Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 18: Chương 18: Vũ Nhục




Chư Phượng Liên khẽ cười duyên đi đến giữa đại điện, nhẹ nhàng xinh đẹp hướng Thái hậu phía trên cúi đầu xuống, nhẹ giọng mở miệng.

”Thái hậu nương nương, nghe nói thiên kim Tô Thừa tướng Tô Thanh Nguyệt Cầm Kì Thư Họa mọi thứ đều tinh thông, kà tài nữ đương triều, tiểu nữ bất tài, so ra không tinh thông bằng Tô tiểu thư, chỉ có tiếng đàn còn có thể miễn cưỡng lọt vào tai, ở chỗ này muốn mời Tô tiểu thư cùng tiểu nữ hợp tấu một khúc cho Thái hậu nghe, kính xin Thái hậu ân chuẩn.”

Nàng tự tin, tài đánh đàn của mình so với mấy cô gái phủ khác tốt hơn rất nhiều, mà Tô Thanh Nguyệt lại không là cái tài nữ gì, nhiều lắm chỉ là cái bao cỏ (người ngu ngốc). Cho nên nói như vậy, chính là khiến người trong thiên hạ biết Tô Thanh Nguyệt là người ít học, cái gì cũng tệ, một cô gái như vậy, làm sao xứng với danh xưng Thư hương môn đệ của Bạch gia? Làm sao xứng làm vợ của thiên tử môn đệ?

Lời của Chư Phượng Liên vừa nói ra, trong đại điện một mảnh xôn xao, mấy nữ nhân ngồi ở bên cạnh Tô Thanh Nguyệt, nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch của Chư Phượng Liên lòng tràn đầy khinh thường, quyết định về sau tuyệt đối sẽ không lui tới cùng nữ nhân này nữa.

Thiên hạ này người nào không biết Tô gia đại tiểu thư cầm kỳ thư họa đều không biết. Tài nữ? Nàng ta lại có thể bịa chuyện như vậy, đây không phải rõ ràng là đang tính toán người ta sao?

Trên đại điện, Thái hậu nghe vậy sững sờ, bộ mặt nghi ngờ nhìn về phía Hoàng đế bên cạnh.

Nàng thế nào lại không biết thiên kim Tô Thừa tướng gia còn có danh xưng là tài nữ? Mấy ngày trước Ngũ hoàng tử Quân Lăng Đống tố cáo, nàng còn tưởng rằng Tô Thanh Nguyệt này là người đàn bà chanh chua chỉ biết đánh đấm.

Đối mặt với nghi vấn của Thái Hậu, vẻ mặt Hoàng đế cũng là mờ mịt, thanh danh của Tô Thanh Nguyệt có thể nói là hiển hách, gây họa làm cho người ta nhức đầu, ngày nào đó triều thần không tìm hắn cáo trạng coi như là kỳ tích, nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói Tô Thanh Nguyệt này còn có danh xưng tài nữ.

”Ngươi là tiểu thư nhà nào?” Hoàng đế liên tục suy tư, hỏi Chư Phượng Liên đứng giữa đại điện.

Hiện tại, chỉ có thể giải thích, đó chính là nữ tử trên đại điện kiến thức hạn hẹp, căn bản không biết sự tích của Tô Thanh Nguyệt.

”Hồi hoàng thượng, nàng là tiểu nữ của vi thần, Chư Phượng Liên.” Một bên Hộ bộ thượng thư Chư Khánh Khôn nghe vậy, lập tức từ trên bàn rượu vội vã đi ra cúi rạp người, đáy mắt là không che giấu được sắc mặt vui mừng.

Tài đánh đàn của nữ nhi xuất chúng, hắn tin tưởng hôm nay chắc chắn khiến thiên tử nhìn với cặp mắt khác xưa, đến lúc đó. . . . . .

Thấy Chư Khánh Khôn đi ra, Hoàng đế nhất thời hiểu rõ cười một tiếng, hứng thú dồi dào nhìn về phía Tô Kính Tùng nói: “Tô khanh gia, đã như vậy, để cho lệnh ái chỉ điểm bảo đánh đàn với Chư tiểu thư đi.”

