Đi thẳng rất xa, cho
đến khi Thanh Nguyệt xác định cái phiền toái đó không có đuổi theo nữa,
mới thả chậm bước chân, đi ra thêm một đoạn, giống như phát hiện cái gì, nghiêng đầu hỏi Diệp Lạc.
”Trước kia khi chúng ta gặp phiền toái, có rất nhiều người giúp chúng ta phải không?”
Theo nàng biết, nhân duyên Tô Thanh Nguyệt hình như rất kém cỏi, nhưng vì
cái gì Lưu Thiên Tứ lại nói, hôm nay không có nhiều người giúp nàng đây? Trước kia có người sẽ giúp nàng sao? Nếu là có, tại sao mới vừa rồi
trên đường cái nàng bị người ta bao vây không thấy người nào đứng ra
giúp một tay đây?
”Hả, ở đâu ra người giúp chúng ta a, chỉ lúc
trước khi chúng ta ra cửa đều mang theo rất nhiều người mà thôi.” Diệp
Lạc buồn cười lắc đầu một cái, trả lời rất thành thật.
Mang rất nhiều người ra cửa?
Thanh Nguyệt sững sờ, mờ mịt nháy mắt mấy cái lại hỏi: “Tại sao phải mang nhiều người ra cửa?”
”Bởi vì kẻ thù của tiểu thư quá nhiều a, không cẩn thận sẽ bị người chặn lại đánh, tiểu thư, muội xem về sau chúng ta ra cửa nên giống như trước đây mang nhiều người theo đi, như vậy nếu gặp chuyện ngày hôm nay, chúng ta cũng không chật vật như vậy.” Diệp Lạc cảm thấy bản thân đau ê ẩm,
giọng nói có chút uất ức .
Thanh Nguyệt nghe thế im lặng, ho khan hai tiếng che giấu bối rối của mình, vội vàng dẫn đầu đi về phía trước.
Xem ra, nàng hỏi quá ngu rồi, thế nhưng quên chuyện Tô Thanh Nguyệt có rất nhiều kẻ thù.
Bước chân vội vã, đề phòng lại xảy ra chuyện gì, ba người nhanh chạy về cửa
Tướng phủ, đang chuẩn bị bước lên bậc thang, chợt nghe sau lưng truyền
đến từng trận tiếng vó ngựa dồn dập, theo tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ
thấy một người uy phong lẫm lẫm đang tung người xuống ngựa.
Tại sao là hắn?
Không đợi Thanh Nguyệt phục hồi tinh thần, Quân Lăng Duệ đã mang theo một hồi gió nhẹ đi tới trước mặt nàng.
”Tô tiểu thư, Tô tướng ở trong phủ sao?” Quân Lăng Duệ đứng lại trước mặt
nàng, hỏi hết sức bình thản, âm thanh thậm chí còn mang theo vài phần xa cách, nhưng nghe trong tai lại không hề dễ nghe.
”Cái này. . . . . .” Thanh Nguyệt vụng trộm liếc mắt xem thường, nàng cũng là mới về
tới đây? Ai biết Tô Kính Tùng có ở nhà không? Theo bản năng muốn nói
không có ở đây, nhưng lại nén trở về, ngược lại hỏi người gác cổng bên
cạnh: “Tiểu Đinh, Tướng gia có ở nhà không?”
Ngộ nhỡ người ta tìm Tô Kính Tùng có chuyện gì, mình nói lung tung chẳng phải trì hoãn quốc
gia đại sự sao? Tuy nói nàng không phải nữ nhi ruột thịt của Tô Kính
Tùng, nhưng là không thể gây ra phiền toái cho Tô gia phải không?
” Đại tiểu thư trở về, Tướng gia ở trong phủ.” Người gác cổng vội vàng ứng tiếng đi lên trước, cúi đầu khom người trả lời.
