Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 49: Chương 49: Nhân chứng (2)




Editor: Chiriki

Beta: Bạch Nguyệt

Nhân chứng?

Thanh Nguyệt dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn, không biết hắn lại đang làm trò quỷ gì.

“Thế nào? Không dám?” Thấy nàng dừng lại, Bạch Dật Hiên cười lạnh, ném Hồng Diệp đến trước mặt nàng, khí thế lại lần nữa kiêu ngạo lên.

“Sao có thể? Ta chỉ tò mò ngươi có thể có nhân chứng gì, đừng đến lúc đó trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.” Thanh Nguyệt nhàn nhạt cười, không bị lời hắn nói ảnh hưởng nửa phần.

“Vậy không cần ngươi lo lắng, nếu không sợ thì nhanh chóng đuổi kịp đi.” Nghĩ đến lời nói ngày đó của Lưu Thiên Tứ, trong lòng Bạch Dật Hiên càng là thêm đắc ý, bước chân rõ ràng nhẹ nhàng hơn vừa rồi rất nhiều.

Chỉ cần có Tiểu Hầu gia ở đó, tiến cung hắn còn gì phải sợ? Cho dù Bạch phủ không đủ phân lượng, nhưng thêm Hầu phủ nữa thì sao? Lần này xem nàng ta còn không thân bại danh liệt? Nghĩ đến Bạch phủ, nằm mơ đi!

“Tiểu thư, hắn sẽ không thật sự có nhân chứng chứ?” Bộ dạng kia của Bạch Dật Hiên không ai nhìn nổi, xem đến trong lòng Diệp Lạc bồn chồn, Hồng Diệp đồng dạng cũng nhăn mày lại.

Rốt cuộc hai ngày này tiểu thư làm gì, bọn họ cũng không biết, mà Bạch Dật Hiên người này tuy rằng luôn luôn tự nhận là quân tử, nhưng lại trong ngoài không đồng nhất, cái hắn gọi là nhân chứng, sợ là đã sớm thông đồng sẵn đi?

“Có thì có, như vậy không phải càng tốt sao?” Thanh Nguyệt nhàn nhạt nói, trong lòng như suy tư gì đó.

Người hắn nói là nhân chứng sẽ là ai?

“Như vậy sao được?” Diệp Lạc trừng mắt, nhảy dựng: “Nếu người kia nói lung tung thì làm sao bây giờ? Thanh danh của người có thể bị hủy mất.”

“Thật sự không giả được, không giả thật được, nếu hắn có nhân chứng, ta liền có biện pháp khiến hắn nói thật.” Thanh Nguyệt ý vị thâm trường cười, dường như không đặt chuyện này trong lòng.

“Tiểu thư......“.

“Được rồi, trong lòng ta đều có cách, em như vậy......”

Thấy nàng còn không tim không phổi cười, Diệp Lạc giận đến mức muốn hét lớn một tiếng, vừa định nói gì lại bị Thanh Nguyệt cắt đứt, tiến đến bên tai nàng thầm thì.

“Này, thật sự thực hiện như vậy? Hắn nếu là không thấy ta làm sao bây giờ?” Diệp Lạc nghe xong đầy mặt hồ nghi nhìn nhà mình tiểu thư, rất là hoài nghi chủ ý của nàng có hay không thật sự hữu dụng.

“Chỉ cần em làm theo ta nói, bảo đảm hắn sẽ gặp em.” Thanh Nguyệt định liệu trước hướng nàng bảo đảm.

“Nhưng......”

“Còn không mau đi.”

Diệp Lạc không tin còn muốn nói cái gì, sau khi bị Thanh Nguyệt không vui đe dọa một tiếng liền bĩu môi chạy nhanh đi mất, tuy rằng nàng vẫn hoài nghi như cũ, nhưng... nếu tiểu thư nói như vậy có thể, vậy tin tiểu thư một lần đi.

“Hồng Diệp, em lại đây.”

Diệp Lạc đi rồi, Thanh Nguyệt lại gọi Hồng Diệp đến nói thầm bên tai nàng ta, Hồng Diệp gật gật đầu, cuối cùng khiếp sợ trừng lớn mắt, bất quá nàng lại cũng không hỏi gì, chỉ bước nhanh trở về phủ.

Nhìn Hồng Diệp rời đi, Thanh Nguyệt nhẹ nhàng cong khóe môi, nếu lần này các nàng có thể làm tốt chuyện này thì có thể tín nhiệm, như vậy về sau làm việc, nàng cũng không đến mức phải bó tay bó chân.

Bạch Dật Hiên Sớm đã đi thật xa nhìn cảnh này, nhịn không được nhăn mày lại, tuy rằng hắn không nghe được gì, nhưng nhìn chủ tớ bọn họ thì thầm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác không tốt, bất quá ngược lại lập tức vứt dự cảm này ra sau đầu.

