Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 71: Chương 71: Bất Đồng Ưu Lự




Chương 70: Bất đồng ưu lự

“Ngươi như thế nào có thể đối với nàng ta như vậy!” Sủng nhi giãy khỏi tay hắn, đi đến bên cạnh Thục phi nằm sắp hạ thân nâng nàng dậy, “Ngươi có đau không, Duẫn Hạo ngươi như thế nào có thể làm như vậy! Thật quá phận!”

Thục phi liều mạng đẩy sủng nhi ra, nàng mới không cần thương hại của người khác, huống chi này là của tên nam nhân ghê tởm kia. Một ngụm máu tươi từ trong miệng nhổ ra, khàn giọng hướng sủng nhi nói: “Không, không cần ngươi giả hảo tâm, ngươi thật lợi hại, nam nhân cùng nam nhân mến nhau, thiên lý bất dung, ngươi không sợ Lão Thiên gia. . . . .A!” Một cái tát đánh tới, Thục phi kêu đau một tiếng, thân thể té trên mặt đất rất nhanh bay về bên giường, đụng vào sàng trụ, không còn thanh âm. Hiện tại khuôn mặt của nàng bị đánh đến thay đổi hình dạng, thế nhưng ngay cả sàng trụ cũng bị gãy. Nhìn thấy loại tình huống này, người trong phòng lạnh run, thở mạnh cũng không dám.

Lôi Duẫn Hạo ở sau lưng nhéo nhéo tay của mình, nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc trước mắt, khí lực của hắn thật sự thay đổi rất nhiều! Nhìn thấy sủng nhi ngốc lăng, đại thán một tiếng không tốt! Chạy nhanh ôm lấy y chuẩn bị rời đi.

“Ngươi buông, thả ta ra!” Sủng nhi nóng nảy, sử dụng pháp lực khiến Duẫn Hạo văng ra, vội vàng đến trước mặt Thục phi, nhìn thấy nàng đã muốn hấp hối, luống cuống: “Không tốt nàng sắp chết, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ Đúng rồi, ta có pháp lực, đừng sợ đừng sợ, ta cứu ngươi ,ta nhất định cứu ngươi.” Hai tay tụ bạch quang phủ lên trên người Thục phi, chậm rãi từng đợt quang huy từ trên tay y truyền đến trên cơ thể của Thục phi.

Các cung nữ nhìn thấy đạo bạch quang kỳ quái, không khỏi nới rộng nhãn thần, cùng nhau nhìn chằm chằm, lại thấy khuôn mặt bị lõm xuống của Thục phi nương nương vậy mà hoàn hảo như lúc ban đầu, sắc mặt cũng hồng nhuận lên, hoàn toàn biến trở về bộ dáng trước đây! Kế tiếp thì thấy tuyệt mỹ nam tử kia toàn thân lóe bạch sắc quang mang thần thánh, giữa trán là Thủy Liên ấn đang phát ra lam quang!

“Yêu, yêu quái!”

“Người tới a, yêu quái. . . . .” Trong Nguyệt Quế cung loạn thành một đoàn, các cung nữ sợ hãi trốn đi.

Sủng nhi dừng tay, nhìn khí sắc của Thục phi, hoàn hảo cứu được rồi! Quay đầu nhìn thấy các cung nữ vẻ mặt kinh hoảng, không khỏi ngây ngẩn cả người. Vừa rồi một lòng cứu người, lại quên mất sự tồn tại của các nàng, vậy phải làm sao bây giờ Kích động xua tay, “Ta không phải yêu quái, các ngươi đừng sợ.”

Lôi Duẫn Hạo bị sủng nhi đẩy ngã đứng lên, trừng mắt những cung nữ kêu sợ hãi, lại nhìn thấy đôi tay sủng nhi đang sợ hãi phe phẩy vội vã giải thích, cảm thấy căng thẳng. Lạnh giọng nói: “Người tới, trừ bỏ Thục phi ra, những người khác một kẻ cũng không thể lưu lại!” Bỏ lại một câu, Lôi Duẫn Hạo không chút khách khí ôm chặt sủng nhi ly khai địa phương liên tục kêu thảm thiết này.

