Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 6: Chương 6




Phong Vũ Lâu

Thanh Nguyệt trầm ngâm nhìn ba chữ to trên tấm bảng hiệu, không, nói chính xác, nàng là nhìn cái chữ ‘Vũ’kia, trong đó ẩn giấu một chữ ‘Nguyệt’.

Ban đầu, thời điểm thành lập ám tuyến ở các quốc gia, vì lý do giữ bí mật nên không có tên thống nhất, nhưng có dấu hiện để nhận diện, đó chính là vô luận ám tuyến này tồn tại ở cái dạng gì, bảng hiệu hay tổng hội đều sẽ ẩn giấu một chữ ‘Nguyệt’. Thật ra, cái gọi là ám tuyến kì thực là một tổ chức tình báo, cái tổ chức này là do một tay nàng thành lập, ngay cả Long Hạo Thiên cũng không biết.

Long Hạo Thiên có tổ chức tình báo riêng của hắn, mà nàng lại không thể dùng, vì để có thể trợ giúp hắn, nên nàng mới âm thầm thành lập cái tổ chức này. Cũng vì không muốn đả kích lòng tự trọng của hắn, nên nàng chưa từng nói với hắn, mình vì hắn âm thầm trả giá bao nhiêu. Cái tổ chức này thu thập thông tin từ những chuyện lớn đến việc nhỏ, lớn như thu thập tin tức nội bộ của các quốc gia, quan viên lớn nhỏ trong Tử Mang quốc, nhỏ như thu thập tình hình của thương nhân thậm chí quan hệ của thương nhân với quan triều đình, nhưng duy nhất nàng không thu thập tin tức về Long Hạo Thiên, bởi vì nàng tin hắn. Không nghĩ đến, một chữ ‘tin’ này, lại hại gia tộc của nàng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thanh Nguyệt ảm đạm, bình ổn suy nghĩ hỗn loạn, thu hồi ánh mắt u ám rồi đi về phía Phong Vũ Lâu.

”Công tử, xin mời ngồi.” Thấy có khách đến, tiểu nhị lập tức nhiệt tình lên đón, dẫn nàng đi lên lầu hai.

Lúc lên lầu Thanh Nguyệt như vô ý nhìn về phía cửa thang lầu, sau đó liền tìm vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, nhàn nhạt phân phó, nói: “ Một bình trà Long Tỉnh, mang thêm một ít điểm tâm ngon nhất trong tiệm lên.”

”Công tử, xin chờ một chút.” Tiểu nhị lập tức đáp ứng một tiếng, kèm theo nụ cười chuyên nghiệp xoay người rời đi.

Sau khi tiểu nhị đi, Thanh Nguyệt âm thầm đánh giá bố cục nơi này, lối đi lên lầu treo mấy bức tranh chữ, mỗi cái bàn được ngăn cách bằng bình phong, tạo thành một không gian riêng biệt, bố trí đơn giản, nho nhã nhưng cao quý.

Cái gọi là Phong Vũ Lâu, kì thực là một gian trà lâu, là một nơi tốt để thu thập tình báo. Vừa rồi, nàng đã đánh giá sơ lược xung quanh, lầu một bố trí đơn giản hiển nhiên là giành cho người bình thường, lầu hai này bố trí nho nhã lịch sự, là chỗ giành cho những người có thân phận với tài sản, mà lầu ba nàng chỉ liếc qua một cái, rõ ràng bố trí so với hai lầu này càng hoa lệ phú quý hơn, đại khái chỉ có vương công quý tộc mới có tư cách đi vào, về phần đi lên nữa, nàng không nhìn thấy cách bố trí trên đó, nhưng theo đó chắc hẳn bố trí một tầng so với một tầng còn cao quý hơn, đoán chừng người có thể đi lên đó không nhiều.

Phong Vũ Lâu, quả nhiên không tệ.

”Công tử trà của ngài, điểm tâm sẽ bưng lên sau.” .