Hắn đã nói Tô Thanh Nguyệt không thể nào là một tài nữ được, trước đây không lâu bởi vì vụ án tham ô của Chư gia, Tô-Chư hai nhà huyên náo nghiêm trọng, hiện tại ở đây muốn trước mặt mọi người khiến Tô gia khó coi. Hắn là Hoàng đế, sợ nhất chính là triều thần kết bè kết phái, một màn như vậy không phải cùng ý với hắn sao.

“Ách……” Tô Kính Tùng nghe vậy vội vàng đứng dậy, gân xanh trên trán giật giật, hung hăng trừng mắt nhìn Chư Khánh Khôn bỏ đá xuống giếng, ấp úng cố gắng tìm lý do cho qua.

Bởi vì nữ nhi, ông ở trước mặt Hoàng đề đã sớm không còn mặt mũi gì, nhưng không có nghĩa là ông nguyện ý ở nơi này trước mặt mọi người đánh mất thể diện.

“Tô Thanh Nguyệt tiểu thư, làm phiền ngươi đại giá lên điện? Chẳng lẽ ngay cả Hoàng thượng cũng mời không nổi ngươi sao?” Không đợi Tô Kính Tùng mở miệng từ chối, Ngũ hoàng tử Quân Lăng Đống đã sớm không kịp đợi mở miệng trước một bước, tầm mắt hả hê bắn thắng góc đại điện, trong mắt tràn đầy phẫn hận.

Trong đôi mắt Tô Kinh Tùng tối sầm lại liếc mắt nhìn Quân Lăng Đống bỏ đá xuống giếng, nhìn về phía nữ nhi trong góc đang không biết gì, âm thầm nắm chặt đôi tay.

Theo Ngũ Hoàng Tử mở miệng, mọi người cũng đều đem tầm mắt nhìn về góc đại điện, nhất thời một mảnh tức cười, chỉ thấy trong góc Thanh y nữ tử lấy ống tay áo che mặt, gật gà gật gù, như thế đã rõ ràng.

Trong lúc mờ mịt buồn ngủ, Thanh Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút không quá đúng lắm, thế nào lại an tĩnh như vậy? Nghi ngờ mở mắt, chậm rãi để xuống tay áo che mặt, lập tức bị đông đảo tầm mắt sáng quắc làm sợ hết hồn, hai tay run lên rơi xuống trên bàn rượu.

Cái tình huống gì vậy?

Phụ tử Tô gia nhìn một màn này không khỏi đồng thời cúi đầu che mặt, ai! Thật mất mặt a.

”Khụ khụ. . . . . .” Nhìn nàng rối loạn trong góc, Hoàng đế hì hì thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng dùng ho khan che giấu sự luống cuống của mình.

Thái hậu lườm Hoàng đề đang nhịn cười, trong bụng cũng không nhịn được cười một tiếng, hết sức ôn hòa mở miệng: “Tô tiểu thư, tiểu thư Chư gia muốn mời ngươi cùng nàng hợp tấu một khúc, ngươi liền chỉ bảo nàng một phần đi.”

Tài đánh đàn?

Thanh Nguyệt mờ mịt nháy mắt mấy cái, không rõ chuyện gì xảy ra, may mà bên cạnh nàng có một cô gái tốt bụng nhắc nhở một câu, mới chợt hiểu ra, giương mắt thấy cha và các huynh che mặt không nhìn mình, lại thấy Chư Phượng Liên đang đứng giữa đại điện, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển.

Nếu bàn về tài đánh đàn, nàng đương nhiên không có gì bàn cãi nữa, bỗng nhiên nổi tiếng cũng không khó khăn. Nhưng vấn đề là, Tô Thanh Nguyệt lại không được như vậy, nàng trừ gây ra chuyện thị phi, đánh nhau với người ta ngoài đó ra không biết gì hết. Quan trọng hơn là, hôm nay một khi nàng đánh đàn lên, phụ tử Tô gia nhất định sẽ hoài nghi nàng, không coi nàng như yêu quái mới là lạ. Tô Thanh Nguyệt này chính là một ác nữ, làm sao có thể trở thành một tài nữ chứ?

Ác nữ?

Nghĩ tới đây, ánh sáng trong đầu Thanh Nguyệt chợt lóe, giảo hoạt khẽ cười một tiếng, đôi tay đột nhiên nhắc làn váy vội vã chạy thẳng tới Chư Phượng Liên đang đứng trong đại điện.