”Vậy ngươi nhanh đi thông báo cho Tướng gia biết, Duệ vương tới, Hồng Diệp
ngươi mang Vương gia đi tiền thính.” Thanh Nguyệt nghe vậy lập tức phân
phó gã sai vặt cùng Diệp Lạc, sau đó hết sức khách khí đối với Quân Lăng Duệ, mỉm cười nói: “Vương Gia xin mời.”
Quân Lăng Duệ nghe vậy
chân mày không để lại dấu vết hơi nhíu lại, hình như đối với sắp xếp của nàng có chút không vừa ý, chỉ là không có nói gì, hơi gật đầu với nàng
liền dẫn đầu cất bước đi vào Tướng phủ, mà Hồng Diệp cũng không gấp
không vội theo sau dẫn đường.
Thanh Nguyệt nhìn bóng lưng rời đi
của hắn khẽ cau mày, ngửi nhẹ hơi thở trong không khí, hơi mang theo mùi thuốc, giống như ngửi qua ở nơi nào, nhưng nàng cũng không suy nghĩ
nhiều, sau đó đi theo.
Quân Lăng Duệ đi không nhanh không chậm,
Thanh Nguyệt đi theo bước chân thả chậm không ít, lại như cũ thiếu chút
nữa liền đi trước hắn, nàng kìm nén đến đầy bụng oán hận, mấy ngày nay
nàng luôn có thói quen hùng hùng hổ hổ, bây giờ đi đứng chậm rãi như vậy thấy không quen lắm. Nhưng hết cách rồi, ai bảo đi đến hậu viện chỉ có
một con đường đây? Cũng may, tình hình như thế rất nhanh sẽ có thể kết
thúc.
Nhìn thấy ngã ba ở phía trước, Thanh Nguyệt khẽ thở ra một
hơi, đợi vừa đến ngã ba bước chân lập tức chuyển một cái, đi ngược hướng với Quân Lăng Duệ.
”Tô tiểu thư, đây là đi nơi nào?”
Ai
ngờ, nàng vừa mới xoay người, âm thanh Quân Lăng Duệ không hề báo
trước đột nhiên vang lên, giật mình dưới chân nàng run lên một cái,
quay đầu lại chỉ thấy hắn đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt chuyên chú
khiến lòng nàng đột nhiên lỡ một nhịp, cả kinh vội vàng ổn định tim
mình.
Choáng nha, không có chuyện gì làm gì nhìn người ta như vậy, không biết người dọa người có thể dọa chết người sao?
”Là chủ nhà, chẳng lẽ ngươi không nên tự mình dẫn khách đi sao? Cử chỉ đem
khách ném ở nửa đường hình như có chút không ổn a.” Quân Lăng Duệ nhíu
chặt mày nhìn nàng, bộ dáng kia hình như rất là bất mãn.
Thanh
Nguyệt nghe thế nụ cười cứng đờ, cắn nát thép nuốt vào bụng, cứng rắn
kéo ra một nụ cười nghiến răng nghiến lợi, hết sức tẫn trách đi về phía
hắn: “Đúng vậy a, ta ngược lại quên đây vốn là bổn phận của ta, xin mời
đi theo ta.”
Thuộc bổn phận cái rắm, tiểu nhân âm hiểm, không có chuyện nàng không làm được?
Nhìn vẻ mặt phẫn hận cắn răng nghiến lợi của tiểu nữ nhân đó, Quân Lăng Duệ không khỏi tràn ra nụ cười khẽ, chậm rãi đi theo.
Thanh Nguyệt hận không thể vội vàng đem hắn đưa đến tiền thính, cho nên đi
rất gấp, nhưng bất đắc dĩ người ta không vội a, bước không nhanh không
chậm nhàn nhã tản bộ, thường thường đều là nàng đi một khoảng cách mới
phát hiện hắn căn bản không có theo kịp, bất đắc dĩ không thể làm gì
khác hơn là dừng bước lại, chờ hắn từ từ bước đi thong thả đến bên cạnh
mình lúc này mới lần nữa đi về phía trước.