Chẳng qua chỉ là nữ nhân chưa trải qua sự đời, có thể có năng lực gì? Lại nói, nàng đến nhân chứng là ai cũng không biết, có thể làm cái gì?

“Haizz, ngươi có đi hay không? Nếu sợ thì nói.” Nghĩ đến đây, Bạch Dật Hiên lập tức tức giận hét lên với Thanh Nguyệt.

“Ngươi đã không sợ mất mặt thì ta có gì phải sợ?” Thanh Nguyệt nghe vậy cất giọng cười.

Trên đời này, có một số người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu hắn gấp không chờ nổi muốn đâm đầu vào tường, người có phẩm chất tốt như nàng sao có thể không giúp đỡ?

“Hừ, đến lúc đó xem ngươi còn cười được không.” Bạch Dật Hiên không ngờ lúc này nàng còn có thể cười được, lập tức hung hăng phất tay áo rồi đi.

Mà Thanh Nguyệt thì tùy ý đưa tay về phía sau ra dấu, lúc này mới chậm rì rì đi theo.

Không ai thấy, sau khi hai người rời khỏi, một thân ảnh từ góc nào đó chậm rãi đi ra, kinh ngạc chớp chớp mắt, sau đó biến mất tại chỗ.

Trên đường cái, Bạch Dật Hiên buồn bực nhìn nữ nhân bên cạnh đầy mặt thích ý, khuôn mặt tuấn tú càng thêm đen xuống.

Cũng không biết nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, từ sau khi rời khỏi tướng phủ, nàng ta cứ liên tục đi chậm rì rì, lại còn chạy đến chỗ bán hàng rong mua đồ, nhìn bên này nhìn bên kia, bước chân không nhanh không chậm, giống như đang du ngoạn vậy. Cứ thế này thù biết bao giờ mới đến Hầu phủ? “A, đời người đúng là không nơi nào không gặp lạ, Tô tiểu thư, vừa hay thật khéo.”

Tại thời điểm lòng Bạch Dật Hiên tràn đầy phẫn nộ, một âm thanh đầy kinh hỉ đột nhiên vang lên, cơ hồ là lập tức, hắn thấy Thanh Nguyệt vốn đang thong dong lại đột ngột loạng choạng.

Người kia là ai mà có thể khiến phản ứng nàng ta lớn như vậy?

Bạch Dật Hiên nghi ngờ nhìn theo âm thanh ấy liền thấy một bạch y nam tử cầm cây quạt đi tới chỗ bọn họ, ôn văn nho nhã tươi cười, tựa như hành vân hành tư, phong độ nhẹ nhàng nói không nên lời.

Hắn?

Bạch Dật Hiên ngẩn cả người, ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại giữa người tới và Thanh Nguyệt.

Sao nữ nhân này lại quen biết hắn?

Bạch Dật Hiên nhìn mà mờ mịt, Thanh Nguyệt lại là âm thầm cắn răng, không cần nhìn nàng cũng biết người đến là ai, giả vờ kinh hỉ nhưng kỳ thật giấu giếm sát khí, trừ bỏ Minh Vô Ưu thì không còn ai khác, thật là xui tận tám kiếp, sao lại gặp phải hắn?

“Chưa ăn cơm à, sao đi chậm như vậy.” Thanh Nguyệt trong lòng nghẹn hỏa hết sức, hướng về phía Bạch Dật Hiên rống giận

Bạch Dật Hiên bị nàng hét cho cứng đờ khuôn mặt, khóe miệng không ngừng co giật.

Hắn chậm? Cũng không biết là ai liên tiếp đi đi dừng dừng, chậm chạp y như ốc sên.

“Còn không mau nhanh lên.” Thanh Nguyệt giống như đạp phải mìn, cũng mặc kệ khuôn mặt của Bạch Dật Hiên ra sao, bước vài bước đến trước mặt hắn, duỗi tay tàn nhẫn túm lấy hắn một cái.

“Ngươi điên rồi!” Bạch Dật Hiên không kịp phòng bị thiếu chút nữa đã bị nàng túm cho ngã sấp mặt, lập tức lửa giận bốc lên trong lòng, mở miệng gầm lên giận dữ.

Thanh Nguyệt cũng là nhất thời dưới tình thế cấp bách mới túm hắn, thấy hắn thiếu chút nữa ngã sấp mặt, trong lòng lập tức thầm xấu hổ, lại không ngờ Bạch Dật Hiên đột nhiên rống lên, chút xấu hổ muốn phản bác trong lòng nàng lập tức tan thành mây khói, thình lình giữa hai người xuất hiện một thân ảnh màu trắng, ngay sau đó một gương mặt tràn đầy tươi cười cứ như vậy xuất hiện trước mặt nàng, nhe răng cười thập phần thiếu đòn, sau đó khuôn mặt nhanh chóng gục xuống, giương nanh múa vuốt khiển trách Bạch Dật Hiên.