Chư Phượng Liên thấy nàng vội vã chạy tới đây, trên mặt hiện lên nụ cười âm trầm, thật không nghĩ đến nụ cười này còn chưa khuếch tán, liền bị người lấy tay chỉ trên đầu.

“Thái hậu.” Thanh Nguyệt hung hăng chỉ trên đầu Chư Phượng Liên, nhìn Thái hậu hòa ái ngồi phía trên, oán giận nói: “Lời nói của Chư tiểu thư là cố ý, đây là trắng trợn vũ nhục tiểu nữ.”

”Không, Thái hậu minh giám, tiểu nữ oan uổng ah.” Chư Phượng Liên bị Thanh Nguyệt đâm vào đầu khiến choáng váng, lập tức lã chã chực khóc cãi lại, hai mắt mờ nước yêu kiều khiến người ta nhịn không nhịn được sinh lòng thương tiếc.

”Hả? Lời này thế nào?” Nhìn Thanh Nguyệt tức giận, nhìn lại vẻ mặt uất ức của Chư Phượng Liên, Thái hậu cảm thấy mờ mịt.

Nói nàng là tài nữ, làm sao lại trở thành vũ nhục nàng chứ?

“Hừ.” Thanh Nguyệt hừ lạnh Chư Phượng Liên một tiếng, sau đó như nữ tử giang hồ xông về phía Thái hậu ôm quyền, hào khí can vân nói: “Tô Thanh Nguyệt ta là ác nữ đương triều, thiên hạ này ai không biết chứ? Đánh nhau ẩu đả là bổn sắc, lấn thiện trừng ác là bổn phận, ác tặc đạo phỉ, cầm kỳ thư họa chỉ là cái rắm, có thể vượt qua nắm đấm của ta sao? Lý tưởng của ta là cả đời này chỉ làm ác nữ, thiên hạ đệ nhất ác nữ, nói ta cầm kỳ thư họa mọi mọi thứ đều tinh thông, thúi lắm, đó chính là vụ nhục đối với danh xưng ác nữ của ta.” Hai chữ vũ nhục, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng còn mạnh mẽ lấy đầu ngón tay đâm vào huyệt thái dương của Chư Phượng Liên.

Ngươi không phải muốn tìm chết sao? Vậy ta sẽ để cho ngươi chết sảng khoái. Dù sao ta là ác nữ, ta sợ ai?

Thái hậu khiếp sợ nói không ra lời, trong đại điện mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, từng người một nhìn nàng giống như nhìn thấy quái vật, phụ tử Tô Kính Tùng hận không được tìm cái lỗ chui vào.

Ác nữ, mặc dù lời này không sai, nhưng có thể rống trống chiêu cáo thiên hạ sao?

Trong đại điện yên tĩnh không một tiếng động, trong lòng Thanh Nguyệt thì đánh trống thùng thùng, tuy nói nàng đã từng chịu cảnh bị hơn vạn người nhìn chăm chăm, nhưng những người đó nhìn nàng với ánh mắt đầy kính trọng, hiện tại những người này nhìn nàng như nhìn quái vật. Nhưng, nàng vẫn ngạo nghễ thẳng sống lưng, đem cái danh ác nữ thực thi hoàn toàn.

”Không sai, rõ ràng chính là thiên hạ đệ nhất ác nữ, tại sao có thể nói là tài nữ? Vũ nhục, tuyệt đối là vũ nhục.”

Vào thời khắc yên tĩnh vạn phần, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng không ai dám bắt bẻ vang lên, khiến mọi người đang sợ ngây người trước câu nói của Thanh Nguyệt thức tỉnh, cũng khiến thân thể cứng ngắc của Thanh Nguyệt mềm nhũn thiếu chút nữa ngã nhào.

Ai vậy, lại dám nói không sai? Đầu óc không bình thường đi?

Thanh Nguyệt vội vàng chỉnh đốn suy nghĩ chấn loạn quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Duệ vương nghe nói là lãnh khốc vô tình, giơ ly rượu trong tay kính nàng, trong tròng mắt đen mơ hồ mang theo quang mang khiếp người.

”Lý tưởng vĩ đại, kính thiên hạ đệ nhất ác nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.