Trải qua mấy lần lặp
lại như vậy, Thanh Nguyệt coi như hiểu, nam nhân này thuần túy chính là
cố ý, không thể làm gì khác hơn là đè nén tính tình cùng hắn đi từ từ.
Một đường im lặng, không khí quái dị, hai nha đầu Diệp Lạc cùng Hồng Diệp
mờ mịt nhìn thẳng vào mắt đối phương, đều là vẻ mặt khó hiểu.
Có
thể là bọn họ đi quá chậm đi, khi Thanh Nguyệt mang theo Quân Lăng Duệ
đi tới tiền sảnh, Tô Kính Tùng đã sớm chờ ở trong đó, Thanh Nguyệt giống như thấy cứu tinh, đưa người tới cho cha rồi như thỏ con vội vàng chuồn mất.
Đi theo nam nhân này ám lực quá lớn, nếu là người bình
thường thì cũng thôi đi, nàng nói đánh liền đánh, nói đánh là đánh, tỷ
như Lưu Thiên Tứ hôm nay, dù sao có Tô Kính Tùng dọn dẹp tàn cuộc cho
nàng, nàng cũng không có bận tâm gì, nhưng người này lại hết lần này đến lần khác nàng không thể động, ngay cả Tô Kính Tùng cũng từng uyển
chuyển nói với nàng, tận lực không cần đối địch với hắn, điều này khiến
nàng làm sao bây giờ? Chỉ có thể nhịn xuống.
Đột nhiên, Thanh
Nguyệt cảm giác mình hình như thật xui xẻo, bằng không hồn phách làm sao sẽ nhập vào trên người khắp nơi gặp phiền toái này? Ra cửa cũng có
nhiều phiền toái như vậy.
Tử quốc.
Bên trong Vĩnh Hòa điện im ắng yên tĩnh, nam tử mặc long bào ánh mắt chuyên chú nhìn tấu
chương, một đôi môi mỏng lạnh lùng mím chặt, mặt mũi như được thần khắc
ra, mang theo một tia lành lạnh, một tia bạc tình.
”Phù. . . . . .”
Gió thổi phất qua, ngọn đèn dầu trong đại điện lúc sáng lúc tối, một người áo đen im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh long án.
”Chuyện gì.” Long Hạo Thiên đầu cũng không ngẩng hỏi, có thể là bởi vì thời
gian dài không có mở miệng giọng nói có chút khàn khàn, giọng nói không
hề phập phồng, tuyệt không ngoài ý muốn đối với người áo đen.
”
Nội bộ Ám tuyến hình như có gì đó không đúng, Ám tuyến ở các quốc gia
gần đây một chút tin tức cũng không có truyền đến, hơn nữa, ám tuyến
quốc nội giống như cũng mất tích trong một đêm.” Người áo đen hết sức
thận trọng nói, mày rậm nhíu chặt hình như rất là không hiểu.
Long Hạo Thiên ánh mắt dừng lại trên tấu chương, cứ như vậy nhìn chằm chằm
tấu chương, hồi lâu, trầm mặc không tiếng động không biết đang suy nghĩ
gì.
”Chủ tử. . . . . .”
”Đi xuống đi.”
Đợi hồi lâu
không nghe thấy hồi âm, người áo đen không nhịn được mở miệng, lại bị
Long Hạo Thiên đột nhiên cắt đứt, sau khi sửng sốt cũng không hỏi nữa
xoay người biến mất ở trong điện, giống như hắn chưa bao giờ xuất hiện
tại nơi này.
Tĩnh, yên tĩnh.
Long Hạo Thiên lần đầu tiên
không cần người khác nhắc nhở buông tấu chương trong tay xuống, từ trong ngực móc ra một thanh đoản kiếm, ngón tay êm ái tỉ mỉ vuốt ve mỗi hoa
văn trên thanh kiếm, để ý như vậy, chuyên chú như vậy, ánh mắt dịu dàng
trước nay chưa từng có.
”Không trách ngươi, thật không trách, đi vào mộng ta, cho dù là hận, cũng nói với ta một câu.”