Rất nhanh tiểu nhị đã bưng trà lên, Thanh Nguyệt không dấu vết thu hồi ánh mắt dò xét, cười nhạt nhìn về phía tiểu nhị gật đầu một cái, đợi tiểu nhị rời đi, lúc này mới không nhanh không chậm cầm ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm nước trà trong miệng đảo một vòng mới nuốt xuống. Một cái cúi đầu vô ý, phát hiện trên bàn có ít nước trà không cẩn thận rơi xuống, vì vậy ngón tay duỗi ra thấm nước trà tùy ý vẽ loạn ở trên bàn, dáng vẻ không lo này, hoàn toàn là bộ dáng công tử con nhà giàu không biết khói lửa nhân gian.

Lúc sau, tiểu nhị kia bưng mâm điểm tâm lên, thấy vậy Thanh Nguyệt chậm rãi thu hồi tay vẽ linh tinh trên bàn, đợi tiểu nhị để điểm tâm xuống lập tức lấy một khối điểm tâm ăn, một bộ dáng không thể đợi được nữa.

Ai cũng biết điểm tâm của Phong Vũ Lâu là ngon nhất kinh thành, tiểu nhị thấy bộ dáng của nàng như vậy, nghĩ thầm nàng nhất định là một người thích ăn vặt, kiêu ngạo cười một tiếng đang muốn giới thiệu cho nàng vài món ăn ngon ở đây thì nhìn thấy hoa văn nàng vẽ linh tinh ở trên bàn, tinh quang trong mắt chợt lóe, như không có gì lấy khăn ra lau vệt nước ở trên bàn, nói một tiếng ‘mời dùng’ rồi xoay người rời đi, chỉ là, bước chân lần rời đi này rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với lần trước.

Thanh Nguyệt nhìn bóng dáng tiểu nhị rời đi, khóe môi nâng lên nụ cười nhợt nhạt. Nếu nàng đoán không sai, tiểu tử này rất nhanh sẽ trở lại.

“ Công tử, chưởng quỹ nói nhìn ngài rất quen muốn mời ngài trò chuyện một chút, không biết công tử có thể gặp mặt hay không?” Quả nhiên, nàng chưa ăn được hai khối điểm tâm, tiểu nhị kia lại xuất hiện, chỉ có điều thái độ lần này rõ ràng càng thêm cung kính hơn so với vừa rồi. “ Dĩ nhiên, tại hạ cầu cũng không được.” Nghe vậy, Thanh Nguyệt nở nụ cười, lập tức đứng lên đi theo tiểu nhị. Tất nhiên, bộ dáng này của nàng là giả bộ cho người khác nhìn, dù sao, thân phận hiện tại của nàng rất đặc biệt, thật sự không thể khinh thường.

Theo tiểu nhị đi xuống lầu rồi ra cửa sau của tửu lâu vào một cái sân nhỏ, đi dọc theo hành lang qua mấy cái khúc cua. Một hồi lâu quanh đi quẩn lại, lúc này mới đến cửa một cái viện khác trồng nhiều hoa cỏ rồi ngừng lại.

”Chưởng quỹ, thuộc hạ đã đưa người đến.” Tiểu nhị đứng trước cửa phòng, cung kính nói.

“ Được rồi, ngươi đi đi.” Một đạo tiếng nói tràn đầy từ tính truyền đến, tiểu nhị đáp lại một tiếng rồi quay về, nhất thời trong viện chỉ còn lại một mình Thanh Nguyệt.

“ Một ít đường sao?” Người bên trong phòng không mở miệng mời nàng đi vào, cũng không ra ngoài nghênh đón, chỉ là đứng trong phòng hỏi vọng ra, giọng nói không lạnh không nhạt, lộ ra vẻ lười biếng.

”Phụng mệnh chủ tử.”