“Buông, buông! Ngươi, ngươi muốn giết các nàng sao.” Sủng nhi nghe được tiếng kêu thảm thiết phía sau, dùng sức đánh ngực hắn, hắn như thế nào có thể sát hại mạng người như vậy! Các nàng cũng là một sinh mệnh đang sống sờ sờ a.

“Sủng nhi ngoan, đừng náo loạn!” Y có hiểu hay không, nếu không làm như vậy y sẽ gặp nguy hiểm! Mặc kệ sủng nhi nghĩ thế nào, hắn là quyết không để loại nguy hiểm này xuất hiện trên người sủng nhi. Hắn không thể mất đi sủng nhi, mặt kệ giết bao nhiêu người, chỉ cần bảo trụ sủng nhi đều đáng giá!

“Ngươi. . . . . Ngươi, ngươi bại hoại! Đáng ghét! Buông, buông, ô ô, nhiều người như vậy, vậy mà ngươi giết hết toàn bộ! Thật quá đáng!” Sủng nhi nhìn vẻ mặt Duẫn Hạo không biểu tình, trong lòng thật sự hối hận cực kỳ, vừa rồi y không ra tay cứu người thì tốt rồi, như vậy Duẫn Hạo cũng sẽ không muốn diệt khẩu, “Duẫn Hạo, Duẫn Hạo, đừng giết các nàng được không, chỉ cần các nàng không nói ra thì được rồi. Sẽ không có gì.”

“Không được, ta không thể để cho ngươi có một chút nguy hiểm! Ngươi là của ta, mặc kệ ngươi là cái gì, đều là sủng nhi của ta.” Nhìn thấy sủng nhi nét mặt đầy lệ, Lôi Duẫn Hạo không có giống như trước kia thỏa hiệp, bồi sủng nhi. Ôm sủng nhi mạo hiểm chạy trong mưa lớn trở lại Lôi cung.

Duẫn Hạo đã biết y không phải nhân loại sao

Làm sao bây giờ Y vừa nghĩ đến Duẫn Hạo có ánh mắt e ngại nhìn y, trong lòng y liền đau đớn một hồi!

Có lẽ rời đi là biện pháp tốt nhất, y không dám đối mặt với ánh mắt của Duẫn Hạo. Y không phải người a, y cũng không phải yêu quái, y là tinh linh, y sẽ không hại người. Chính là, ở nhân gian, y xem như một ngoại tộc a.

Duẫn Hạo ôm trở về, giống như không hề sợ y. Còn nói y vĩnh viễn đều là sủng nhi của hắn. Hồi tưởng cảnh được Duẫn Hạo ôm trở về, trong lòng sủng nhi lại dễ chịu một chút. Chính là, có thể hay không hắn là nhất thời xúc động Có lẽ về sau hắn sẽ sợ hãi, hối hận. Sẽ không thương y, sẽ không sủng y, sẽ dùng những ánh mắt như những cung nữ kia nhìn y, trốn y rất xa. . . . . .

Làm sao bây giờ Y không dám ngoảnh đầu nhìn ánh mắt của Duẫn Hạo, thử nghiệm nho nhỏ có lẽ sẽ làm y đau lòng như kim đâm.

Y hiện tại là làm sao vậy, không phải hận Duẫn Hạo lạm sát kẻ vô tội sao Như thế nào lại thầm nghĩ hậu quả của việc thân phận bản thân bị Duẫn Hạo biết chứ

Nam nhân cùng nam nhân tương luyến, thiên lí bất dung!! Sủng nhi cả kinh, trong đầu bỗng nhiên bùng nổ như bị sét đánh trực tiếp vào trái tim nhỏ yếu của y. Làm cho y cả người đều lạnh như băng, trong đầu vang vọng, chỉ có bốn chữ ‘thiên lý bất dung’ thật to này!

Thiên lý bất dung, y cùng Duẫn Hạo cùng nhau một chỗ là sai sao Duẫn Hạo, Duẫn Hạo, ngươi vì cái gì gạt ta. . . . .

Giọt lệ trong suốt trượt xuống, một giọt lại một giọt thấm vào trên y phục, chậm rãi hóa thành vầng sáng rồi tiêu thất, ở vạt áo để lại vết tích thẫm màu.

