“Cái này. . . . . . , không tốt lắm đâu.” Tô Kính Tùng khó khăn nói: “Nào có đạo lý trưởng
bối đi gặp vãn bối chứ? Vẫn là chờ một chút đi, nha đầu này cũng sắp tới rồi.”
”Ta chỉ đi gặp chắt nữ của mình, có đạo lý gì đâu? Đi.”
Hầu gia đè nén hỏa khí nói xong, cũng không quản Tô Kính Tùng có đồng ý
hay không, kêu người hầu đỡ Lưu Thiên Tứ liền đi ra ngoài.
Tô Kính Tùng thấy thế cũng không ngăn cản, chỉ là chậm rì rì đứng lên đi theo, gương mặt lạnh lùng.
Tô gia của ông, cho tới bây giờ không phải mặc cho người bóp méo, huống
chi, hắn tin tưởng nha đầu kia tự có phương pháp ứng đối.
”Sao không có ai tới?”
Trong tiểu viện, Diệp Lạc lấy tay chống cây chổi nhàm chán đứng dưới gốc cây
đại thụ, nhìn cửa trống không nhịn không được lầu bầu, đang lúc này, bên ngoài sân mơ hồ truyền đến một hồi tiếng bước chân huyên náo, nghe thế
ánh mắt nàng sáng lên, cây chổi trên tay vội vàng quét ‘soàn soạt soàn
soạt’ về phía cửa viện, trong phút chốc bụi đất bay đầy trời.
”Đừng quét nữa.” Hầu gia dẫn một đám người hùng dũng bước vào viện, liền bị
sặc một hớp bụi đất, ho khan nổi giận gầm lên một tiếng, thật vất vả bụi đất tản đi chỉ thấy trong viện có một nha đầu run run rẩy rẩy đứng đó,
tức giận không kềm được, ra lệnh: “Tiểu thư nhà ngươi đâu? Gọi nàng ra
ngoài cho ta.”
Tiếng hô của hắn rơi xuống, thân thể Diệp Lạc lập
tức co rúm lại, một bộ dạng nhát gan sợ phiền phức, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nhà ta đi tiền thính rồi.”
”Thúi lắm.” Hầu gia nghe xong lời này mắt đỏ lên vì tức, một tiếng sư tử hống khiến màng nhĩ mọi người ‘vù vù’ chấn động.
”Người nào thúi lắm?”
Tiếng sư tử hống vừa dứt, một đạo âm thanh trong trẻo không nhanh không chậm
từ ngoài viện truyền đến, Hầu gia quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng thanh lệ nhỏ nhắn xinh đẹp từ ngoài sân đi vào, cặp mắt lành lạnh như băng
quét qua cả đám người Hầu gia mang tới.
”Ngươi là Tô Thanh
Nguyệt?” Hầu gia híp mắt nhìn từ trên xuống dưới người trước mặt, quả
nhiên có mấy phần nhan sắc, không trách được đứa con mình coi trọng.
”Thì ra là ngài nói. . . . . . , ha ha, thật xin lỗi, không lựa lời nói.”
Thanh Nguyệt che miệng cười xin lỗi, dáng vẻ cười rất khả nghi.
Lần đầu tiên Hầu gia bị người ám chỉ ‘thúi lắm’’, chỉ cảm thấy ngực căng
đầy phát đau, lập tức bộc phát: “Ngươi thật tốt a, ba phen mấy bận cũng
không mời được ngươi, còn cần Bản Hầu tự mình tới mới có thể gặp ngươi, quả nhiên còn khó thấy hơn Đương Kim Thánh Thượng a.”
”Hầu Gia
ngài cũng đừng hù dọa tiểu nữ, nàng chỉ là một tiểu nữ tử làm sao có thể so sánh với Đương Kim Thánh Thượng chứ? Lời này nếu bị truyền ra ngoài
sẽ bị chém đầu a.” Tô Kính Tùng nghe xong lời này, vội vàng đi tới bên
cạnh Thanh Nguyệt, kéo nữ nhi bảo hộ sau lưng, trợn mắt nhìn Hầu gia.
”Đúng vậy, ta được quản gia báo tin lập tức liền chạy tới, chỉ là thời gian
trước bị thương nhẹ đi đứng chậm một chút, không ngờ vừa tới phòng khách liền nghe nói ngài đi đến tiểu viện của ta rồi, ta hấp tấp vội vàng
chạy về, không ngờ, Hầu Gia lại vu oan ta như vậy, quả thực là, khinh
người quá đáng.” Tô Kính Tùng mới vừa nói xong không đợi Hầu gia nói
tiếp, Thanh Nguyệt lập tức đáp lời, trong mắt còn hàm chứa tia lửa tức
giận, thân thể nhỏ bé không ngừng rung động, khiến Tô Kính Tùng nhìn mà
âm thầm kinh dị, bản lãnh nói láo của nha đầu này quả thực càng thêm lô
hỏa thuần thanh.
Khinh người quá đáng?
Hầu gia bị phụ tử
hai người một xướng một họa chọc tức khiến ngực căng phồng, nửa ngày nói không ra lời, Lưu Thiên Tứ vốn là bị dày vò thoi thóp một hơi thấy thế
đột nhiên giằng co, tơ máu tràn đầy mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thanh
Nguyệt, trong miệng a a ư ư quang quác rống lên, chỉ là cổ họng của hắn
như bị rách, đầu lưỡi thì giống như bị thắt lại, khiến người ta căn bản
không nghe hắn nói cái gì, nhưng nhìn bộ dạng giận không kềm được, hiển
nhiên không phải lời hữu ích gì.