Thanh Nguyệt không thèm để ý sự chậm trễ của nam trong trong phòng, từ trong áo lấy ra một cái khăn lụa bình thường dùng ám kình bắn vào trong phòng. Một hồi lâu, trong phòng truyền đến từng trận ‘sột soạt’, sau đó một tiếng ‘hô’ vang lên, một bóng dáng màu đó ‘vèo’ từ bên trong bay ra ngoài, lập tức trong viện xuất hiện một trận hương thơm nồng đậm.

Đó là một nam tử trẻ tuổi mặt trái đào, thân hình thon dài, mắt hoa đào khẽ nhíu, tóc đen như mực nhẹ nhàng bay sau lưng, tuấn mỹ yêu nghiệt.

”Thuộc hạ Phan Lỗi tham kiến Ám sứ, không biết chủ tử có phân phó gì.” Gặp người trước mặt là một công tử văn nhã, Phan Lỗi đầu tiên là sững sờ, tiếp theo cung kính khẽ khom người, trong đôi mắt hoa đào dấu diếm tinh quang, âm thầm đánh giá Thanh Nguyệt.

“ Bắt đầu từ hôm nay, các tin tức thu thập không cần truyền về Tử Mang quốc, truyền lệnh xuống bảo sứ giả ở Tử Mang quốc, thu thập tình báo trong Tử Mang quốc truyền về Phong Vũ Lâu cho ta, bao gổm tin tức về Đế vương Tử Mang, đặc biệt phải chú ý tất cả tướng lĩnh đã từng đi theo Sở Hành Thiên tướng quân, kêu bọn họ thu thập thật tốt rồi truyền về Phong Vũ Lâu. Mặt khác, còn một chuyện quan trọng nữa, thông báo ám sứ ở các quốc gia khác, từ bây giờ trở đi, tất cả thông tin thu thập được không cần truyền về Tử Mang, cứ truyền đến Phong Vũ Lâu là được.”

Nàng không nói ra thân phận của mình, bởi vì cần có một vật, vật này là độc nhất vô nhị, nhưng hiện tại nàng không có. Nhưng nếu là thuộc hạ thì vất đồng, chỉ cần có một vật đặc thù có thể chứng minh thân phận của mình là được.

”Chuyện này. . . . . . .” Phan Lỗi nghe vậy, kinh hãi đột nhiên ngẩng đầu.

”Thế nào? Ngươi có ý kiến?” Thấy hắn không tin, đôi mày thanh tú của Thanh Nguyệt nhíu lại, trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén.

“ Thuộc hạ không dám, thuộc hạ tuân lệnh.” Tiếp xúc với ánh mắt tràn đày áp lực của Thanh Nguyệt, Phan Lỗi không khỏi rùng mình, lập tức khom người tuân lệnh.

Nhìn hắn cúi đầu nhận mệnh, Thanh Nguyệt thở ra một hơi, không hề dừng lại lâu, xoay người rời đi viện tử có hương khí nồng đậm này. Thật sự nàng không hiểu nổi, một nam nhân sử dụng hương khí nồng đậm như vậy làm gì?

Rời khỏi Phong Vũ lâu, Thanh Nguyệt không có lập tức trở về phủ, mà đi dạo trên đường cái một lúc lâu, thấy sau lưng không có ai theo dõi, lúc này mới yên tâm trở lại tiệm may thay nữ trang chuẩn bị về phủ.

”Yêu nữ.”

Thời điểm cách hai con đường nữa là đến tướng phủ, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ, tiếng rống đó khiến Thanh Nguyệt cả kinh, vội vàng quay đầu lại xem xét chung quanh, không có phát hiện nữ nhân nào ngoài mình ra, chỉ thấy một nam nhân mặc áo xanh.

”Yêu nữ, hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo.” Nam nhân áo xanh nhìn nữ nhân hết nhìn đông tới nhìn tây, ngọn lửa trong mắt bùng lên.

Thanh Nguyệt sững sỡ nhìn mặt mày xanh đen của nam nhân đang đi về phía mình, rốt cuộc vẫn không biết tiếng kêu ‘yêu nữ’ kia là kêu ai?

Hả. . . . . . Yêu nữ? Người nào? Nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.