“Hét cái gì mà hét? Hét vào nữ nhân thì còn gì là nam nhân? Có bản lĩnh ngươi đợi bổn thiếu gia tới, xem ta xé miệng ngươi không.”

Bạch Dật Hiên thình lình bị quát lớn khiến cho cứng họng, trong lòng nghẹn khuất, người này bị đụng chạm cái gì, sao lại đối chọi với hắn? Muốn phản bác nhưng lại cố kỵ thân phận của hắn, chỉ có thể cắn răng nuốt máu nhịn xuống rồi phẫn nộ quay đầu đi.

Thanh Nguyệt khiếp sợ nhìn cảnh này, không khỏi âm thầm hít một hơi, cái gì gọi là kiêu ngạo ương ngạnh, ấy chính là như thế, về điểm này nàng quả thực không đủ kiêu ngạo.

Tuy rằng Bạch Dật Hiên ăn mệt, trong lòng nàng cũng rất thống khoái, bất quá, nàng cũng không cho rằng Minh Vô Ưu là đến giúp nàng, người này ruột chín khúc mười tám vòng, không chừng đang suy nghĩ cái chủ ý gì trong đầu, lập tức bước chân càng thêm vội vàng, chạy vòng qua Minh Vô Ưu, tốc độ tựa tên bắn kia nhanh như trốn ôn thần.

“A, đừng chạy!” Minh Vô Ưu vừa giáo huấn người xong, đang định nói chuyện lại thấy người ta đã chạy, lập tức liền ồn ào đuổi theo.

“Nàng định đi đâu vậy? Có vẻ như chúng ta đi cùng đường.”

“Ta đi thăm bạn, còn nàng?”

“Nếu nàng cũng muốn đi thăm bạn, không bằng ta đưa nàng đi? Dù sao vừa lúc cùng đường.”

“Nàng đừng cứ không nói lời nào nha, nam nhân này vừa nhìn đã thấy không phải hạng người tốt, đừng đi cùng hắn, không nghe người ta nói sao, tiểu bạch kiểm không hảo tâm mắt nhi, nàng xem mặt hắn trắng như vậy, khẳng định là tên bạch nhãn lang......”

Trên đường cái, Thanh Nguyệt làm như không nhìn thấy Minh Vô Ưu, nhưng từng chữ một trong lời nói đều chạy vào lỗ tai, lập tức chỉ có thể nghẹn cười không ngừng thúc giục Bạch Dật Hiên nhanh lên.

Bạch Dật Hiên lòng tràn đầy đè nén, cảm giác trên đỉnh đầu như có một đám mây đen đang bao phủ, hắn vốn đã chạy thở hồng hộc, nhưng nữ nhân đáng chết này còn mặt không đỏ tim không đập luôn chê hắn quá chậm, vốn cũng đã làm hắn rất nén giận, cố tình bên tai còn có người đang không ngừng chửi bới hắn, tuy rằng lời nói kia không phải nói với hắn, nhưng hắn một không ngốc hai không điếc, sao có thể nghe không ra hắn nói tiểu bạch kiểm là ai?

Nhưng cái này còn chưa tính, khiến hắn phẫn nộ chính là hắn không thể phản bác, phản kháng, chỉ sợ Bạch phủ bị Thần Côn sơn trang xếp vào sổ đen, hắn muốn khóc cũng không kịp.

Đều là tại tiện nhân này, nếu không phải nàng, sao hắn lại vô duyên vô cớ chịu loại vũ nhục này?

Cũng may, tra tấn này sẽ lập tức kết thúc, kế tiếp xem hắn khiến cho nữ nhân này xấu mặt như thế nào, lần này hắn nhất định phải rửa mối nhục xưa, nếu không thể đánh Tả tướng rớt xuống ngựa, cũng phải bôi nhọ cửa tướng phủ, khiến hắn không thể ngẩng đầu trước mặt các quan lại, làm nữ nhân này không chết cũng rớt một lớp da.

Bạch Dật Hiên oán hận nghĩ, đem tất cả sai lầm tính hết trên đầu Thanh Nguyệt, hắn cắn răng nhìn đại môn Hầu phủ cao cao đứng lặng cách đó không xa kia, bước chân lại càng nhanh.

Nhưng ai biết, hắn chân trước vừa vào cửa Hầu phủ, một con ngựa đột nhiên từ phía sau vọt tới, hí vang một tiếng rồi dừng trước mặt hắn, mắt ngựa cực lớn kia vừa lúc đối diện hắn, doạ hắn thiếu chút nữa tim nhảy khỏi cổ họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.