”Nha, đây không phải là Tiểu Hầu gia sao? Thế nào lại biến thành như vậy? Đây là. . . . . . Đánh nhau
với chó sao?” Thấy Lưu Thiên Tứ, Thanh Nguyệt hét lên một tiếng, chợt ôm lấy cánh tay phụ thân, một bộ dáng như nhìn thấy quỷ.
Diệp Lạc
bị tiếng quát đột nhiên này của tiểu thư nhà mình chấn động lỗ tai ‘ông ông’ một chút, xem dáng vẻ nhếch nhác của Lưu Tiểu Hầu gia, vội vàng
nắm cây chổi cúi đầu, kìm nén đến thân thể không ngừng run rẩy.
Lưu Tiểu Hầu gia bây giờ, đầu tóc bù xù rối bời, sắc mặt xám trắng, còn đầy vết máu đã đông lại, y phục bị xé rách thành từng mảnh, hình tượng thật đúng là có điểm hướng tới hình ảnh tên ăn xin cùng chó mới vừa đánh qua một trận.
Diệp Lạc nhịn được không có nghĩa là Tô Kính Tùng nhịn được, ‘phù’ một tiếng liền bật cười, nhưng vừa nhìn thấy mặt đen như
đáy nồi của Hầu gia, lại vội vàng làm bộ ho mãnh liệt hai tiếng, một đôi mắt lung tung nhìn về nơi khác, nghẹn đau cả bụng.
”Làm sao biến thành như vậy? Ngươi lại không biết?” Lý trí Hầu gia trong nháy mắt
hỏng mất, một tay chỉ thẳng vào mũi Thanh Nguyệt bộc phát tại chỗ.
Hắn vốn muốn để nhi tử ăn mặc thảm một chút, mang theo người hầu đến đây
chất vấn, khiến Tô gia đưa thuốc giải nhanh một chút, ai ngờ lại bị nói
thành chó, quả thực là có thể nhịn không thể nhẫn.
”Hầu Gia nói
rất hay, chuyện của con ngài ta làm sao biết? Đúng không, cha.” Nhìn
ngón tay run rẩy chỉ mình, trong mắt Thanh Nguyệt chợt lóe sáng, nhàn
nhạt nói rồi quay qua nhìn Tô Kính Tùng.
Từ lúc nàng ra đời tới
nay, người dám chỉ vào mũi mình không nhiều lắm, cho dù có thì đó cũng
là người nhà của nàng, hắn, là cái khỉ gì.
”Đúng.” Tô Kính Tùng lập tức gật đầu, mặc kệ nàng nói là thật hay giả, dù sao nữ nhi nói thế nào, hắn cũng nói đúng.
”Các ngươi. . . . . .” Nhìn đôi phụ tử trước mặt, Hầu gia thật muốn tát một
cái, hắn đường đường Hầu Gia đương triều lúc nào lại bị người châm chọc
như vậy? Huống chi còn là một nha đầu chưa dứt sữa, lập tức hừ lạnh một
tiếng, nói: “Nha đầu, làm chuyện gì cũng phải lưu lại một con đường cho
mình, chỉ cần hôm nay ngươi đem thuốc giải ra, ta bảo đảm, chuyện cũ gì
Hầu phủ ta cũng có thể bỏ qua, nếu không, Tô phủ ngươi đừng nghĩ có quả
ngon để ăn.”
”Hừ hừ. . . . . .” Hầu gia mới vừa nói xong, bên kia Lưu Thiên Tứ cũng từ trong mũi ‘hừ hừ’ mấy tiếng, trợn mắt nhìn phụ tử
Tô gia, gương mặt phách lối.
”Thuốc giải? Thuốc giải gì? Ta không hiểu ngài đang nói cái gì.” Thanh Nguyệt nói xong hết sức vô tội, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Vốn là nàng tính toán xem mặt mũi của Tô Kính Tùng dù gì cũng là quan đồng liêu, đối với Lưu Thiên Tứ cảnh cáo
nhẹ một cái là tốt rồi, nhưng bây giờ chỉ tay vào mũi mắng nàng còn muốn giao thuốc giải? Nằm mơ.
”Ngươi không chịu thừa nhận? Đừng quên ngày đó trên đường cái. . . . . .”
”Ngày đó con trai của ngài ban ngày ban mặt tính toán trắng trợn cướp đoạt
ta, ông trời nhìn không được để cho hắn gặp báo ứng, ta một không có
động thủ, hai không có đụng con trai của ngài nửa đầu ngón tay, lúc ấy
người ở trên đường rất nhiều, thấy cũng không chỉ có một người, nếu ngài vu oan cho ta, cũng phải có chứng cớ.” Thanh Nguyệt nói năng khí phách, lời nói sắc bén chận họng Hầu gia há hốc mồm cứng lưỡi, Lưu Thiên Tứ hừ hừ.
Thấy hắn á khẩu không trả lời được, Thanh Nguyệt lại thiện
tâm nhắc nhở: “Các ngươi nếu không có nhân chứng, nhưng ta lại có nhân
chứng, lúc ấy Minh Vô Ưu của Thần Ky Sơn Trang đứng ở đó, ta tin tưởng
người của Thần Ky Sơn Trang đều là chính nhân quân tử, sẽ không làm hành vi xấu xa vu oan cho người tốt đi.”
”Nguyệt nhi. . . . . .” Tô
Kính Tùng cả kinh, nha đầu này tại sao có thể tìm nhân chứng cho mình
chứ? Phải biết, sau lưng Hầu gia là Hoàng hậu, vu oan giá hoạ chỉ là
việc nhỏ.