Lôi Duẫn Hạo đứng cạnh cửa nhìn mưa phùn ôn nhu bên ngoài, không khỏi nhíu nhíu mày, từ khi hắn biết mưa này, đại biểu chính là cái gì đó, liền từ trong đáy lòng cực chán ghét ngày trời mưa!

Bảo bối của hắn vừa khóc, vài ngày Đều do cái nữ nhân chết tiệt kia gây chuyện. Khiến sủng nhi biết hắn tâm ngoan thủ lạt, khiến sủng nhi biết hắn lừa y, nhất định hận chết hắn.

Y tốt đẹp như vậy, đơn thuần như vậy, nhất định phi thường phi thường chán ghét hắn, có lẽ hối hận thương hắn, hối hận nhận thức hắn! Suy nghĩ một chút, Lôi Duẫn Hạo vô cùng phiền lòng, chính là lại không dám đến gần thân ảnh đang nỉ non nghẹn nào kia, sợ bị sủng nhi bài xích, sợ lại đối diện với ánh mắt căm phẫn của sủng nhi, như vậy sẽ làm hắn chịu không nổi, sẽ làm hắn muốn hủy thế giới này! “Sủng nhi, sủng nhi.” Nhẹ nhàng nỉ non, giống như thương tiếc nhưng lại xoay người biến mất. . . . .

Tiểu chủ tử khóc, Hoàng Thượng than thở, chuyện trong cung Nguyệt Quế đã truyền khắp cung. Ban đầu chỉ biết là tiểu chủ tử hạ độc Thục phi nương nương, nhân chứng vật chứng đầy đủ, tất cả mọi người đoán không biết ai thắng ai thua. Tiểu chủ tử mặc dù được Hoàng Thượng độc sủng, chính là lại vô quyền vô thế không có hậu đài, hơn nữa người ta bất kể cái gì cũng chuẩn bị tốt ,chỉ còn chờ tiểu chủ tử bị định tội. Chính là sự tình không tới nửa ngày, liền chuyển thành ba mươi mấy mạng người trong Nguyệt Quế cung, vô duyên vô cớ biến mất vô tung. Thục phi bị hạ độc hàng làm Tài tử, đày vào lãnh cung.

Tiểu chủ tử hạ độc lại được Hoàng Thượng ôm trở về, bình an vô sự không nói, còn tranh cãi ầm ĩ với Hoàng Thượng một hồi. Kịch vui như vậy bất ngờ xảy ra. Thấy các cung nhân đều trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi. Tuy rằng các nàng cũng không tin tiểu chủ tử tựa như thần tiên lại hạ độc hại người, chính là cũng không có nghĩ đến, Hoàng Thượng vậy mà vì chuyện này đại khai sát giới, hậu cung này sẽ đổi chủ.

Trong Thiên Sủng cung yên tĩnh đến lợi lại, nhóm cung nữ công công đều đứng ở một bên động cũng không dám động, liền ngay cả hô hấp, cũng trở nên cẩn cẩn dực dực. Nghe thấy, chỉ có tiếng nức nở khe khẽ của tiểu chủ tử, trong lòng mỗi người càng nghe càng tê dại. Chỉ lo Hoàng Thượng mất hứng hướng mũi đao về phía bọn họ thì khổ.

Ở trong lòng bọn họ, chuyện ở Nguyệt Quế cung, coi là Thục phi nương nương chọc tới tâm can bảo bối của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đau lòng tiểu chủ tử bị người khi dễ, cho nên giết người cho hả giận, làm cảnh báo tất cả!

Nếu tiểu chủ tử khóc, khiến tâm tình Hoàng Thượng không tốt, sẽ lấy bọn họ để phát tiết. Cho nên vì suy nghĩ cho mạng sống của mình, nhóm công công cẩn thận mang điểm tâm tiểu chủ tử yêu nhất để trước bàn, nhìn thấy tiểu chủ tử lâm vào bi thương, hoàn toàn không liếc mắt đến những thức ăn yêu thích, lại chân tay luống cuống lui ra. Đối mặt chính là, một đôi mắt đen thui, công công chấn động, đang nghĩ liền bùm một tiếng quỳ xuống thỉnh tội, lại phát hiện Hoàng Thượng cùng y giống nhau, cúi đầu thở dài một hơi. Cảm thấy cả kinh, nguyên lai trong lòng Hoàng Thượng nghĩ, cũng là nghĩ cách hống tiểu chủ tử để y đừng khóc nữa.

