vậy ‘xì’ một tiếng phì
cười, nhất thời làm nàng ta tức tới gương mặt xanh mét, cả người run cầm cập.
”Diệp Lạc, chúng ta đi thôi, mùi này làm cho người ta không chịu nổi.” Phật còn ngại Chư Phượng Liên không đủ lửa, Thanh Nguyệt lắc đầu một cái vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn Chư Phượng Liên đứng dậy đi, nhưng không ngờ, nàng vừa mới đứng dậy, Chư Phượng Liên liền kéo nàng lại.
Thanh Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng ta bắt được tay của mình, không biết nàng ta lại muốn làm cái gì.
”Muội muội nếu ngại không khí nơi này không tốt, bên kia có chỗ lương đình,
không ngại đến kia bên ngồi một chút.” Chư Phượng Liên đè một bủng lửa
giận trong lòng, quơ quơ cái khăn trong tay của mình trước mặt nàng, chỉ vào một cái đường nhỏ bí mật ở bên trái bụi hoa.
Thời điểm khăn
tay quơ qua trước mặt, một cỗ u hương mơ hồ bay tới, may là Thanh Nguyệt sớm có chuẩn bị vội vàng nín thở, nhưng vẫn không cẩn thận hít một hơi, vận khí chợt phát hiện một luồng nhiệt lưu bắt đầu lặng lẽ lan tràn,
tâm đột nhiên trầm xuống, đây mạnh Chư Phượng Liên liền nhanh chóng mang theo Diệp Lạc đi tới nơi khác.
Đáng chết, lại là mị hương, nữ nhân muốn tìm chết mà?