Ban đêm, Lôi Duẫn Hạo trở mình vùi đầu vào trong đống tấu chương, chính là ánh mắt lại không tập trung, hoàn toàn không có tâm tư phê tấu chương. Sau một hồi, lại nặng nề than thở.

“Hoàng Thượng chính là mệt mỏi, long thể quan trọng a.” Lâm công công bên cạnh quan tâm nói, lại đi thêm nước ấm trong chén trà.

“Vài ngày”

Nghe thấy câu nói không đầu không đuôi của Hoàng Thượng. Lâm công công cả kinh, suy nghĩ nhanh chóng chuyển lại vội vã trả lời, “Hồi Hoàng Thượng, năm ngày.”

“Mới năm ngày sao Trẫm như thế nào cảm thấy giống như qua một tháng lâu như vậy.” Buông tấu chương trong tay, Lôi Duẫn Hạo bất đắc dĩ thở dài.

“Hoàng Thượng, nô tài không biết có câu này có nên nói hay không.” Lâm công công thật cẩn thận nói, tiểu chủ tử từ sau chuyện Nguyệt Quế cung, liền đối với Hoàng Thượng không đếm xỉa không đá động, đến bây giờ đã năm này. Này đối với người khác mà nói, có lẽ không tính là cái gì, chính là đối với Hoàng Thượng mà nói, cũng là một loại tra tấn, hiện tại tâm tình của hắn chính là xuống thấp đến cực điểm, khiến hắn nhìn cũng không nỡ a.

“Nói đi, dù sao trẫm đi, y cũng không nhìn một cái.”

“Hoàng Thượng, có thể hay không là ngài nghĩ sai rồi.” Nhìn Lôi Duẫn Hạo đang ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn, Lâm công công lại nói: “Chuyện tiểu chủ tử, Hoàng Thượng sợ đã sớm biết, nô tài là khuyên Hoàng Thượng. Chính là, Hoàng Thượng, tiểu chủ tử không biết a ,y không biết Hoàng Thượng đã sớm phát hiện thân phận của y. Trải qua chuyện đó, y biết thân phận bản thân bại lộ, sở dĩ không để ý Hoàng Thượng, là bởi vì sợ Hoàng Thượng vì thân phận của y mà nhìn y với con mắt khác.”

“Điều này sao có thể, từ khi trẫm lần đầu tiên nhìn thấy y, liền nhận định là y, như thế nào sẽ bởi vì thân phận của y mà đối với y. . . . Ân, ý của ngươi là, sủng nhi không tức giận, y không để ý trẫm vì y lo lắng thái độ của trẫm đối với y” Lôi Duẫn Hạo đại kinh, hắn đích xác thật không ngờ a.

“Nô tài cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Hoàng Thượng sợ tiểu chủ tử hận ngài, cho nên không dám đi vào, mà tiểu chủ tử sợ Hoàng Thượng đối với thân phận của y mà nhìn y với con mắt khác, cho nên không dám đối mặt với Hoàng Thượng. Cứ như vậy, trái lại khiến hai bên đều rối loạn, tâm lạnh, sợ là ngày qua càng lâu, tiểu chủ tử sẽ nghĩ đến chuyện rời khỏi Hoàng Thượng.” Hắn tuy rằng không phải người từng trải, nhưng nhìn cũng không ít a. Hoàng Thượng anh minh thần võ, có phải hay không chỉ cần là chuyện liên quan đến tiểu chủ tử đều dễ dàng rối loạn tay chân, mất đi năng lực phán đoán. Này rốt cuộc là tốt hay không tốt, hắn làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai Chính là nhìn thấy Hoàng Thượng như người mất hồn, hắn cũng không nhẫn tâm a.

Cảm thấy truyện này nếu không có Lâm công công thì chắc chắn sẽ thành ngược văn :vv Thặc đau lòng :vv mị muốn ngược TTvTT.

Sẵn tiện thông báo ai fan nhà Mãn Hán hay fan Thất Dạ Công Tử tối nay lên YY dự sinh nhật Công Tử nhaaa :vv

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.